Tim Đập Đuôi Run

Chương 2: 2 Party Trên Biển




Sau khi Sở Ly tiến vào Lạc Châu thành, trực tiếp tìm một khách điếm ở lại.

Hắn biết bang chủ Kiều Chấn Hải sẽ nghĩ biện pháp giúp mình. 

Dựa vào bản thân mình tìm Phùng Xương Văn, dùng bản lĩnh hiện tại của Triệu Đại Hà này, rất khó tìm ra được.

Thứ hiện tại hắn cần làm là kiên trì, có lẽ Phùng Xương Văn và tên thúc thúc kia cũng sẽ nghĩ biện pháp để trừng trị mình.

Sau khi ở lại khách điếm, hắn lại tìm một tửu lâu, đi tới lầu hai, tìm một vị trí sát cửa sổ, nghe đám người bên cạnh nói chuyện, hỏi thăm tình thế của Lạc Châu thành. 

Hắn ngồi từ buổi trưa tới lúc chạng vạng, uống hai bầu rượu, hai đĩa đồ ăn, sau đó chậm chậm rãi trở về khách điếm lúc trước.

Mới vừa vào đến phòng thì đã nhìn thấy một hán tử trung niên ngồi ở bên trong, ngay ngắn mặt chữ quốc, đôi mắt rất lớn, ánh mắt lấp lánh, âm trầm mà lại uy nghiêm.

Sở Ly ôm quyền một cái, vẻ mặt không chút sợ hãi hỏi: 

- Vị tiền bối này đi nhầm phòng rồi đó?

- Triệu Đại Hà đúng không?

Hán tử trung niên trầm giọng nói. 

Sở Ly gật đầu:

- Chính là vãn bối.

- Không giống như bọn họ nói, rất lễ phép. 

Hán tử trung niên thoả mãn gật gù:

- Rất tốt, ta tên là Chu Huân.

- Chu tiền bối tìm vãn bối có chuyện gì? 

- Kiều Chấn Hải phải gọi ta một tiếng thúc.

Hán tử trung niên Chu Huân lạnh nhạt nói:

- Ta là Hương chủ của Tam Tuyệt đường. 

- Hóa ra là thúc thúc của bang chủ!

Sở Ly cười lên:

- Vậy thì là người một nhà. 

- Ngươi tới đây.

Chu Huân ngoắc ngoắc tay nói.

Sở Ly đi tới trước mặt của hắn. 

- Duỗi tay phải ra đây.

Chu Huân nói.

Sở Ly không hề có chút đề phòng đưa tay phải về phía trước, lại còn hỏi: 

- Không phải Chu tiền bối muốn hại ta đó chứ?

- Ngươi cũng có mấy phần đầu óc.

Chu Huân hừ lạnh một tiếng, nắm lấy cổ tay hắn, một luồng nội lực chui vào, nhanh chóng đi khắp một vòng ở bên trong kinh mạch của Sở Ly. 

Vẻ mặt của hắn có chút thoả mãn.

Sở Ly cười nói:

- Thương thế của ta tốt rồi. 

- Ngươi chưa từng luyện nội công tâm pháp sao?

Chu Huân nói.

Sở Ly bĩu môi nói: 

- Ta đã luyện qua, thế nhưng không luyện ra nội lực gì cả, sau đó ta dứt khoát không luyện nữa, sau khi có kỳ ngộ, không cần nội lực thì vẫn có thể đánh cho bọn chúng tè ra quần, còn luyện vật kia làm gì chứ!

Chu Huân lắc đầu:

- Ngươi nên luyện nội công tâm pháp. 

Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, chỉ vẻn vẹn để lộ ra một tia thoả mãn, là đang che dấu sự khiếp sợ.

Sau khi Kiều Chấn Hải đưa tới cho hắn một tin tức, nói trong Bình an trấn xuất hiện một kỳ tài, đại nạn không chết mà có được kỳ ngộ, sau khi có được không dựa vào võ công, chỉ dựa vào sức mạnh thân thể là đã có thể giết chết cao thủ Tiên Thiên, thân thể cường tráng đến đáng sợ, thần lực kinh người.

