Tiểu Yêu Tinh Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế

Chương 40: 40: Cơ Hội 1




Edit: tranthayday/ Beta: PaduC, Bánh Bao Không Nhân

Nam Tầm chưa từng biết nam thần Âu Càn đẳng cấp cao đến vậy. Dù giở trò lưu manh cũng có thể làm bộ nghiêm trang, quá vô sỉ.

"Không được, anh đã mặc quần áo rồi, em cũng muốn mặc!" Nam Tầm hết sức kiên trì.

Nhưng Âu Càn vẫn giữ eo cô, không cho cô cử động.

"Đan Tiểu Thủy, em muốn tôi cởi thì cứ việc nói thẳng." Âu Càn hơi hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn cô tỏ vẻ hiểu rõ, còn xen lẫn ý cười.

Nam Tầm câm nín. Đờ mờ cô thật sự không hề có ý đó, vừa rồi cô chỉ tìm bừa một cái cớ mà thôi.

Kết quả, cô thấy Âu Càn nói xong liền bắt đầu cởi cúc áo, ngón tay thon dài đẹp đẽ thuần thục cởi từng chiếc cúc.

Một cúc, hai cúc... cho đến khi nửa người trên săn chắc đều lộ ra.

Tối qua thực ra cũng chưa nhìn kỹ, dáng người nam thần thật là tuyệt nha.

Ánh mắt Nam Tầm theo bản năng dừng trên cơ bụng tám múi mê người.

Chậc, bất kể lúc nào dáng người cũng tốt như vậy, nhìn thế nào cũng không thấy ngán.

Nam Tầm khẽ meo meo nhìn lén vài lần, sau đó không dấu vết dời tầm mắt.

Âu Càn hơi gập chân, lập tức đẩy cao người ngồi trên eo mình lên chút.

Khoảng cách giữa hai người càng thêm gần.

Ánh mắt Âu Càn sâu thẳm thẳm nhìn cô, cánh tay trái vươn ra khi đầu không hề nghiêng chút đỉnh, thuần thục mò đến tủ đầu giường... lấy ra một đống thiệp, bày tới trước mặt cô.

"Đan Tiểu Thủy, cầm mấy cái thiệp này lên, đọc mỗi cái một lần."

Nam Tầm thấy một đống thiệp trang trí khéo léo còn mang hương hoa thoang thoảng thì hoàn toàn mộng bức.

Trên mấy tấm thiệp này viết cái gì, cô rõ hơn ai hết.

Cmn cô từng đồng ý sẽ đọc cho Âu Càn mấy dòng thơ tình buồn nôn này, nhưng có cần phải đọc ở thời điểm này không hả?

Âu Tiểu Càn thật quá đáng!

Đối phương hiển nhiên không định lùi bước. Nam Tầm "khụ" một tiếng, bắt đầu nói điều kiện: "Vậy anh để em mặc quần áo trước, mặc xong em sẽ đọc."

Âu Càn một tay ôm eo cô không buông, thân mình hơi ngửa ra sau dựa vào đầu giường, tư thái thảnh thơi mà thưởng thức dáng người cực kỳ có vốn liếng của cô, trả lời dứt khoát: "Không được." Hơi ngừng: "Tôi vẫn chưa xem đủ."

Nam Tầm tức đến độ một tay chống nạnh, ưỡn ngực, ra vẻ cường thế nói: "Không cho em mặc quần áo, em không đọc!"

Tầm mắt Âu Càn dừng chỗ dưới xương quai xanh của cô, khóe miệng cong cong, đột nhiên thả một câu: "Đan Tiểu Thủy, tôi bỗng dưng nhớ tới quảng cáo của em. Cổ vận, em là bức tranh lưu động. Quả thật là... bức tranh lưu động tuyệt vời hơn yên lặng nhiều."

Nam Tầm theo tầm mắt anh nhìn xuống, suýt chút nữa không nhịn được chửi bậy.

Đờ mờ đồ lưu manh này!

Âu Càn không tiếp tục chơi lưu manh, ngón tay chỉ đống thiệp nhỏ trước mặt cô, trở lại chuyện chính: "Đan Tiểu Thủy, đọc. Em không có tư cách ra điều kiện với tôi, đây là khi trước tự em hứa vậy. Có cần tôi đếm cho không, xem em còn nợ tôi bao nhiêu, hửm?"

Người đàn ông hơi cao giọng, tâm trạng có vẻ rất tốt.

Nam Tầm đành nhận mệnh chọn một tấm thiệp, chờ khi cô thấy rõ nội dung trên đó, tay run lên, vội vàng ném trở về. Một lần nữa cầm lên cái khác, kết quả tấm thứ hai vẫn bị ném trở về.

Âu Càn cười một tiếng, nhắc nhở cô: "Đan Tiểu Thủy, em đổi cũng vô dụng. Toàn bộ mấy tấm thiệp này, em phải, đọc, cho, bằng, hết."

Nam Tầm:...

"Được rồi, em đọc." Nam Tầm hắng giọng, cố gắng không nhìn vẻ mặt người nào đó.

"Anh là thịt của em, là trái tim nhỏ của em."

"Em muốn hung hăng hôn khắp người anh, khiến anh trồng đầy thân "dâu tây"."

"Mỗi đêm em đều mơ được tắm cùng anh, cưỡi trên người anh làm càn."

