Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Các người đúng khách nhân tham lam, không biết lý lẽ.”
Lãng Lãng hừ một tiếng: “Hai vấn đề, thứ nhất, trong lúc làm công, ăn ở tính như thế nào? Thứ hai, số dê bò cá đó, bọn ta phải làm bao nhiêu chuyện mới trả lại được, cậu phải nói cho rõ ràng, nếu cậu yêu cầu bọn ta làm chuyện không thể chấp nhận, vậy ta tình nguyện khai chiến.”
“Chẳng lẽ lời các người nói muốn báo đáp cũng chỉ là nói chơi? Khi các người nói muốn báo đáp, thì các người đã đồng ý giao dịch rồi, đừng nói dùng mấy cái lược đó là có thể xem như báo đáp, bộ lạc Cửu Nguyên thiện lương chứ không phải đồ ngu mặc cho các người đùa giỡn!” Vẻ mặt Nghiêm Mặc đột nhiên biến đổi.
“Bộ lạc của tôi trợ giúp các người đã là một mạo hiểm rất lớn, các người làm khách, làm kẻ nhận trợ giúp, ân huệ của bọn tôi rõ ràng lớn như vậy, thế mà các người hở một chút liền đòi khai chiến với bọn tôi, chẳng lẽ không phải vì thấy nhân số bộ lạc bọn tôi ít à? Mà các người có nghĩ tới hay không, bộ lạc chỉ với hơn sáu mươi người bọn tôi, lại gánh vác cái ăn cái ở cho hơn hai trăm người các người, cái giá phải trả và công sức nỗ lực của bọn tôi nhiều cỡ nào? Hả?” Nghiêm Mặc đập bàn cái rầm, tức điên lên: “Muốn khai chiến đúng không? Được, tôi đây thành toàn cho các người!”
“Khoan đã!” Tạp Đế hô to.
“Ai muốn khai chiến?” Rèm cửa bị xốc lên, một người đàn ông cao lớn cường tráng mang theo hơi thở tàn bạo đi vào.
Lãng Lãng và Tạp Đế nghe thấy tiếng liền xoay người, theo bản năng cầm lấy vũ khí bên hông. Bọn họ không hiểu lời Nguyên Chiến nói, nhưng có thể cảm nhận được sát khí tản ra trên người hắn.
“Là đám lùn này?” Nguyên Chiến đi đến bên cạnh Nghiêm Mặc, rút chiếc rìu đá ra chỉ vào Lãng Lãng và Tạp Đế.
Lãng Lãng rống to: “Ta không sợ các người!”
Tạp Đế rống còn to hơn gã: “Anh câm miệng cho ta!”
Tạp Đế buông vũ khí ra, chân thành nói với Nghiêm Mặc: “Tư tế đại nhân tôn kính, bọn ta nói muốn báo đáp là thật tình, mà ân huệ của các người, bọn ta đều khắc ghi trong lòng, chỉ là con số khổng lồ đó khiến tộc trưởng của bọn ta nhất thời không thể tiếp thu, hắn cũng giống như ngài, lo lắng cho tộc nhân của mình, tuy thân thể tộc Mạc Mạc bọn ta cường tráng, nhưng lại không giỏi về đi săn, nếu các người yêu cầu bọn ta làm chuyện gì vượt quá năng lực của mình, hoặc là thời gian quá dài, sẽ không ai có thể thoải mái tiếp thu hết thảy mà tâm không oán giận.”
“Đám lùn này đang nói cái gì vậy? Đừng để ý đến bọn chúng, tôi đã nói rồi, căn bản không cần phải khách khí với bọn chúng như vậy, lãng phí bao nhiêu thức ăn của chúng ta, cậu còn chúc phúc cho chúng, hiện giờ chúng lại đòi khai chiến với chúng ta? Bọn chúng chính là cái lũ vong ân bội nghĩa mà cậu hay nói đấy, trực tiếp giết rồi mang đi làm thịt muối đi!” Nguyên Chiến đằng đằng sát khí.
