Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 17




Lạc Long Trận vần vũ tựa như một con rồng lớn, hỏa công thắp sáng cả Đồi Loạn Táng, những cây khô trơ trụi phút chốc đã bị thiêu cháy, nơi hỏa long đi qua chỉ nghe thấy tiếng la hét thất thanh của quân Mộc Kỳ. Lúc này tuy giông bão đã bắt đầu kéo đến nhưng trời lại chưa đổ mưa, Đồi Loạn Táng vốn dĩ đã hanh khô lại cộng thêm gió lớn càng khiến hỏa công tàn phá ác liệt. Thiên Môn Quân trận kỳ càng lúc càng rơi vào nguy cơ bị phá vỡ, Nguyễn Khoan đứng trên bia đá hô lớn.

- Tất cả tập trung tấn công Bình Vương! Kẻ nào lấy được đầu hắn thưởng ngàn lạng.

Mộc kỳ trận lúc này đã tiêu tán đến phân nửa, quân của Cát Lợi và Cảnh Thạc hộ tống Xương Văn đã phá ra đến bên ngoài Đồi Loạn Táng. Phía trong Dương Tam Kha một thân uy vũ cùng mấy trăm cẩm y vệ cầm cự với bốn trận kỳ còn lại. Bia đá trên Đồi Loạn Táng nhem nhuốc những vệt máu đỏ khiến cho người ta không khỏi cảm thấy khiếp đảm. 

Hỏa Long phá trận ra đến bờ sông Hoàng Giang thì cũng là lúc trời đổ mưa như trút nước, ánh lửa trong đêm phút chốc đã vụt tắt chỉ còn lại một màu đen thê lương. Thiên Môn Quân vì tập trung đánh vào Bình Vương mà đã để đạo quân chính của Xương Văn lọt ra ngoài. Cát Lợi quay sang nhìn Đỗ Cảnh Thạc nói:

- Huynh hộ tống điện hạ qua Hoàng Giang. Ta quay lại giúp Đại vương.

Cảnh Thạc có phần lo lắng, nhưng biết rõ tính Cát Lợi, dù hắn có can ngăn cũng không được, bèn nói:

- Huynh bảo trọng!

Cát Lợi cùng một toán quân tinh nhuệ quay lại phía Đồ Loạn Táng, người ngựa nhanh chóng khuất bóng trong cơn mưa.

Bên trong trận chiến, Bình Vương hoàng bào đã ướt sũng, hắn cùng đám cẩm y vệ cũng theo phía Mộc kỳ đánh ra ngoài. Tuy lúc này Mộc Kỳ đã suy yếu nhưng được bốn trận kỳ kia trợ chiến đã mạnh lên rất nhiều, liên tục nhiều cẩm y vệ đã tử thương trên đường rút lui.

Dương Tam Kha võ công xuất thế, nhưng ở giữa chốn ngàn vạn đao thương thì công phu dù có cao đến mấy cũng khó bề chống đỡ. Hắn vốn là kẻ sẵn dã tâm, trong lúc phá trận đã lấy không ít sinh mạng của cẩm y vệ làm lá chắn cho mình, cuối cùng cũng đã xông ra đến vòng ngoài.

Nguyễn Thủ Tiệp đứng lặng yên trong cơn mưa theo dõi cuộc chiến, thấy tình thế bất lợi của phía mộc kỳ, bất ngờ cầm một cây mộc kỳ rơi trên mặt đất băng vào trong Thiên Môn trận. Thủ Tiệp đường đường là chưởng môn của Thiên Môn Quân, võ công và kỳ trận hơn hẳn những đệ tử khác, phút chốc đã khôi phục được yếu điểm của kỳ trận. 

- Cửu Tinh Kỳ Mộc Thiên Nhân Trận! – Thủ Tiệp hô lớn.

Đồng thời cũng hắn là tám đệ tử Thiên Môn Quân khác tạo thành một cánh cung, tâm của cánh cung chính là Thủ Tiệp nhất loạt khinh công chĩa đoản kích xông thẳng về phía Bình Vương. Hơn hai chục cẩm vệ án ngữ phía trước lập tức bị Cửu Tinh Kỳ này đâm chết.

