Tìm Sói Để Gả

Chương 37: Đau




– Tôi?

Lâm Dật Phi ngẩn ra:

– Tôi cũng giống A Thủy, rất ít khi nằm mơ.

– Tôi không tin.

Đại Ngưu kêu lên:

– Hiện đường làm quan của cậu rộng mở, chắc chắn nằm mơ cũng là điều tốt, mau nói đi, tôi cũng học một ít, ngày nào cũng mơ những giấc mơ phá hoại kia, dọa chết người mất.

– Nếu như có thể theo ý muốn thì đã không là mơ rồi.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói:

– Đại Ngưu, dù trong giấc mơ có thế nào nhưng trong hiện tại nên làm gì mới là điều mà cậu nên nghĩ đến.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Lâm Dật Phi nói rất có lý nhưng lại không chú ý thấy hắn liếc nhìn Tô Yên Nhiên một cái, vừa hay cô cũng nhìn sang, hình như cô không được tự nhiên, lại dời ánh mắt đi.

– Nhưng mọi người đều kể lại một giấc mơ của mình rồi, nếu như anh không kể thì không công bằng.

Tô Yên Nhiên nhìn có vẻ yếu đuối nhưng cũng có lúc rất cố chấp.

Lâm Dật Phi trầm ngâm một lát, cuối cùng cười nói:

– Nhưng những giấc mơ của tôi rất khác mọi người, hơi kinh khủng. Gần đây tôi luôn mơ thấy mình muốn giết một người nhưng lại có một cô gái ngăn tôi lại. Cô gái ấy nói người tôi muốn giết là người tốt, lại cho rằng tôi là một người giết người vô tội một cách bừa bãi. Yên Nhiên, không biết điều này có ý nghĩa gì?

– Tiểu Phi, giấc mơ này của cậu rất kì lạ.

Đại Ngưu cau mày nói:

– Điều này chỉ cho thấy cậu là một người có khuynh hướng bạo lực, trong cuộc sống hiện thực không trút ra được nên chỉ có thể giết người trong mơ.

Hắn ngồi đây nói chậm rãi nhưng không chú ý đến sắc mặt Tô Yên Nhiên vốn hồng hào, đột nhiên tái nhợt đi, trợn mắt há mồm nhìn Lâm Dật Phi.

– Yên Nhiên, cô sao vậy?

A Thủy thấy cô không ổn thì vội hỏi:

– Có phải thấy khó chịu không?

Người si tình hầu hết đều thế, cho dù đối phương đã bày tỏ thái độ nhưng vẫn không kìm được mà quan tâm, đương nhiên cũng có một số người trở mặt thành thù, tạt axit, trói vào thuốc nổ rồi cùng chết chung nhưng hiển nhiên đây không phải là phong cách của A Thủy.

– Không có gì.

Tô Yên Nhiên trấn tĩnh lại:

– Tôi cũng nghĩ giống như Đại Ngưu, không ngờ Dật Phi lại có khuynh hướng này trong mơ.

Cô trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi:

– Không biết trong mơ Dật Phi giết người có phải là dùng thương thủ không?

Cô hỏi một cách do do dự dự, người khác còn tưởng là cô muốn phỏng đoán tâm lý của hắn thông qua công cụ gây án, chỉ có ánh mắt Lâm Dật Phi lóe lên tia kinh ngạc:

– Tôi dùng một loại binh khí rất kì lạ, có thể nói là hơi giống cây gậy nhưng mũi nhọn lại có góc tù. Tôi thấy rất lạ, cái thứ đó có thể được coi là kiếm sao?

Hắn nói một cách mơ mơ hồ hồ, đương nhiên không phải là không biết đầu binh khí của mình mà chỉ muốn xem phản ứng của Tô Yên Nhiên. Lúc trước Tô Yên Nhiên nói qua cho hắn nghe về thi giải, chuyển thế, lúc đó hắn chỉ cảm thấy kinh ngạc, do Đại Ngưu và bác sỹ Tiền đều giống người mà hắn quen trong tám trăm năm trước nhưng không có trí nhớ gì đó nên hắn cũng không đi sâu tìm hiểu.