Hắn rất tò mò, rốt cuộc đây là nhân vật ra sao mà làm cho cháu trai bề ngoài khiêm tốn, nội tâm cao ngạo của hắn lại tôn sùng như vậy. 

Bây giờ kiểm tra thân thể của Triệu Đại Hà này, kinh mạch đúng là rộng rãi kiên cố dị thường, một khi tu luyện, như vậy sẽ có tiến triển cực nhanh.

Hơn nữa hắn trời sinh thần lực, cùng một tu vi, tương đương với bỗng dưng tăng thêm một cảnh giới, dùng tu vi Tiên Thiên thậm chí có thể chống lại được Thiên Ngoại Thiên.

Hắn thân là Hương chủ Tam Tuyệt đường, có thể trực tiếp làm cho Triệu Đại Hà trở thành người của Tam Tuyệt đường, sau đó báo lên phân đà Quang Minh thánh giáo, tuyển vào Quang Minh thánh giáo, từ đó một bước lên trời, mà người tiến cứ như hắn cũng có chỗ tốt cực lớn. 

Sở Ly lắc đầu nói:

- Ta không luyện nội công tâm pháp, quá tẻ nhạt!

- Không luyện nội công tâm pháp thì vĩnh viễn không thể đánh được tên Phùng Xương Văn kia! 

- Chỉ cần cho ta tìm được cơ hội, nhất định ta có thể giết được hắn!

- Tốt, ta sẽ cho ngươi cơ hội.

Chu Huân gật đầu nói: 

- Chỉ là phải nhìn vào bản lĩnh của ngươi, nếu như ngươi không giết được hắn, ngươi biết hậu quả gì chứ?

- Hậu quả gì?

- Ngươi sẽ bị Tam Tuyệt đường truy sát. 

Chu Huân lắc đầu một cái rồi thở dài:

- Bởi vì ngươi giết đệ tử của Tam Tuyệt đường.

Sở Ly hừ lạnh nói: 

- Người nào cản ta giết Phùng Xương Văn thì chính là kẻ địch, ta tuyệt đối không khách khí!

- Bây giờ ngươi không đối phó được với cao thủ Thiên Ngoại Thiên.

Chu Huân lắc đầu: 

- Vì lẽ đó một khi bị Tam Tuyệt đường truy sát, chắc chắn sẽ phải chết, thần lực kinh người tới mấy, một khi cao thủ Thiên Ngoại Thiên cách không một quyền đánh tới, ngươi sẽ không chịu nổi được.

Sở Ly lặng lẽ gật đầu:

- Ta nhất định phải giết chết Phùng Xương Văn! 

- Ngươi gia nhập Tam Tuyệt đường đi.

Chu Huân nói:

- Ta thân là Hương chủ, có quyền chiêu thu đệ tử! 

Sở Ly kinh ngạc:

- Ta có thể đi vào Tam Tuyệt đường sao?

Vẻ mặt hắn mang theo vẻ hưng phấn, là cao hứng thật, rốt cục hắn đã đi được một bước này, tiến vào Tam Tuyệt đường, chỉ thiếu chút nữa sẽ tiến vào được Quang Minh thánh giáo! 

Chu Huân nói:

- Có ta tiến cử, ngươi muốn đi vào cũng không thành vấn đề, nhưng ngươi phải biết, quy củ của Tam Tuyệt đường rất nghiêm, không phải là Hiệp Nghĩa bang các ngươi nữa. Mà Lạc Châu thành cũng rất phức tạp, không phải là Bình an trấn của các ngươi, ngươi đến đây thì phải thu tính tình lại, không thể làm càn giống như khi ở Bình an trấn nữa!

- Chỉ cần có thể giết được Phùng Xương Văn là được! 

Sở Ly dùng sức gật đầu.

- Rất tốt!

Chu Huân nở một nụ cười: 

- Hiện tại ngươi đi theo ta đi!

- Muộn như vậy rồi sao?

Sở Ly nói: 

- Không bằng ngày mai đi.

Chu Huân hừ lạnh một tiếng:

- Nơi này không phải là Bình an trấn, buổi tối chính là lúc long trời lở đất, có khả năng ngươi sẽ không qua nổi đêm nay! Đi! 

- Vâng.