Bình Vương sắc mặt vẫn băng lạnh, liền lùi lại một bước hai tay vận lực tạo thành hai luồng khí xanh dương và đỏ lửa. 

- Băng Hỏa Thiên Di Chưởng!

Hỏa Long từ trong tay Bình Vương gào thét bay tới, nó hút những thanh vũ khí tàn rơi trên mặt đất, nung thành màu lửa, đồng loạt theo trước miệng Hỏa Long phi tới.

- Cửu Tinh Hợp Nhất! Mộc Trụ Tàn Thiên.

Lời hiệu vừa dứt tám tên đệ tử đã hợp lại thành một mũi tên thẳng tắp, ở phía trước Thủ Tiệp cắm đoản kích xuống mặt đất thành một luồng khình khí lớn phản kích lại Hỏa Long.

Mặt đất chấn động, những giọt mưa rơi xuống vùng này hoặc là bị tan thành sương mờ hoặc là bốc thành khói trắng.

Uỳnh… u ỳ n h!

Hỏa Long bị hất ngược lên trời, trong mưa gió dần dần tan biến, phía sau Cửu Tinh Thiên Môn trong hơi sương phủ mờ bởi ánh sáng còn tản mát của lửa đỏ, cả tám đệ tử Thiên Môn Quân đều nằm bất động rải rác trên mặt đất. Duy chỉ có Thủ Tiệp một tay cắm đoản kích xuống mặt đất, chân phải y ở phía sau đã dẫm lún một mảng đất lớn, khuôn mặt trắng bợt không còn chút huyết sắc.

Phía sau bốn kỳ trận ngũ hành cũng xông tới. Bình Vương vẻ mặt lạnh như tro tàn, tay trái phóng thích Phụng Băng lên bầu trời, mưa như ngưng lại đông cứng một vùng. Đám đệ tử Thiên Môn Quân đều bị chặn đứng lại, Bình Vương thừa thế tung một chưởng nhằm thẳng Nguyễn Thủ Tiệp đánh tới.

Thủ Tiệp biết mình khó mà có thể là đối thủ của y lúc này, hơn nữa sau khi chặn đứng Hỏa Long bản thân hắn cũng đã tiêu tán đa phần nội lực, lập tức liền rút đoản kích chân phải đạp nhẹ lăng không về phía sau.

Trong ánh sáng lờ mờ dưới ánh chớp Bình Vương và Nguyễn Thủ Tiệp song song cùng khinh công bay vụt ra ngoài Đồi Loạn Táng, một người phía trước, một kẻ đuổi sát theo sau như hình với bóng.

Vạn Hạnh từ trong ngũ kỳ trận thấy Bình Vương sức mạnh còn tàng ẩn, thế cuộc có phần bất ổn, không chừng có thể uy áp đến tính mạng Thủ Tiệp, lập tức cũng đuổi theo bóng hai người ra ngoài.

***

Cách Phù Liệt tám mươi dặm về hướng Đông, trên bến đò Tiêu Tương mưa lớn cũng rơi rát mặt. Trong cơn mưa tầm tã có lăm người khoác áo lá, đội mũ vành lớn bước nhanh trong đêm, dường như cơn mưa lớn không làm chậm đi bước chân của họ. Trong số năm người có một nữ nhân khuôn mặt tú mỹ nhưng dường như trong mắt còn vương nhiều lỗi lo âu.

Lưu Cơ nhìn vẻ mặt của Đan Gia khiến tâm can hắn sinh ra một cảm giác buồn phiền, liền quay sang Trịnh Tú hỏi:

- Huynh có chắc bọn đệ tử Nguyễn gia đều đi cả không?

- Ta đã xem qua mấy ngày, trong ngoài ngoài hai tên ác nhân thì không quá lăm mươi tên đệ tử Thiên Môn.

Đan Gia ngước mặt nhìn cơn mưa tầm tã, mưa và gió mạnh tạt lên ướt cả khuôn mặt kiều mị của nàng, nàng lại nhìn ra dòng Tiêu Tương chỉ thấy một màu trắng mờ ảo, buồn rầu nói:

- Mưa lớn như thế này làm sao qua sông được?