"Em thích nhất nhìn anh mặc sơ mi trắng cấm dục, nhưng càng muốn xé vụn nó, hôn lên cơ bụng tám múi của anh."

Nam Tầm đọc mấy cái, trộm liếc mắt ngó Âu Càn.

Người đàn ông đang híp mắt nhìn cô, dáng vẻ ung dung lười biếng cực kỳ gợi cảm.

"Đan Tiểu Thủy, tiếp tục."

"Khụ ~ Em muốn sờ xương sống của anh, hôn đầy nước miếng từ cổ đến xương cụt anh."

...

"Anh Càn, em đọc xong hết rồi." Nam Tầm nhìn anh nói. Vừa bắt đầu còn cảm thấy thật khó mở miệng, nhưng đọc nhiều rồi, Nam Tầm da mặt dày rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

Âu Càn "ừ" một tiếng, khoan thai nhìn cô: "Đan Tiểu Thủy, bây giờ anh đang ở trước mặt em. Em có thời gian cả ngày để... Thực hiện mấy ý tưởng này đó."

Nam Tầm giật giật khóe miệng, cười vô cùng rụt rè: "Anh Càn, em hơi xấu hổ, hay là từ từ để hôm khác đi."

Âu Càn cười hết sức tà mị: "Đêm qua em nhiệt tình như lửa, tôi cũng không cảm thấy em thẹn thùng chút nào."

Nam Tầm:...

Sau đó, Nam Tầm bị ép cùng nam sinh tắm, cưỡi ngựa, bị buộc trồng "dâu tây" khắp người nam thần, bị ép... Cuối cùng vẫn là biến thành yêu tinh đánh nhau.

****

Ngoài cửa, Tiểu Chu đứng nghệt ra đó, trên tay xách theo bữa sáng đã nguội lạnh.

Sau khi đứng yên lặng hồi lâu, Tiểu Chu tự giác rút lui, chuẩn bị đợi điện thoại Âu Càn bất cứ lúc nào. Về phần bữa sáng gì đó, còn ăn cái gì nữa, đến lúc đó trực tiếp ăn trưa cũng được.

Không thể không nói, Tiểu Chu vô cùng chính xác. Chờ đến khi hai người trong phòng tạm thu binh, thì đã gần trưa rồi.

Tiểu Chu sớm chuẩn bị cơm trưa phong phú cho hai người, còn phải tự mình mang vào.

Khi đó, Âu Càn đang vẻ mặt thỏa mãn ngồi trên giường, mà bên cạnh anh có một người phụ nữ nằm nghiêng quay lưng về phía cửa. Tiểu Chu tỏ vẻ mình không thấy được gì cả, chăn bọc quá kỹ, chỉ có thể thấy mái tóc đen nhánh xõa tung mà thôi.

Chờ Tiểu Chu rời đi, trong lòng cậu vẫn còn suy nghĩ, rốt cuộc người phụ nữ này là ai ta?

Cậu đếm kỹ lại mấy sao nữ năm nay đóng cùng Âu Càn, đếm tới đếm lui cũng chưa tìm được ai. Bỗng có một tia sáng xẹt qua đầu, hai mắt cậu chợt trợn to.

Đờ mờ, không phải là vị mà cậu đang nghĩ tới chứ?

Tiểu Chu như người trên mây rời đi, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy đúng vậy. Anh Càn là ai chứ, cứ cho là quan hệ tốt với Đạo diễn Uông thì cũng không đến nỗi hạ mình đi diễn một vai phụ nho nhỏ nha.

Thì ra là thế, thì ra là thế!

Nhưng mà, cậu thật sự nghĩ không ra, mẹ nó rốt cuộc hai người bắt đầu thông đồng từ khi nào!

***

Trong phòng, Nam Tầm hoàn toàn nằm liệt giường, đến cơm cũng là Âu Càn đút cho.

"Em tới thăm anh, kết quả bị anh tra tấn thế này..." Nam Tầm bất mãn lầm bầm.

Âu Càn: "Đừng nháo, rõ ràng em cũng rất thích."

Nam Tầm khóc không ra nước mắt.

"Đan Tiểu Thủy, ngày mai anh phải đóng phim, không thể dành thời gian cho em." Âu Càn đột nhiên nói.

Trong lòng Nam Tầm có tí tẹo vui mừng, nhưng trên mặt tỏ ra thật sự mất mát, cô "dạ" một tiếng: "Em vốn chỉ đến thăm anh, không muốn quấy rầy anh đóng phim."

Âu Càn nhìn khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ mất mát của cô, ánh mắt khẽ động, nói: "Ngày mai em tới phim trường cùng anh đi."

Nam Tầm cả kinh: "Này, này này không tốt lắm đâu. Tuy rằng so với anh, em mới chỉ là một ngôi sao nhỏ. Nhưng gần đây em cũng rất nổi, rất dễ bị người ta nhận ra đó!"

Âu Càn không quan tâm: "Không sợ, bọn họ không dám nói bậy."

Hai người phóng túng suốt một ngày một đêm, sáng hôm sau cuối cùng cũng xuống giường.

Âu Càn không cho Nam Tầm đeo khẩu trang và đôi kính râm to sụ xấu vô cùng, cứ quang minh chính đại kéo tay nhỏ của cô đi đoàn phim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.