Tìm Lại Tình Yêu

Chương 47: Kỳ vọng hạnh phúc




Cùng Nhã Hề trở lại sương phòng, vừa nghe nói đêm mai sẽ lên đài, Lí Nhược không khỏi vỗ tay: “Tốt, đã sớm nghe nói về tài nghệ của Nhã Hề tỷ tỷ, nay rốt cục cũng được thấy!”

“Còn có thể thấy Tình nhi nữa.” Nhã Hề cười nhẹ, tiến lên cầm tay Tô Tình: “Ngươi cũng cùng lên đài đi.”

“Ta? Có thể chứ?” Tô Tình chần chừ.

“A? Hôm nay hai người đều phải đối diễn*, vậy không phải là không có ai chơi với ta sao?” Lí Nhược đột nhiên không thuận theo không buông tha kêu lên.

(*đối diễn: diễn theo kiểu ca hát đối đáp)

“Ngươi cũng có việc phải làm.” Tử Thanh vỗ vỗ vai Lí Nhược: “Ngươi theo ta hồi An phủ, cải trang thành thị vệ của ta thì đêm mai mới thuận tiện ra vào yến hội ở đó được.”

“Huynh…không muốn xem Nhã Hề tỷ tỷ cùng tiểu Tình tử đối diễn sao?” Lí Nhược cười hì hì.

Tử Thanh lắc đầu: “Đương nhiên ta muốn rồi, nhưng mà nàng không đồng ý để cho ta xem, ta chỉ có thể mang ngươi về An phủ thôi.”

“Nhưng để các nàng ở lại chỗ này không tốt lắm thì phải?” Lí Nhược có chút bất bất an, nhìn tiểu Tình tử: “Ta không ở đây, sợ sẽ có người khi dễ ngươi!”

“Tử Thanh ngươi cùng Lí tiểu thư hồi An phủ chuẩn bị đi, có ta ở đây, ta cam đoan hai người các nàng sẽ tuyệt đối an toàn.” Triều Cẩm đột nhiên xuất hiện, nhìn về phía Nhã Hề: “Ta đã phân phó cho hạ nhân rồi, nhạc khí xiêm y mà ngươi muốn cũng đều đã lập tức chuẩn bị tốt giúp ngươi.”

“Đa tạ.”

“Đúng rồi Tử Thanh, chờ Lí tiểu thư đổi y phục xong, ngươi tới hậu viện tìm ta một chút, có việc cần nói với ngươi.” Không quên dặn dò một câu, Triều Cẩm lui xuống: “Ta còn có một số việc cần xử lý, đi trước vậy.”

“Vậy…ta cũng đi thôi.” Tử Thanh cười với Nhã Hề, vỗ Lí Nhược: “Đi thôi.”

“Tiểu Tình tử đừng sợ, ta sẽ lập tức trở về!” Không quên dặn dò Tô Tình một câu, Lí Nhược đi theo Tử Thanh ra khỏi Sử phủ.

Nhã Hề nhìn theo sau hướng Tử Thanh đi xa, quay đầu giữ chặt Tô Tình: “Tình nhi, trước tiên chúng ta phổ một khúc ca mới đã.”

“Tân khúc?” Tô Tình sửng sốt.

“Phải, nếu ngươi có thể một lần nữa đứng trên vũ đài linh nhân ở Phạm Dương này mà tấu khúc, như vậy ta tin tưởng ngươi cũng có thể một lần nữa cất tiếng ca.” Nhã Hề cười nói: “Con người không thể mãi sống trong bóng ma được.”

“Sư phụ…” Tô Tình muốn nói lại thôi.

“Kỳ thật ta không thích ngươi gọi ta là sư phụ…” Lại gần Tô Tình, Nhã Hề vỗ nhè nhẹ lên lưng bàn tay nàng: “Tuy chúng ta là linh nhân nhưng cũng không thể bởi vì thế mà luôn cảm thấy kém một bậc được.”

“Nhã…Hề tỷ tỷ, kỳ thật ta…” Tô Tình lắc đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Tỷ và Nhược tiểu thư đều là người tốt, người tốt tất sẽ có báo đáp.”

“Đúng vậy, thượng thiên đã đối đãi với ta không tệ rồi.” Nhã Hề cười hoạt kê.