Lãng Lãng rầm rì, khoanh tay đứng trên ghế, thoạt nhìn như gã rất khinh thường thái độ của Nguyên Chiến, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện gã vẫn cứ lén lút quan sát vẻ mặt và động tác của Nguyên Chiến.
Mà Tạp Đế thì nhìn Nghiêm Mặc chằm chằm.
Nghiêm Mặc thở dài, bảo Nguyên Chiến tạm thời đừng nóng nảy, hắn quay đầu nói với Tạp Đế: “Tổ vu đại nhân tôn kính, nếu tôi dắt tộc nhân của tôi sang chỗ ở của các người ăn uống thả ga một thời gian, ngoài miệng thì nói muốn báo đáp cho các người, nhưng vừa quay đầu lau miệng thì cái gì cũng chẳng chịu làm, còn ồn ào đòi khai chiến với các người, các người sẽ cảm thấy thế nào? Hửm?”
“Ta xin lỗi vì thái độ thô lỗ của tộc trưởng ta, tuy hắn vẫn luôn ồn ào nói muốn khai chiến, nhưng kỳ thật hắn vẫn luôn như vậy đối với bất luận kẻ nào, bao gồm cả anh em trong tộc bọn ta…” Tạp Đế không biết nên dùng từ gì để hình dung về tộc trưởng của mình.
Nghiêm Mặc cười cợt trong lòng, đây đúng là bộ đôi người lùn thông minh, tựa như hắn và Nguyên Chiến vậy, bọn họ cũng hợp tác với nhau diễn tuồng. Một cứng rắn, một mềm mỏng
Có điều, loại sự tình này mọi người dù có biết thì cứ để trong lòng là được, khi không cần xé rách da mặt thì đừng nên xé.
Tạp Đế lại ngồi xuống ghế: “Tư tế đại nhân, chúng ta nói tiếp đi, có thể chứ?”
Nghiêm Mặc không lập tức trả lời, mà nhìn về phía Lãng Lãng.
Lãng Lãng đang đứng trên ghế hung hăng trừng Nguyên Chiến.
Nguyên Chiến cười lạnh.
Bỗng nhiên! Lãng Lãng và Tạp Đế, bao gồm cả những người khác trong phòng đều khiếp sợ nhìn về phía sau Nguyên Chiến.
Phía sau Nguyên Chiến vốn trống không, nhưng mặt đất bằng lúc này lại cuộn lên, nhanh chóng tạo thành một chiếc ghế đá to rộng.
Chiếc ghế đá nằm song song với vị trí ghế của Nghiêm Mặc.
Nguyên Chiến bệ vệ ngồi xuống ghế, thân dựa ra sau, khuỷu tay chống trên tay vịn của ghế, bàn tay cầm rìu đá thưởng thức, tay còn lại gác trên đùi mình.
Trong mắt Lãng Lãng lóe lên sự hâm mộ, tộc Mạc Mạc bọn họ không có chiến sĩ thần huyết, cấp cao nhất trong các chiến sĩ bọn họ cũng chỉ mới cấp ba, mà người khổng lồ trước mặt lại có sức chiến đấu cùng năng lực thần huyết đạt tới cấp bốn.
Nghiêm Mặc mặt không đổi sắc, kỳ thật trong lòng rất kinh ngạc, năng lực thao tác và sử dụng đất đá của người này lại càng thuần thục và nhanh chóng hơn rồi.
“Tộc trưởng Lãng Lãng, tất cả mọi người đều đã ngồi xuống, anh cũng ngồi xuống nói chuyện được không?” Nghiêm Mặc cho Lãng Lãng một cái bậc thang.
Lãng Lãng rất thức thời, ngồi xuống rồi cũng đồng thời khen Nguyên Chiến một câu: “Thủ lĩnh của các người rất mạnh.”
