Tìm Lại Tình Yêu: Vợ Yêu Thế Thân Của Tổng Giám Đốc Cuồng Loạn

Chương 11: Người không biết điều (Phần 2)




Linh Tháp Thiên Hạo Thành chính là tòa thành thị chính giữa Linh Vực.

Linh Tháp đồ sộ là công trình kiến trung cao nhất tòa thành thị, tượng trưng cho cả Linh Vực.

Mấy ngàn năm qua, Linh Tháp đứng sừng sững ở trung tâm Thiên Hạo Thành, không người nào dám làm càn ở nơi đây.

Nhưng hôm nay lại khác, đứng trước Linh Tháp là hơn trăm kỵ sĩ quang minh Tử Kim Cảnh, trên người bọn họ phát ra luồng khí tức hùng mạnh không gì so sánh nổi.

Luồng hơi thở này giống như một đám mây đen, bao phủ trên đầu mọi người, khiến lòng người trở nên nặng trịch, vô cùng khó chịu.

Tất cả cường giả trong ngoài tòa Linh Tháp đều bắt đầu chuyển động.

Bọn họ im lặng đề phòng, lẳng lặng chờ đợi.

- Roẹt…

Tại đỉnh Linh Tháp, đột nhiên Võ lão xé rách không gian, mang theo Doanh Thừa Phong cùng hiện thân ra.

Sắc mặt Kim Đào biến hóa, y tức giận hừ một tiếng, nói:

- Lớn mật.

Lập tức, y đưa tay trước ngực rồi đánh ra một quyền. Sau khi nhìn thấy Võ lão xé rách không gian mà đến, y biết rõ đây là một vị cao thủ hùng mạnh cấp Tước Vị. Nhưng y vẫn không chút do dự, đánh ra một quyền long trời lở đất này.

Võ lão vừa mới hiện thân đã cảm nhận được một nguồn sóng nhiệt đập vào mặt. Vẻ mặt ông ta trở nên ngưng trọng, cũng nhanh chóng dựng thẳng trước ngực một chưởng. Một luồng khí tức mênh mông tuôn ra mãnh liệt, đụng thật mạnh vào một quyền của đối thủ.

- Uỳnh.

Một tiếng nổ cực lớn ầm vang. Sóng khí cường đại không ngừng cuồn cuộn, khiến Võ lão không tự chủ được, lui về phía sau mấy bước.

Kim Đào cười lạnh một tiếng, nói:

- Lão phu nói chuyện với Linh Tháp. Nếu ngươi còn dám xen vào, ta sẽ lập tức trấn áp ngươi.

Sắc mặt Võ lão đỏ lên, sát khí trên người lăng liệt. Nhưng thân hình của Linh Tháp chân nhân bỗng nhoáng lên, đã chắn ở trước mặt ông ta, khẽ lắc đầu một cái.

Võ lão hơi giật mình, vẻ mặt cũng dần dần khôi phục lại.

Tuy ông ta đã tiến cấp tước vị nhưng cũng chưa được bao lâu, đáy vẫn quá mỏng. Nếu lúc này tiến hành cuộc chiến sống còn cùng người, chắc chắn là lành ít dữ nhiều.

Nghĩ tới đây, lão nhân gia ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

Ánh mắt của Linh Tháp chân nhân đảo qua người Doanh Thừa Phong, sau đó nhíu mày, thấp giọng hỏi:

- Sao ngươi lại mang hắn đến?

Võ lão khẽ cười một tiếng, cũng thấp giọng nói:

- Linh Tháp, ngươi yên tâm, trong lòng ta biết rõ.

Kim Đào cười lớn, nói:

- Linh Tháp huynh, lão phu không quan tâm Sơn Hà Đồ có nhận người này hay không. Nhưng chỉ là một gã Hoàng Kim Cảnh, lão phu không thể thừa nhận được.

