Tim Đập Đuôi Run

Chương 42: Người Của Tôi Là Người Anh Có Thể Động Vào Sao




Cảm giác mềm mại làm đại não Thiên Lạc tê liệt trong nháy mắt!

Mang theo vài phần quen thuộc, trước kia Thiên Lạc cũng từng tiếp xúc thân mật với Cố Kinh Thế, chính là lần trước hô hấp nhân tạo, lần này không giống a!

Hơi thở thuộc về Cố Kinh Thế truyền qua bờ môi, Thiên Lạc chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, đầu nổ vang một cái!

Thậm chí quên mất phản ứng, Thiên Lạc kinh ngạc quá độ, không khỏi giật giật miệng, lại càng khiến nụ hôn sâu hơn.

Thiên Lạc cùng Cố Kinh Thế nhìn thẳng vào nhau, toàn trường lặng ngắt như tờ!

Cố Kinh Thế cũng kinh ngạc, rồi đôi mắt sâu thẳm kia nhẹ nhàng híp lại, ánh sáng rực rỡ không ngừng nhảy lên phảng phất như kim cường, làm lòng người trầm mê.

“A!!” Y tá hoàn toàn không nghĩ tới, lập tức phát ra một tiếng hét sắc nhọn chói tai.

Giật mình phục hồi tinh thần lại, Thiên Lạc lập tức ngồi dậy, trong lòng sóng gió mãnh liệt, trên mặt lại bình tĩnh kéo ra khoảng cách giữa mình và Cố Kinh Thế.

Trong lòng như nhốt một con thỏ con, nếu nói hiện tại Thiên Lạc còn có thể bảo trì bình tĩnh tự hỏi mình phải giải vây như thế, như vậy động tác kế tiếp của Cố Kinh Thế lại hoàn toàn làm Thiên Lạc hỗn độn.

Chỉ thấy Cố Kinh Thế ngồi ngay ngắn, đầu lưỡi thoáng liếm môi, hình như đang cảm nhận dư vị nụ hôn vừa rồi.

Một động tác của Cố Kinh Thế xứng với nụ cười tà tứ, hết sức quyến rũ, khiến người ta say mê.

Đầu oanh một tiếng nổ tung, Thiên Lạc ở trong lòng mắng yêu nghiệt!

“Đỏ mặt cái gì?” Cố Kinh Thế tươi cười tà mị, nhìn chằm chằm Thiên Lạc.

“Tôi dị ứng với đàn ông.” Thiên Lạc cứng ngắc nói, rồi mới lạnh lùng nhìn về phía y tá.

Tầm mắt sắc bén ẩn chứa sát khí, làm y tá run lên.

“Tôi không phải cố ý, tôi chỉ là trượt tay, cậu đừng quá để ý!” Y tá cảm giác được ánh mắt nguy hiểm của Thiên Lạc, lập tức cuống quít giải thích.

“Cô yên tâm, tôi không ngại.” Tươi cười cởi mở, Thiên Lạc còn không đợi y tá thở phào nhẹ nhõm, liền giơ tay lên cầm lấy ly nước trên bàn, trực tiếp hất thẳng vào mặt y tá!

Y tá lập tức kêu thảm thiết, lớp trang điểm trên mặt nhòe nhoẹt, lung tung lau mặt, từng mảnh đen đen đỏ đỏ, giống như một nữ quỷ, “Cậu dám hắt nước vào tôi!?”

“Ai nha, tôi trượt tay, cô cũng đừng để ý.” Thiên Lạc tàn nhẫn híp mắt lại, lạnh lùng nói.

Bị ánh mắt của Thiên Lạc dọa tới, tiểu hộ sĩ còn có chuyện muốn nói, lại nghẹn ở cổ họng nói không lên lời, sắc mặt xanh mét.

“Tôi sẽ tự mình uống thuốc, y tá tiểu thư có thể rời đi, nói cách khác, nếu lần sau tôi lại trượt tay thì đó sẽ là một bát nước sôi.” Thiên Lạc nghĩ đến bởi vì y tá này mà cô và Cố Kinh Thế lại hôn một cái, trong lòng liền hoảng loạn, “Tôi sẽ để ý uống thuốc, không cần gọi bác sĩ An đến đây.”

“Thiên thiếu gia, bị bệnh không thể uống thuốc bừa bãi, vẫn là để tôi nhìn một cái, rồi mới kê đơn cho Thiên Lạc thiếu gia.” Giọng nói dịu dàng mang theo một chút trầm thấp khàn khàn, hình như còn mang theo vài phần ý cười, còn chưa nhìn thấy người nhưng giọng nói đã đủ làm người ta mê muội.

Mà vừa nói xong câu này, cửa phòng y tế đã bị người ta mở ra lần thứ hai.

Đập vào mắt chính là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, khuôn mặt tuấn lãng lại trắng nõn, khóe miệng còn có một nụ cười dịu dàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.