Đề tài thảo luận lại bắt đầu mở ra.
Nhân vật nòng cốt của hai bên – thủ lĩnh và vu giả đều có mặt, lần này Lãng Lãng không hở chút lại đòi khai chiến nữa, gã đã tỏ thái độ cho thấy tộc Mạc Mạc sẽ không cam chịu bị bóc lột, phần còn lại phải xem xem đề nghị của bộ lạc Cửu Nguyên có khiến bọn họ tiếp thu được hay không.
“Vừa rồi tộc trưởng Lãng Lãng đưa ra hai vấn đề. Tôi sẽ nói cái thứ hai trước, đơn giản là các người tham gia hoạt động săn thú, chờ khi săn và thu thập đủ số thức ăn tương đồng với con số ban nãy đã liệt kê, thì phần nợ sẽ tính là trả hết. Nếu các người không muốn săn thú, vậy có thể đổi toàn bộ thức ăn thành muối đỏ, bộ lạc của tôi chỉ vừa mới xây, chuyện phải làm có rất nhiều, các người có thể tự do lựa chọn công việc, sau đó nhận thù lao của bộ lạc tôi đưa ra để đổi chỉ* muối đỏ. Về phần đổi muối đỏ, không cần lo lắng việc bọn tôi sẽ lừa gạt các người, bởi vì lượng thù lao ấy là công khai, dân cư trong bộ lạc tôi đều nhận số thù lao giống như các người.”
(*Chỉ muối đỏ: Chỉ ở đây là đơn vị đo trọng lượng của TQ, 1 chỉ = 1 lượng = 50g, tức là bằng nửa lạng theo cách nói VN)
“Chỉ muối đỏ… bọn ta chưa hiểu lắm.” Tạp Đế do dự nói.
“Tôi sẽ giải thích cụ thể, tôi nghĩ các người đã thấy việc dùng thức ăn để đổi muối đỏ diễn ra trong bộ lạc, ví dụ như dựa vào thể trọng một con bò và mức độ khỏe mạnh của nó để tính ra giá trị muối đỏ, nếu giá trị cao thì đạt từ 800 đến 1200 chỉ muối đỏ, một con dê trị giá 80 đến 120 chỉ muối đỏ, một con cá trắm cỏ trị giá khoảng 5 chỉ muối đỏ. Mà trợ giúp làm gạch, hai trăm viên gạch đổi 10 chỉ, xây tường cũng vậy, những việc khác đều có thù lao tương ứng.”
Lãng Lãng há to miệng: “Vậy bọn ta phải làm trong bao lâu?”
“Sẽ không quá lâu nếu các người giúp cư dân của bộ lạc xây nhà để ở, mỗi nhà một trăm mét vuông, cần chừng 150 đến 160 ngàn viên gạch, các người có thể thu được 7500 chỉ muối đỏ, mà bao nhiêu đó tương đương với chừng tám con bò thành niên. 1037 con bò, 490 con dê, 2420 con cá, 3135 bó rau, các người chỉ cần xây hơn 130 căn nhà là có thể thanh toán số nợ.”
Con số có đơn vị hàng ngàn biến thành ‘hơn 130’, Lãng Lãng và Tạp Đế tức khắc cảm thấy tên tư tế chưa già mà tóc đã bạc ngồi đối diện trở nên đáng yêu hơn không ít.
Lãng Lãng còn tranh thủ: “Hơn 130 căn nhà? Các người có bao nhiêu người? Xây nhiều nhà như vậy làm gì?”
“Bộ lạc Cửu Nguyên không chỉ có bấy nhiêu đó người, bọn tôi còn những người khác đang nhận khảo nghiệm của Tổ Thần ở nơi khác, chờ khi bọn họ qua được khảo nghiệm, bọn tôi mới có thể đón bọn họ đến đây. Hơn nữa, có nhà ở, khách khứa tới chơi cũng tiện.”