Người người giống nhau không có gì làm lạ nhưng một người đã giống mà lại còn trí nhớ của kiếp trước thì cũng hơi kì lạ. Nhưng nếu như nói Tô Yên Nhiên giống mình thì lại không đúng vì nhìn dáng vẻ của cô rất mơ hồ, dường như chỉ bị mấy giấc mơ làm phức tạp mà thôi.

Nhưng lần trước gặp cô ở ngoài hội trường, hình như cô có quen Nhan Phi Hoa, điều này khiến Lâm Dật Phi không thể không kinh ngạc, hắn cố ý nói ra một chút chuyện cũ từ tám trăm năm trước để thử, không ngờ hình như Tô Yên Nhiên lại muốn biết.

Lúc này hai má của Tô Yên Nhiên đỏ lên nhưng không phải do ngại mà do hưng phấn. Cô nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi nửa ngày rồi nói ra một câu khiến tất cả mọi người không hiểu gì:

– Hình như anh không phải là cái người muốn giết người kia?

Cô ấy nói gì vậy? Đại Ngưu không hiểu gì, trong lòng Lâm Dật Phi lại chấn động, hiện giờ diện mạo của mình đương nhiên không phải là Tiêu Biệt Ly, lẽ nào giấc mơ của một người lại có thể rõ ràng đến vậy, có thể khiến cho người khác nhìn ra một cách rõ ràng?

– Vậy diện mạo cái tên giết người kia nên như thế nào?

Lâm Dật Phi mỉm cười hỏi.

– Nên là…

Tô Yên Nhiên nói xong hai chữ, đột nhiên im bặt:

– Làm sao tôi biết được, chắc là rất hung dữ.

Lâm Dật Phi cười cười:

– Không biết Yên Nhiên phân tích giấc mộng của tôi như thế nào?

Tô Yên Nhiên chậm rãi nói:

– Thực ra là anh hiểu lầm người kia, là hiểu lầm một người bạn trong cuộc sống nên thể hiện sự bất mãn trong giấc mơ, nhưng lại không cho thấy đây là một mối hận không thể hóa giải, hay là có người khuyên anh?

– Hả?

Lâm Dật Phi đáp một câu, không nói gì nữa.

– Người bạn mà anh muốn giết trong giấc mơ có dáng vẻ như thế nào vậy?

Tô Yên Nhiên lại hỏi một câu.

Điều này thì không chỉ A Thủy, cho dù là Đại Ngưu cũng thấy được sự kì lạ:

– Yên Nhiên, đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ thôi mà, cần gì phải bàn cãi rõ ràng như vậy?

Tô Yên Nhiên chỉ nhìn Lâm Dật Phi, im lặng không nói gì, dường như đang chờ hắn nói ra.

Lâm Dật Phi do dự một chút rồi trầm giọng nói:

– Người nọ cũng có thể coi là anh tuấn.

Hắn cười tự trào:

– Chắc chắn là dễ coi hơn tôi rất nhiều, nếu không thì tại sao lại có được sự cầu tình của cô gái chứ?

– Cô ấy không còn nhỏ nữa, cũng hiểu được cái gì là thị phi.

Tô Yên Nhiên ứng một câu, thấy tất cả mọi người nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc thì vội vàng nói:

– Tôi chỉ nói vậy thôi, nếu như cô gái ấy đã không sợ đao kiếm mà cầu tình thì chắc là cho rằng người kia đúng.

Nhưng cô vừa nói như vậy thì mấy người bọn A Thủy lại ngơ ngác, cô nói như vậy đã không đơn thuần là giải mộng nữa mà hình như còn có chuyện khác.

Lâm Dật Phi chậm rãi nói:

– Tôi nhớ người mà tôi muốn giết kia cao hơn tôi một chút, buông thả bất kham, khuôn mặt gầy yếu, còn những cái khác thì cũng không nhớ được nhiều.

Sắc mặt Tô Yên Nhiên âm trầm bất định, A Thủy nhìn có chút bận tâm:

– Yên Nhiên, hay hôm nay đến đây thôi, dù sao thì mọi người cũng đã nghe nhạc rồi, cũng nói về mơ mộng rồi, thân thể cô khó chịu thì về nghỉ ngơi đi, hôm khác lại nói tiếp.