Linh Tháp chân nhân chậm rãi xoay người, trầm giọng nói:

- Kim huynh, lão phu dĩ nhiên không thể làm chủ chuyện hắn có tư cách kế thừa Sơn Hà Đồ hay không, nhưng cũng không phải là chỉ bằng một lời của ngươi mà có thể giải quyết đấy.

Kim Đào ngẩn ra, sắc mặt y lập tức âm trầm xuống.

Tuy y có thể ra tay với Võ Lão nhưng lại cũng không dám trở thành kẻ thù của vị Linh Tháp chân nhân có tước vị lâu đời này.

- Linh Tháp huynh, chẳng lẽ ngươi không muốn giao người sao?

Hắn buồn rầu hỏi.

Linh Tháp chân nhân lãnh đạm nói:

- Hắn đã được Sơn Hà Đồ công nhận, như vậy trừ khi Thánh giáo tước đoạt quyền thừa kế của hắn, nếu không lão phu không thể giao người.

Những lời nói này của lão nhân gia ông ta chắc như đinh đóng cột, không thể thương lượng.

Kim Đào cười lạnh một tiếng, nói:

- Linh Tháp huynh, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ. Hôm nay chỉ là ta đến đây, nhưng ngày sau chính là cả đại quân bản giáo đấy.

Linh Tháp chân nhân giận tím mặt, nói:

- Kim huynh, lời của ngươi là ý gì?

- Ha ha, các ngươi làm trái lại mệnh lệnh của đại nhân Giáo Tông, đương nhiên sẽ phải chịu hậu quả.

Khí tức trên người Linh Tháp chân nhân bắt đầu khởi động. Tuy trong lòng cực kỳ tức giận nhưng ông ta vẫn cứng rắn đè xuống, thậm chí cũng không tùy tiện lên tiếng phản bác.

Kim Đào xoay chuyển ánh mắt, nhìn thẳng vào Doanh Thừa Phong, chậm rãi nói:

- Một Linh Sư Hoàng Kim Cảnh tuổi còn rất trẻ. Ha ha, tiền đồ không thể đo lường được. Linh Tháp huynh, thật sự người đã được Sơn Hà Đồ công nhận chính là tên tiểu tử này sao?

Linh Tháp chân nhân thở dài một hơi, nói:

- Đúng vậy, đây là Doanh Thừa Phong. Chẳng những hắn nhận được kế thừa y bát tổ tiên mà còn được Sơn Hà Đồ công nhận.

Ánh mắt của Kim Đào ngưng tụ, nói:

- Nếu cho hắn tu luyện mấy chục năm, chắc hẳn có thể đủ đột phát đến cảnh giới tước vị, danh chính ngôn thuận kế thừa Sơn Hà Đồ. Nhưng thật đáng tiếc…

Y lắc đầu một cái rồi nói tiếp:

- Linh Tháp huynh, ngươi cũng biết giá trị của Sơn Hà Đồ và mức độ hiếm thấy của nó rồi. Ha ha, nói thật với ngươi, sau khi việc này được tiết lộ, đã có hơn mười vị Kỵ Sĩ Vương đại nhân đưa ra lời xin, ngươi nên biết hậu quả đi.

Từ đầu tới giờ, y luôn hung hăng ngang ngược, nhưng lúc nói tới chuyện này, giọng điệu lại cực kỳ chậm rãi.

Sắc mặt Linh Tháp chân nhân biến hóa, trong lòng suy nghĩ trăm điều nhưng càng nghĩ càng tuyệt vọng.

Nhưng đúng lúc này, Văn Tinh vốn giữ im lặng ở một bên bỗng mở miệng nói:

- Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, trước khi tới đây ta đã tiếp kiến Thánh nữ. Nàng đích thân dặn rằng tổ tiên Kỵ Sĩ Vương đại nhân có công lớn với Thánh giáo. Đối với hậu nhân của hắn phải quan tâm nhiều hơn, không đường khắc nghiệt, nếu không chắc chắn sẽ khiến trái tim trung thần băng giá, làm dao động căn cơ Thánh Giáo.

Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời. Hắn nhìn Văn Tinh, trong đôi mắt hiện ra vẻ vui mừng.

Tuy nhiên Văn Tinh lại giống như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, dường như chưa từng gặp qua người này.

Doanh Thừa Phong thông minh cỡ nào. Vừa nhìn thấy bộ dáng của nàng, hắn lập tức đoán được một ít chân tướng, ánh mắt lập tức bình tĩnh như nước. Chỉ có điều, trong ánh mắt an tĩnh này lại hiện lên một tia khác thường, đủ để Văn Tinh ngầm hiểu.

- Sao?

Kim Đào đột nhiên trợn tròn mắt, gương mặt hơi co giật, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Tuy thực lực của nàng chỉ là Tử Kim Cảnh nhưng thân phận lại không nhỏ chút nào. Sau lưng nàng chính là một trong số hai cường giả đứng đầu Thánh giáo, căn bản là y không thể trêu chọc và đắc tội.

Nhưng y thật không ngờ nàng lại lên tiếng vào đúng lúc này. Hơn nữa những lời nói ra hoàn toàn trái ngược với kỳ vọng của y.

Trong lòng y chợt động. Phải chăng Thánh nữ đại nhân đã nhớ vật ấy?

Ánh mắt y lóe lên. Nếu quả thật là như vậy, hắn tuyệt đối không thể chống đỡ nổi đấy.

Linh Tháp chân nhân vui mừng, vội vàng nói:

- Ý của sứ giả đại nhân là, tổ tiên vì Thánh giáo lao khổ cả đời, cho nên đã nhận được ân điển của Giáo Tông đại nhân, được ban thưởng Sơn Hà Đồ Linh Vực. Hiện giờ, gia tổ đã có được truyền nhân, lại được Sơn Hà Đồ công nhận, sao có thể dễ dàng hủy bỏ như vậy?

Kim Đào trầm ngâm một chút rồi nói:

- Linh Tháp huynh, dựa theo giáo quy, chỉ có cường giả tước vị mới có tư cách kế thừa Sơn Hà Đồ Linh Vực.

Y liếc mắt nhìn Doanh Thừa Phong, nói:

- Một kẻ Hoàng Kim Cảnh, cho dù chiếm được Sơn Hà Đồ thì cũng không có năng lực thủ hộ.

Võ lão trầm mặc hồi lâu, lúc này bỗng cười lớn, nói:

- Các hạ nói sai rồi. Tuy tu vi của Doanh Thừa Phong chỉ là Hoàng Kim Cảnh nhưng hắn có sở trường khác, ngay cả những người đạt được danh hiệu tước vị cũng chưa chắc đã có thể làm được như hắn.

Kim Đào khẽ rùng mình, ánh mắt gắt gao nhìn Doanh Thừa Phong, nói:

- Ngươi có sở trường gì?

Doanh Thừa Phong hơi ôm quyền thi lễ về phía y. Tuy hắn không có chút thiện cảm nào đối với kẻ đã chủ động ra tay công kích Võ lão này, nhưng thực lực người này vô cùng cường đại, có thể khiến Linh Tháp chân nhân phải khiêng kỵ. Cho nên ở trước mặt y, hắn cũng không dám tùy ý làm càn.

- Tiền bối, vãn bối am hiểu… rèn linh khí.

Hắn am hiểu không ít đồ vật, nhưng Võ lão vội vã đưa hắn tới đây chính là vì xem trọng năng lực rèn linh khí của hắn. Một khi đã như vậy, hắn cũng sẽ không giấu dốt.

- Linh khí?

Kim Đào kinh ngạc nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoài nghi.