Tô Tình sầu lo nhìn Nhã Hề: “Nhã Hề tỷ tỷ, người thật sự tin tưởng vị An gia Lục công tử kia sẽ cả đời cả kiếp đều yêu thương mình như thế sao?” Ảm đạm cúi đầu, tựa hồ lời nói mang ý ám chỉ: “Từ xưa nam tử bạc tình, hồng nhan bạc mệnh, cái gì mà thượng thiên an bài tốt đẹp, lão thiên nào đã từng thương tiếc cho nữ tử đâu?”

Nhã Hề nghiêm túc nhìn nàng, ý cười nơi khóe miệng lại không hề phai nhạt: “Ta thế nào cũng cảm thấy Tử Thanh chàng không giống với những nam tử khác, ta tin tưởng chàng…”

“Nhưng nếu hắn đào hoa không ngừng thì sao? Từ xưa nam tử làm sao chống đỡ được một phần?” Tô Tình buồn rầu nói: “Không nói đâu xa, chỉ riêng trong An phủ này, tin rằng vị Triều Cẩm tiểu thư kia cũng có chút ý tứ với hắn.”

“Ngay cả ngươi cũng đã nhìn ra?” Nhã Hề không khỏi giật mình.

“Tỷ cũng nói chúng ta thân là linh nhân, có thể nào vượt qua được cửa gia thế này đâu?” Ảm đạm cúi đầu, Tô Tình phá lệ nói nhiều như vậy: “Nhưng mà bị tổn thương luôn là nữ tử chúng ta…Vì sao nam tử lại có thể yêu một người lại một người như vậy?” Trong thanh âm đột nhiên tràn ra hận ý, tuy rằng Nhã Hề không biết Tô Tình đã trải qua những gì, nhưng có thể khẳng định nàng chắc chắn đã bị một kẻ bạc tình làm tổn thương sâu sắc.

“Cái gì cũng đừng nói nữa…”

“Hề nhi…” Một thanh âm quen thuộc phá vỡ lời Nhã Hề muốn nói, Nhã Hề không khỏi run lên, giương mắt nhìn Trịnh Nguyên Hoán không biết đã đi vào nơi này từ khi nào.

“Đừng gọi ta là Hề nhi nữa!” Nhã Hề lạnh lùng mở miệng.

Trịnh Nguyên Hoán không khỏi lùi lại một bước, ảm đạm mở miệng: “Ta biết chúng ta không thể trở lại ngày đó được nữa, nhưng kí ức vẫn sống động trong tâm trí ta, nếu có thể trở lại, ta tin tưởng rằng tuyệt đối sẽ không giống ngày hôm nay.”

Nhã Hề nhìn hắn đầy người y phục hoa quí, lạnh lùng cười: “Thứ ngươi muốn không phải là đại phú đại quý hôm nay sao? Nay ngươi đã như ý nguyện, đường làm quan phải rộng mở mới đúng chứ.”

“Không! Hề nhi, ta có vài lời nhất định phải nói với nàng!” Trịnh Nguyên Hoán tiến lên từng bước: “Đêm mai trăm ngàn lần nàng không thể lên đài được, trong vòng Sử phủ này có biết bao nhiêu ánh mắt đã sớm theo dõi nàng, nếu nàng thật sự lên đài, vậy quả thật vạn kiếp bất phục!”

“Có Tử Thanh ở đây, ta không sợ vạn kiếp bất phục.” Nhã Hề hít sâu một hơi, gật đầu thật mạnh.

“Hắn là tân sủng mới của An gia, sao có thể sẽ vì nàng mà công nhiên phản kháng cả nhà, buông tha cho vinh hoa phú quý đã tới tay được?” Trịnh Nguyên Hoán lắc đầu: “Hề nhi, nay ta đã hiểu được, cái gì vinh hoa phú quý ta cũng không muốn nữa, nơi này thật sự đáng sợ, giờ ta mang nàng đi, chúng ta trở lại Biện Châu, xướng [Tử Dạ Ca] như trước, làm sống lại danh tiếng ‘Phượng Hoàng song linh’ của chúng ta, được không?”