Lãng Lãng lập tức sáng mắt: “Bọn ta cũng là khách, nếu bọn ta xây những căn nhà đó, bọn ta vào ở có thu phí dừng chân không?”
Nghe cái kiểu mặc cả ấy, Nghiêm Mặc cảm thấy thật buồn cười, nhưng mặt lại bày ra vẻ khó xử, cố ý nhìn về phía Nguyên Chiến, thuật lại yêu cầu của Lãng Lãng, Nguyên Chiến lắc đầu ngay lập tức.
Lãng Lãng vội la lên: “Dù sao các người có nhiều nhà như vậy, để trống chứ có dùng đâu!”
Nghiêm Mặc quay đầu: “Điều này tôi sẽ thương lượng với thủ lĩnh một chút, có điều phí dừng chân có thể miễn, nhưng thức ăn của các người thì các người phải tự lo, nếu các người không muốn ra ngoài săn thú, có thể trợ giúp cư dân trong bộ lạc làm việc đổi cái ăn. Nước sạch có thể tùy ý sử dụng, củi và những thứ khác thì tự các anh trao đổi với người trong bộ lạc.”
Lãng Lãng và Tạp Đế chụm đầu lại thì thà thì thầm một hồi, bây giờ bọn họ đã cảm thấy những điều kiện trên có thể chấp nhận.
“Bọn ta còn một yêu cầu cuối cùng… không, hai cái.” Lãng Lãng dày mặt nói: “Thứ nhất, nhà cửa phải cho bọn ta ở trước. Thứ hai, tiền ở trước và sau khi xây nhà không được thu của bọn ta.”
“Các người đúng khách nhân tham lam, không biết lý lẽ.” Nghiêm Mặc bất đắc dĩ cười: “Tôi không thể trả lời vấn đề này ngay bây giờ, ngày mai tôi và thủ lĩnh cùng các vị trưởng lão sẽ thương lượng với nhau rồi nói cho các người biết quyết định cuối cùng.”
“Được!” Lãng Lãng và Tạp Đế nhìn nhau, Tạp Đế còn đỡ, trong mắt Lãng Lãng đã đầy ắp niềm vui chiến thắng.
Người lùn rời đi, Nghiêm Mặc gật đầu ra hiệu cho hộ vệ và dũng sĩ tuần tra có thể rời đi, sau đó dựa vào lưng ghế, chậm rãi thở hắt ra một hơi.
Các dũng sĩ hành lễ với hai người rồi đi ra cửa, hộ vệ đứng ở ngoài cửa, còn hiểu ý thả mành giữ cửa xuống.
Nguyên Chiến giơ tay, rất muốn sờ đối phương, nhưng chỉ đặt tay lên lưng ghế hắn.
Nghiêm Mặc ấn ấn thái dương.
Hồi trước làm bác sĩ, nay lại phải làm thương nhân, thật khó cho hắn. Đặc biệt là vụ đổi muối đỏ, hắn tốn rất nhiều thời gian tính toán mới đưa ra con số đó, phải cân nhắc đến sự hợp lý, cân nhắc đến tình hình thức ăn thiên nhiên hiện nay, đồng thời còn phải cân nhắc đến tương lai phát triển của bộ lạc.
Dùng muối đỏ để trao đổi, ngoại trừ phải tính ra giá trị của muối đỏ, còn phải suy xét đến việc giao dịch lấy vật đổi vật lúc bình thường của mọi người nữa, bởi rất nhiều đồ vật không thể tính toán rõ ràng, bộ lạc ít người còn đỡ, nhưng vừa giao du với tộc Người Cá, có một số thứ trở nên thật mơ hồ, về sau chắc chắn phải xem xét lại.