Nàng vừa dứt lời đã thấy ánh đèn cầy leo lét dưới bến sông. Một phu đò khoảng ngoài bốn mươi, khuôn mặt chai sạn bước từ trong thuyền ra, lão đứng dưới cơn mưa lớn mà thần thái không có chút biến đổi nào, như là không có sự tồn tại của nó. Giọng trầm trầm lên tiếng:

- Khách quan muốn qua sông lớn sao?

Đan Gia nóng vội toan vội bước lên thuyền, Lưu Cơ đã nắm tay nàng giữ lại, nhìn lão phu đò một lượt, cảm giác có điều gì đó bất thường. Lão phu đò thấy thái độ nghi ngờ của hắn cười nói:

- Lão phu chờ các vị ở đây đã lâu rồi!

- Lão bá là cao nhân phương nào? Cớ sao biết chuyện bọn ta muốn qua sông? – Lưu Cơ không khỏi kinh ngạc hỏi.

- Ha ha! Lưu công tử lo lắng quá rồi, lão phu và các vị chẳng qua là chung đường thôi. Xin mời lên thuyền!

Lưu Cơ vẫn còn nghi ngờ, nhưng lúc này muốn qua Tiêu Tương nhất định phải lên thuyền, hơn nữa người này nói giọng Đại La hoàn toàn khác biệt với giọng Vũ Ninh, hắn lại biết rõ tên họ của mình, không lẽ hắn là do hắc y hôm trước phái đến.

Lưu Cơ suy nghĩ một lát, quay sang nhìn bốn người còn lại, Đan Gia không đợi mọi người đồng ý liền giật tay Lưu Cơ ra bước lên thuyền. Đám Bặc, Điền, Cơ, Tú thấy vậy cũng buộc phải lên theo. Sông Tiêu Tương lúc này chỉ còn nghe tiếng mưa lộp độp trên mặt nước.

Thuyền sang đến bờ bên kia, trong cơn mưa lớn đã có hơn hai chục tráng sĩ mặc thường phục chờ sẵn. Bọn người này thấy vị lão bá chéo thuyền qua đều hanh lễ rất trang trọng:

- Đại nhân, bọn thuộc hạ xin chờ lệnh!

Đám người của Lưu Cơ càng vô cũng ngạc nhiên, tuy vậy cũng không hỏi gì thêm. Vị lão bá đối mấy người liền nói:

- Chủ nhân nhà ta hiện bị nhốt trong Nguyễn Xá Trang, được biết các vị cũng đến đó, chúng ta cùng hiệp trợ xông vào.

Nói xong liền dẫn đám thuộc hạ đi trước, Đan Gia không nghĩ ngợi cũng vội theo phía sau.

Bên trong tòa Tam Bảo Nguyễn Xá Trang, Dương Phương Lan tuy trong lòng không hiểu vì sao cũng nảy sinh lo lắng nhưng tuyệt nhiên thần sắc vẫn một vẻ điềm tĩnh. Vân Nga ngồi bên cửa sổ, nàng gục đầu xuống tay áo lụa hồng, tâm tư vẫn dõi nhìn ngoài trời mưa bão bập bùng, nàng không ngờ rằng Đinh Hoàn cũng đang bị giam giữ cách nơi nàng ở không xa. Ái Liên vô tư nhất, đã gục ngủ bên ghế đối diện nàng tự bao giờ. Vân Nga nhìn nàng ta khẽ cười đi lấy áo choàng ra đắp lên người nàng cho đỡ lạnh. 

Mắt vừa quay ra nhìn trời mưa vẫn chưa dứt, thần sắc đượm buồn thở dài một cái. Bỗng nhiên nghe âm thanh náo loạn bên ngoài, tiếng bính khí va chạm loảng xoảng, Ái Liên cũng giật mình tỉnh giấc, mắt còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì. Vân Nga cũng đã đoán ra tiếng động này hẳn là của Trương Thanh dẫn đám cẩm vệ tiến vào giải nguy. Mấy hôm trước trên đường đến Nguyễn Gia Loan, nàng vì lo lắng có biến chắc xảy ra đã sai người trở về bí mật báo tin cho Trương tướng quân đến Nguyễn Gia Loan ứng trợ.