“Ha ha, cho đến ngày nay ngươi nghĩ rằng ta còn có thể tin tưởng ngươi sao? Sau đó, lại bị ngươi đột nhiên bỏ lại nơi nguy hiểm nhất, nhìn ngươi lại lao về phía vinh hoa phú quý?” Nhã Hề cười trào phúng: “Trịnh Nguyên Hoán, ngươi thật sự làm cho ta cảm thấy ghê tởm! Lúc trước như thế nào mà ta lại có lòng chờ mong với ngươi kia chứ?”

“Hề nhi…” Trịnh Nguyên Hoán ảm đạm cười: “Sao ta lại có thể khiến nàng và ta biến thành tình thế khốn khổ thế này?”

“Trịnh công tử, thỉnh rời đi, ngươi cũng biết khi ta đối diễn không thích có người bên ngoài nhìn rồi đó.” Lạnh lùng phất tay áo, Nhã Hề hạ lệnh trục khách.

“Nàng sẽ hối hận, An gia Lục công tử hắn nhất định sẽ bỏ rơi nàng!” Trịnh Nguyên Hoán giận dữ phất tay áo, xa xa rời đi.

“Nhã Hề tỷ tỷ…” Tô Tình kinh ngạc nhìn Nhã Hề: “Hắn là…?”

“Một người ta từng tưởng sẽ trở thành phu quân, thiếu chút nữa đã phó thác sai lầm cả đời…một cố nhân.” Hít một hơi thật sâu, Nhã Hề vỗ vỗ vai Tô Tình: “Chúng ta nên bắt đầu soạn khúc thôi, lại đây.”

“Thực xin lỗi…” Nhẹ nhàng, đột nhiên Tô Tình nói một câu rất khẽ.

Không nghe rõ Tô Tình nói gì, Nhã Hề chỉ biết là, giờ khắc này cần phải nhanh chóng soạn khúc nhạc cho tốt, vô luận thế nào vào đêm mai cũng nhất định phải đem đến cho Tử Thanh một hình ảnh của mình đủ để khiến chàng sẽ vĩnh viễn không quên….

***

Tử Thanh mang theo Lí Nhược trở lại An phủ, vừa mới phân phó nha hoàn chuẩn bị y phục cho Lí Nhược thay, Đoạn phu nhân đã hùng hổ đi đến!

“Phu nhân, công tử ở bên trong thay y phục, từ từ rồi hẵn vào!”

“Khi nó còn nhỏ ta nào đã chẳng từng nhìn qua?”

“Một lát nữa ngươi ở ngay phòng ta mà thay y phục rồi chờ ta, ta và ngươi cùng đến Sử phủ.” Tử Thanh biết nha hoàn căn bản không ngăn được Đoạn phu nhân liền vội vàng phân phó Lí Nhược một câu, ý bảo Lí Nhược trốn đi, còn mình thì tiến lên mở cửa.

“Nương…ha ha.”

“Con đừng có cười với ta vội, theo ta trở về phòng!” Nói xong liền kéo Tử Thanh đi về phía phòng mình.

“Hì hì, mẫu thân của Tử Thanh ca ca thực hung dữ.” Nhịn không được che miệng cười, Lí Nhược thầm cao hứng, may mà nương của mình không dữ như vậy.

Thật cẩn thận vào phòng Đoạn phu nhân, Đỗ y quan cũng vừa khéo xuất hiện.

Đỗ y quan đóng cửa phòng lại, nhìn Đoạn phu nhân: “Là lúc này thay dược, hay vẫn là…”

Đoạn phu nhân thở dài khẽ than một tiếng: “Trước tiên giúp nàng thay dược đi, một nữ nhân mà đi lâu như vậy, ta lo lắng cho vết thương của nàng.”

Lúc này đây không có giãy dụa, mà cho dù giãy dụa cũng bị bạo lực bôi thuốc. Tử Thanh chỉ im lặng tùy ý để Đỗ y quan tháo giáp trụ xuống, cởi bỏ bạch y bên trong, đập vào mắt là tơ máu dính đầy xiêm y.

“May mắn, may mắn, bôi chút thuốc lên thì hơn một tháng sẽ không nứt ra nữa.”