Còn về phần trọng lượng chính xác của muối đỏ, chỉ cần có cân là xong. Mà vì sao không dùng khái niệm khác, này có thể coi như thú vui lâu lâu nảy sinh của hắn đi, dù sao chữ ‘tiền’ hắn đã quen dùng, nghĩ đến việc mai sau mọi người sẽ quen hỏi: ‘Thứ này bao nhiêu tiền*?’, là hắn liền cảm thấy vui vẻ.
(* Chữ Tiền ở đây cũng có nghĩa là ‘chỉ’, Mặc đang chơi chữ, vừa là tiền tệ, vừa là đơn vị dùng để tính khối lượng muối đỏ.)
Cân không khó làm, chuẩn bị đòn bẩy, quả cân, kim quay, móc cân và bàn cân cùng dây thừng là được. Khi trên bàn cân không đặt thứ gì, buộc trọng tâm kim quay ngay đúng chữ số 0, tìm một vật chuẩn làm trọng lượng đối chiếu, sau đó đối chiếu theo trọng lượng của vật chuẩn để đánh dấu lại các vị trị trọng lượng mà kim quay nhảy là xong.
Có điều nói thì dễ, nhưng để làm ra một chiếc cân mang tính tương đối, Diệp Tinh và Tát Vũ cơ hồ phải vắt hết óc, làm đi làm lại mấy chục chiếc cân đòn mới tìm ra được bí quyết, việc làm cân cũng là khảo nghiệm nhập môn mà Nghiêm Mặc giao cho bọn nó.
Chỉ cần tìm ra bí quyết, những chiếc cân có giới hạn trọng lượng lớn nhỏ khác nhau cũng không khó làm.
Trước mắt, tuy cân đòn vẫn chưa sử dụng phổ biến trong bộ lạc, nhưng mọi người đều biết có một thứ gọi là cân và cân có tác dụng gì, sau khi được các học trò của Nghiêm Mặc truyền bá, mọi người dần quen với số thập phân và các đơn vị đo, như đo trọng lượng, đo chiều dài.
Rất nhiều người mỗi khi rảnh rỗi sẽ lấy một ít thứ đến chỗ bọn Diệp Tinh cân thử, có điều hơi tiếc ở chỗ, bởi vì vật liệu làm cân và lực tay hạn chế, nên trước mắt một chiếc cân có giới hạn trọng lượng lớn nhất chỉ có hai trăm ký, nhỏ nhất chỉ có ‘phân*’.
(*Phân: Đơn vị đo khối lượng của TQ. 1 phân = 500mg)
Mà muốn cải tạo để bàn cân có thể cân vật nặng hơn, dù vật liệu đầy đủ, Nghiêm Mặc cũng không biết nên làm thế nào. Làm cân đòn là khóa vật lý mà trường học ở thế giới cũ từng dạy, thế nên hắn mới biết cách làm, sau này theo nghiệp bác sĩ, dùng mấy cái cân nho nhỏ nhiều, nên hắn có muốn quên cũng không quên được.
Lại nói, hắn từng suy xét đến việc nên dùng muối đỏ làm vật môi giới, hay trực tiếp du nhập khái niệm tiền bạc. Nhưng tiền là thứ yêu cầu xã hội phải phát triển đến một trình độ nhất định, thì mới thể hiện được giá trị chân chính của nó, trước khi đó, muối, vải vóc, lương thực mới là đồng tiền thật sự, sau khi nghĩ thông điểm này, hắn không sử dụng khái niệm tiền tệ nữa, mà quyết định dùng muối đỏ để thay thế.
Những suy nghĩ lạc đề dẹp sang một bên, Nghiêm Mặc lẩm bẩm: “Người lùn thật khó chơi.”
“Người cá càng khó chọc.” Nguyên Chiến gõ gõ tay ghế: “Bọn họ trợ giúp chúng ta, nhưng bọn họ cũng là uy hiếp lớn nhất hiện tại.”
Nghiêm Mặc hơi nhếch khóe miệng: “Có uy hiếp mới tốt.”
Nguyên Chiến nhướng mày nhìn hắn.