– Tôi cũng muốn nói một giấc mơ, A Thủy, anh không muốn nghe sao?

Mặc dù Tô Yên Nhiên nói với A Thủy nhưng đôi mắt đẹp lại nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi.

– Đương nhiên tôi thì không vấn đề gì nhưng chỉ sợ mấy người bọn họ không rảnh.

A Thủy ngẩn ra, thấy ánh mắt Tô Yên Nhiên nhìn Lâm Dật Phi hơi kì lạ, không biết tại sao lại cảm thấy nhìn qua ở đâu đó rồi.

– Tôi rảnh.

– Tôi cũng rảnh.

Đại Ngưu và Thúy Hoa lần lượt nói, chủ yếu là thấy Tô Yên Nhiên cố chấp như vậy nên không muốn mất hứng.

Lâm Dật Phi lại cười nói:

– Đương nhiên tôi cũng rảnh, nhưng không biết hôm nay Tô Tình có đến hay không?

– Cô ấy không đến đâu, cô ấy đã rời thành phố Giang Nguyên rồi.

Trên mặt Tô Yên Nhiên lộ ra ý mừng, hiển nhiên là do Lâm Dật Phi đồng ý ở lại.

Từ sau khi bị Giang Hải Đào bắt, Tô Tình giống như là mai danh ẩn tích, nguyên nhân chính là do sự lựa chọn sai lầm của cô, giống như một số đại gia giàu có trong giới showbiz khoe nữ minh tinh được bao nuôi, từ trước đến nay lúc nào cũng nói bản thân mình là thật lòng yêu thương chứ không có tiền bạc gì ở đây. Điều này khiến cho mọi người cảm thấy hơi lạ, tại sao những người xứng đáng yêu thương thật lòng với cô lại xa vời như vậy mà người không có việc gì làm lại có thể bị cô nhìn trúng.

Lúc mới quen nhau, mấy nữ minh tinh lời ra tiếng vào không ngớt, người khác không biết thì luôn tìm cách hi vọng mọi người biết được thông qua truyền thông, đài truyền hình. Nhưng sau khi xảy ra chuyện thì ngay lập tức lật mặt không nhận thân, tuyên bố chẳng qua chỉ là quan hệ bạn bè thông thường hoặc đoạn tuyệt mà nói không biết người này, đổi mặt quả thực còn nhanh hơn thời tiết tháng sáu, chẳng trách bốn chữ con hát vô tình lại bị mọi người bàn tán suốt, nói mãi không chán.

– Chỉ cần cô muốn nói thì chúng tôi đều đồng ý nghe.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Nhưng chúng tôi kể những giấc mơ của chúng tôi thì có Yên Nhiên cô giải thích nhưng cô kể giấc mơ của mình thì để ai giải đây?

– Đương nhiên là mọi người giải thích rồi nhưng tôi vẫn muốn nghe cái nhìn của Dật Phi.

Cô liếc nhìn A Thủy một cái, mỉm cười nói:

– Đương nhiên Dật Phi tâm tư kín đáo, mặc dù ít nói nhưng câu nào cũng được A Thủy khen đấy.

A Thủy cười một cái, nghĩ đến hai cái cầu vồng mà Tô Yên Nhiên vừa nói khi nãy thì hình là có tình địch xuất hiện, cậu không kìm được liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, giây lát lại nghi ngờ mình nghĩ nhiều. Bất kể nói đến phương diện nào thì Dật Phi và Tô Yên Nhiên cũng không có mối quan hệ gì. Lúc nãy mình đầu óc trống rỗng, mượn có xuống thang, chỉ cảm thấy Tô Yên Nhiên từ chối mình nhưng hiện giờ nghĩ lại, Tô Yên Nhiên nói nếu như mình không cố gắng thì cho dù là người yêu cũng bị đối thủ cướp mất. Chẳng lẽ cô ám chỉ là mình vẫn chưa chủ động, luôn quá nhu nhược trong chuyện tình cảm?

Nghe thấy Tô Yên Nhiên hỏi một cái, A Thủy chỉ gật gật đầu:

– Thực ra cậu ấy có cái đầu rất thông minh, chỉ là không thể hiện ra mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.