Doanh Thừa Phong là một gã Linh Sư. Tuy Linh Sư am hiểu rèn linh khí cũng không phải là việc quá ngạc nhiên, nhưng nếu muốn rèn linh khí, nhất định phải bỏ ra rất nhiều thời gian và sức lực.

Người này tuổi còn trẻ mà đã là một vị Linh Sư Hoàng Kim Cảnh cường đại rồi.

Tuổi tác và tu vi như vậy, cho dù hắn dùng tất cả thời gian để tu luyện võ đạo và lực lượng tinh thần, thì cũng đều rất khó đạt được thành tựu như thế.

Còn chuyện phân tâm học tập rèn linh khí thì…

Kim Đào không ngờ người nam tử trẻ tuổi này vẫn còn thời gian rảnh rỗi như thế.

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu. Tuy thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương nhưng hắn vẫn kiên định nói:

- Vâng, vãn bối có phần tâm đắc đối với rèn linh khí.

Kim Đào nhíu mày, nói:

- Ngươi đã luyện được linh khí gì? Mau đưa lão phu đánh giá.

Doanh Thừa Phong cũng không từ chối, lập tức vẫy tay lấy ra linh giáp vừa mới rèn ra, rồi đưa tới.

Thần niệm của Kim Đào đảo qua. Lập tức lông mày của y hơi nhảy lên, nói:

- Đúng vậy, đúng là một kiện linh giáp thượng hạng. Ha ha, nhưng thật đáng tiếc, ở trong Thánh Vực, linh giáp như vậy nhiều không đếm xuể, không có gì đáng để kiêu ngạo.

Đột nhiên, tiếng nói của Võ lão từ sau vang lên:

- Các hạ hiểu lầm rồi. Đây là linh giáp được Thừa Phong rèn ra tại Linh Vực chúng ta. Ha ha, lúc linh giáp ra lò, thậm chí có dẫn tới dị tượng thiên địa. Nếu bảo vật như vậy vẫn không thể khiến ngài động tâm, chúng ta cũng không còn lời gì để nói.

Sắc mặt Kim Đào biến hoa, kinh ngạc hô:

- Ngươi nói sao? Nó được rèn ra ở trong Linh Vực này sao?

Ánh sao trong mắt Văn Tinh cũng lóe lên, hiện ra niềm vui bất ngờ. Hiển nhiên, nàng cũng bị việc này làm cho rung động.

Không chỉ vậy, ngay cả Linh Tháp chân nhân cũng trao đổi một ánh mắt khó tin với đại trưởng lão.

Bởi vì trước đó, bọn họ không hề biết Doanh Thừa Phong lại có năng lực khủng bố trong việc rèn linh khí như thế.

Võ lão ngửa mặt lên trời cười dài, nói:

- Việc này do chính lão phu tận mắt nhìn thấy, dĩ nhiên sẽ không lừa ngươi.

Trong mắt Kim Đào hiện lên một tia do dự, thật lâu sau mới nói:

- Việc này rất quan trọng, lão phu nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới có thể tin tưởng được.

- Tốt.

Võ lão gật mạnh đầu, nói:

- Thừa Phong, nếu vị này không tin, vậy ngươi lại khai lò luyện khí, để bọn họ tận mắt nhìn thấy thực lực của ngươi đi.

- Vâng.

Doanh Thừa Phong hô mạnh một tiếng. Tuy hắn không muốn làm rõ chân tướng mọi chuyện nhưng cũng biết lúc này không thể từ chối được.

- Chậm đã.

Đột nhiên Văn Tinh lên tiếng:

- Dựa theo giáo quy, chỉ cần có một phần mười xác suất có thể rèn ra linh khí đưa tới dị tượng thiên địa, đã là một vị rèn sư tôn quý rồi.

Ánh mắt của nàng lần đầu tiên quang minh chính đại nhìn vào Doanh Thừa Phong, nói:

- Các hạ có thể làm thử mười lần, chỉ cần một lần thành công là có thể chứng minh rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.