Tim Đập Đuôi Run

Chương 50: Hung Hăng Như Vậy




Đường Tâm Lạc không chút do dự lựa chọn phương án thứ ba.

Đoạt lại 40% cổ phần công ty cô nên được thì không nói, còn thuận thế đá bà nội và dì ra khỏi Hội Đồng Quản Trị, thu mua cổ phần trong tay bọn họ về tay cô.

Đường Tâm Lạc nhanh chóng bàn bạc xong phương án với luật sư Phạm.

Lúc cô và luật sư Phạm bàn bạc xong, ngồi trên xe chuẩn bị về Lam Loan Nhã Uyển, bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại làm cô hơi bất ngờ.

“Mẹ.” Nhận được điện thoại, Đường Tâm Lạc sững sờ chỉ trong chớp mắt.

Lần trước gặp mặt, thái độ của Trác Nhã Dung đối với cô không tốt lắm, cô còn tưởng rằng đối phương sẽ không tìm cô.

“Tâm Lạc, bây giờ con ở đâu?”

“Con ở trên xe.”

“Con có rảnh không? Đi dạo phố với mẹ.”

Đường Tâm Lạc chỉ do dự một giây, liền gật đầu đồng ý, “… Vâng.”

Lục Dục Thần vừa giúp cô chuyện lớn như vậy, làm vợ ‘yêu’ của anh, đương nhiên cô phải tích cực bồi đắp quan hệ với mẹ chồng.

Trác Nhã Dung gửi địa chỉ cho cô, liền tắt điện thoại.

Đường Tâm Lạc bảo lái xe đổi hướng đi, trong lòng đắn đo, vẫn không gọi điện thoại cho Lục Dục Thần.

Người phụ nữ thấp hèn như Cung Tuyết Mị cô còn có thể hầu hạ được, tuy mẹ Lục Dục Thần cao ngạo nhưng tố chất cũng không thấp, tối đa là dùng ngôn ngữ đâm cô một nhát, không cần vì chút việc nhỏ ấy mà nói với Lục Dục Thần.

Trác Nhã Dung hẹn cô đi dạo phố ở quảng trường Hằng Phong, chẳng qua cửa hàng này khác cửa hàng lần trước, Trác Nhã Dung hẹn cô ở cửa hàng tiểu thư Đường gia như cô chưa từng đến.

Tất cả cửa hàng ở quảng trường Hằng Phong là lễ phục tư nhân cao cấp nhất được đặt riêng, từ Italy cổ xưa đến gia tộc Gardner ở Trung Quốc mở duy nhất một cửa hàng đặt may, thẻ hội viên.

Vì nguyên nhân này, lúc Đường Tâm Lạc tiến vào cửa hàng, bị nhân viên nam đứng ngoài cửa hàng vô cùng lễ phép ngăn cản, “Xin chào khách quý, mời cô đưa thẻ hội viên của cô ra.”

“Tôi đến tìm người.”

“Ngại quá, cửa hàng chúng tôi có chế độ nghiêm khắc với hội viên, cho dù là bạn bè giới thiệu, không có thẻ hội viên cũng không thể tiến vào.”

So với nhân viên cửa hàng trước đó, thái độ của nhân viên nam này lễ phép hơn, không có chút coi thường nào, nhưng có thể nói là nghiêm khắc không có một chút tình cảm.

Bỗng nhiên Đường Tâm Lạc nhếch môi nở nụ cười, trong lòng không khỏi bày tỏ thán phục thủ đoạn của mẹ chồng cô rất cao.

Khác với Cung Tuyết Mị kêu đánh kêu giết, không đánh mà thắng như vậy khiến cho người ta ăn buồn bực thiệt thòi, mới là phong phạm của bà chủ nhà giàu chân chính.

Bây giờ cô có thể xoay người rời đi, chỉ là sau này sẽ bị mẹ chồng trách mắng không lễ phép.

Nếu lúc này cô gọi điện thoại cho Trác Nhã Dung, Đường Tâm Lạc dám khẳng định, cô sẽ bị mẹ chồng chế ngạo một phen.

Thôi, xem ra chỉ có thể tìm Lục Dục Thần rồi.

“Này, Lục Dục Thần, anh có biết cửa hàng Gardner đặt may không?”

“Làm sao vậy? Có việc gì à?” Đầu bên kia điện thoại, giọng nói từ tính dễ nghe của người đàn ông vang lên.

Đường Tâm Lạc nói với di động, nói ra vấn đề mình gặp phải.

Hiếm khi Lục Dục Thần kiên nhẫn nghe cô nói chuyện, cách ống nghe, giọng nói kiều mỵ của cô cũng mềm mại thêm một tầng.

Cô nói vô cùng rõ ràng, nói vấn đề cô gặp phải, nguyên nhân dẫn đến vấn đề một lần.

Lục Dục Thần cũng không thúc giục cô, cứ nghe cô chậm rãi nói như vậy.

Còn quản lý cấp cao bị anh cho leo cây, ngồi đầy trong phòng họp, nhưng không ai dám thở mạnh nhìn BOSS lớn khác thường.

Phòng họp vốn lặng ngắt như tờ, lúc này yên tĩnh càng thêm quỷ dị.

Ai cũng chưa từng thấy Boss lớn như vậy.

Phòng họp cấp cao, Thần thiếu là người không chấp nhận được một chút tạp âm nào quấy rầy nhất, nhưng bây giờ vậy mà anh dẫn đầu đào ngũ trong hội nghị cấp cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.