Tử Thanh chỉ cảm thấy ở phía sau có ánh mắt nóng rực trừng trừng nhìn mình: “Nương, ta không sao…không có việc gì…”

“Con không phải đã quên mất thân phận của mình đấy chứ?” Đoạn phu nhân âu lo nhìn nàng: “Mặc kệ con là vì dấu diếm ánh mắt thế nhân mà giả vờ thích nữ nhân hay là thực sự thích nữ nhân, con phải nhớ kỹ, con cũng là thân nữ nhi, sớm hay muộn cũng phải phơi ra dưới ánh sáng ban ngày, nữ tử cùng nữ tử vốn không có kết quả.”

“Nương…” Trái tim Tử Thanh đau xót, kinh ngạc nhìn Đoạn phu nhân: “Người vẫn luôn theo dõi ta!”

“Ta là sợ con gặp chuyện không may, Sử gia cũng không phải nơi an toàn gì, con đã trở lại, cũng đừng đến đó nữa.” Đoạn phu nhân nhìn Đỗ y quan cẩn thận rửa sạch vết thương của Tử Thanh: “Phạm Dương không phải yên bình như trong tưởng tượng của con đâu.”

“Ta biết, nhưng ta còn phải đến đó.” Tử Thanh nghiêm túc lắc đầu: “Ta thực cảm tạ phu nhân người đã coi ta như nữ nhi của mình mà hết mực yêu thương, nhưng mà ta xác thực không phải nữ nhi của người…Về phần thân phận của mình, ta cũng biết sẽ không có kết quả tốt gì, nhưng mà ta chỉ muốn theo trái tim mình mà đi thương một người, yêu một người…Thật sự nếu có một ngày như vậy, duyên phận hết, ta sẽ rời khỏi nơi này…”

“Ngươi!” Đoạn phu nhân đột nhiên lao tới nắm chặt tay Tử Thanh: “Ngươi không được hồ đồ như thế! Thật sự động tình với một nữ nhân! Còn không chấp nhận mẫu thân! Ngươi quả thực quá hoang đường!”

“Công chúa, mau buông tiểu công chúa ra, huyết mạch không thông, không tốt cho việc khôi phục vết thương.” Rất nhanh bôi thuốc, băng bó xong, Đỗ y quan liền kéo Đoạn phu nhân qua một bên: “Cho nàng một chút thời gian đi, nàng sẽ nghĩ thông suốt.”

“Nếu đã bôi thuốc xong rồi, nương, ta đi thay y phục trước.” Mặc y bào, đeo lên giáp ngực, Tử Thanh vội vàng rời khỏi nơi này, rõ ràng biết hết thảy nhất định là bi kịch, nhưng cố tình khi nghe được từ trong miệng người khác, trái tim lại giống như bị lăng trì bởi vô số lưỡi đao.

“Con muốn ta phải làm thế nào với con bây giờ?” Đau buồn rơi lệ, Đoạn phu nhân nhìn bóng dáng Tử Thanh: “Ta chỉ muốn bảo hộ con, cho con không bị tổn thương.”

“Chẳng lẽ công chúa người không cảm thấy tiểu công chúa rất giống mình năm đó sao?” Đỗ y quan cười nhẹ: “Người cũng không từng si cuồng như thế sao?”

“Không giống…Thanh nhi nàng là si cuồng nữ tử!”

“Nam tử cũng tốt, nữ tử cũng thế, giống nhau đều là người cả, có gì khác nhau đâu?” Nhìn Đoạn phu nhân, Đỗ y quan ảm đạm thở dài: “Người nhìn lão nô, có thể coi là một nam tử sao?”

“Đỗ Phương, là ta nợ ngươi nhiều lắm…”

“Hết thảy đều là lòng ta cam tâm tình nguyện, nếu án theo cái nhìn của công chúa, tiểu công chúa không thể thích nữ tử, như vậy thì kẻ bán phế nhân như ta có phải cũng đến thời điểm rời khỏi công chúa người không?”

“Ta…ngươi không thể đi…”

“Vậy cứ để tiểu công chúa đi thôi, cũng để cho lão nô có thể vẫn cùng công chúa người đi nốt quãng đời này.”

Thở dài lại thở dài, Đoạn phu nhân chỉ có thể ảm đạm rơi lệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.