Khi hai người lên thuyền đến Xá Trang đã nhận ra ông ta giả làm phu đò ẩn danh ở đây. Quả đúng như nàng lo lắng, chưởng môn Thiên Môn Quân không những không tiếp đón mà còn giam lỏng hai người làm con tin ở Nguyễn gia. Theo như kế bày trước, Vân Nga có dặn dò nếu ba ngày đến Xá Trang mà không thấy nàng trở ra nghĩa là đã có biến.

Trương Thanh trong lúc đột nhập điều tra tình hình, vô tình lại thấy Trịnh Tú cũng nén trốn vào đây, hắn liền theo sau phát hiện ra Đinh gia cũng có người bị Nguyễn gia bắt giữ, nên cố tình chờ bọn Lưu Cơ ở bến đò.

Vân Nga nghe tiếng động ngoài sân liền cầm kiếm đẩy cửa ra ngoài, ở ngoài cửa Nhất Bảo có hai gã thủ vệ trấn giữ, chúng lập tức đã bị nàng dùng kiếm đâm bị thương.

Trương Thanh cùng hơn hai chục cẩm y võ công xuất chúng đã băng qua sân chính đến phục trước Vân Nga nói:

- Vi thần đến ứng cứu chậm trễ! Quận Chúa và Nương Nương tha tội!

Dương Phương Lan ra hiệu cho ông ta đứng lên, điềm tĩnh nói:

- Hôm trước ở trên sông Tiêu Tương ta đã sớm nhận ra ông, có phải nha đầu này đã phiền ông tới đây không? 

Vân Nga sắc mặt khẽ e ngại cúi đầu nói:

- Nương Nương thứ lỗi, là tiểu nữ lo lắng cho an nguy của người.

Phương Lan vốn không có ý trách mắng nàng ta, liền quay sang Trương Thanh nói:

- Phiền ngươi đã đến tận đây, việc ở lại Xá Trang là do bản cung ta tự chủ trương, các ngươi không cần quá lo lắng.

Trương Thanh nhìn Vân Nga lại quay sang Dương Phu Nhân khẽ bẩm:

- Nương Nương, điện hạ hiện đã cùng Đại Vương đến Phù Liệt, Ngũ Hành Thiên Môn Kỳ Trận của Nguyễn gia càng không thể xem thường, mong Nương Nương sớm ngày hồi cung.

- Văn đệ đến đây sao? – Vân Nga thất kinh hỏi.

- Bình Vương hàng quân đến đâu rồi? – Phương Lan lo lắng hỏi.

Trương Thanh suy tính một lát nói:

- Theo vi thần dự đoán, hiện giờ Đại Vương và điện hạ đã qua rừng Bách Cổ áp sát thành Phù Liệt rồi.

Phương Lan nghe vậy sắc mặt đột nhiên tái mét thốt lên:

- Qua rừng Bách Cổ hẳn phài vượt Đồi Loạn Táng… hỏng rồi! Chúng ta mau tới đó.

Vân Nga không biết đến những địa danh này, nhưng thấy phu nhân đồng ý trở về trong lòng vui mừng liền vội nói:

- Vâng! – Rồi cùng Ái Liên thu dọn hành trang.

Ba người vừa bước ra đến ngoài sân đã nghe tiếng cười lạnh lùng trong đêm:

- Ha ha! Các người tưởng dễ dàng bỏ đi như vậy sao?

Từ trong bóng đêm một lão lùn râu tóc xồm xoàm vác quải đao băng vào chặn ở chính giữa sân đại sảnh, bên cạnh lão là một kẻ mặt không chút sắc thái, lạnh lẽo như xác chết, không ai khác chính là Lão Đại của tứ ác Văn Giang. Đi phía sau là Nguyễn Phi và gần trăm đệ tử Thiên Môn Quân đèn đuốc thắp sáng một vùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.