Sở Ly đáp một tiếng, theo Chu Huân ra khỏi khách điếm.

Hai người dọc theo phố lớn đi về phía tây một dặm, tiến vào một toà dinh thự rất lớn. 

Tòa dinh thự lớn này tổng cộng có năm cái cửa, Sở Ly dùng Đại Viên Kính Trí quét mắt nhìn một chút, có ước chừng một ngàn người trong đó, có thể nói thực lực không tầm thường, không chỉ nhân số gấp mười lần Hiệp Nghĩa bang mà mỗi một đệ tử đều có võ công hơn xa đệ tử của Hiệp Nghĩa bang.

Chu Huân mang theo Sở Ly đi tới một gian tiểu viện.

Khu nhà nhỏ ở giữa đã biến thành sân luyện võ, hai mươi người đang luyện công, rất là náo nhiệt, nhìn thấy Chu Huân đi vào, bọn họ liên tục ôm quyền. 

Một trung niên béo ục ịch mặt tròn cười ha hả nói:

- Quách huynh, khách quý, sao lại có thời gian đến Thần Quang Viện chúng ta thế?

Chu Huân mỉm cười nói: 

- Lão Phùng, ta mới thu một tên thủ hạ, tới đây là để gặp lão Phùng ngươi.

- Ồ?

Phùng Hi híp mắt cười đánh giá Sở Ly một chút, nói:  

- Người có thể được Quách huynh ngươi coi trọng như vậy, nhất định sẽ có tiền đồ rộng lớn!

- Nhận được chút kỳ ngộ, thân thể mạnh mẽ, tư chất rất tốt, ta cảm thấy nên dẫn lên trên một chút, có hi vọng đi vào.

Chu Huân mỉm cười nói: 

- Hắn tên là Triệu Đại Hà.

Sắc mặt của Phùng Hi không biến đổi, quay đầu đánh giá Sở Ly một chút, cười ha hả nói:

- Hắn chính là Triệu Đại Hà sao? 

Chu Huân nói:

- Mong rằng Phùng huynh ngươi giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một mạng.

- Nếu như Quách huynh ngươi đã mở miệng, đó là chuyện đương nhiên! 

Phùng Hi vung vung tay cười nói:

- Trẻ con giận dỗi, đánh đến đánh đi, đây là chuyện rất thông thường, không cần phải chấp nhặt với bọn họ.

- Vậy thì tốt. 

Chu Huân mỉm cười nói:

- Có câu nói này của Phùng huynh, ta cũng yên lòng.

- Đứa cháu kia của ta, mong rằng Quách huynh ngươi giơ cao đánh khẽ. 

Phùng Hi cười nói.

Chu Huân lắc đầu:

- Nào có, nào có. 

Sở Ly nhìn hai người tươi cười nói chuyện nhưng lại ẩn chứa đao kiếm, xem ra giữa các Hương chủ của Tam Tuyệt đường cũng đánh rất lợi hại.

- Được rồi, ta sẽ không quấy rầy nữa.

Chu Huân ôm quyền một cái, mang theo Sở Ly rời khỏi Thần Quang Viện. 

Sở Ly nói:

- Hương chủ, như vậy hắn có thể tha cho ta không?

- Nếu như ngươi không đi chọc giận hắn, hắn sẽ không ra tay nữa. 

Chu Huân gật gù.

- Nhưng ta cũng không thể không giết Phùng Xương Văn chứ?

- Tìm cơ hội cho hắn một đòn trí mạng là được. 

Chu Huân nói:

- Có điều ngươi phải hiểu, một khi giết Phùng Xương Văn, Phùng Hương chủ sẽ không tự mình ra tay, nhưng sẽ phái người đến để giết ngươi.

- Vậy thì không sợ. 

- Nhưng ta sẽ phái người che chở ngươi.

Chu Huân nói:

- Nhưng chủ yếu vẫn phải dựa vào bản lĩnh của ngươi! 

Sở Ly gật gù, có chút nghi ngờ nói:

- Hương chủ ngươi không ngăn cản ta giết Phùng Xương Văn sao?

- Vì sao phải ngăn cản chứ? 

Chu Huân lạnh nhạt mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.