Tiếu Y Khuynh Thành

Chương 9




Tân đế tôn trọng Thượng Quan hoàng hậu, hoặc có thể nói là, bản thân hoàng hậu có sức ảnh hưởng quá mức đối với tân đế. Chuyện này quả thực khiến Như Ý, Cát Tường cùng với các cơ sở ngầm của Thượng Quan phủ bố trí ở các cung đều cảm thấy hãnh diện lây. Từ ngày đó trở đi, cặp lông mày nhíu chặt của Thượng Quan Mẫn Hoa chưa hề hòa hoãn, ánh nắng tháng Tám dù có xán lạn cũng không thể làm mặt mày nàng giãn ra.

Quanh thân Chu Thừa Hi lại phủ kín một tầng ấm áp như ánh nắng mai giữa trời đông ấm áp, khiến cho cả tòa hậu cung lại rực rỡ giống như trăm hoa đua nở giữa non nước ngày xuân, oanh oanh yến yến tranh diễm khắp nơi, hoàn toàn đối lập với Thượng Quan Mẫn Hoa yên lặng, âm lãnh. Sắc mặt của nàng khó coi như thế, khiến cho tất cả thủ lĩnh trong cung đều đã nhìn ra nỗi khó chịu của nàng.

Trong bầu không khí quỳ dị như vậy, Lễ Bộ Thượng Thư năm năm trước bị khép tội thông đồng với địch, phản quốc mà chém đầu cả nhà đã được rửa oan giải tội. Tần Quan Nguyệt cũng xin ý chỉ của tân đế đặc xá cho những phạm nhân đang lẩn trốn của Thượng Quan gia, trong đó phải kể đến Thượng Quan Cẩm Hoa, còn có Chu Linh.

Hai bên quân thần bất kể chướng ngại trước kia, bắt tay giảng hòa. Vì thế, tân đế cho Thượng Quan Cẩm Hoa khôi phục trọng trách Đại Đô Thủy Giám, lại khôi phục chức vị cũ cho con cháu Thượng Quan thị, cho phép hưởng đãi ngộ từ trước.

Nhân cơ hội được nhận thánh quyến, Thượng Quan Cẩm Hoa đến Cam Tuyền Cung yết kiến tân hậu.

Cả tòa cung điện thật lớn này chỉ bởi vì cơn phẫn nộ bị đè nén của nữ chủ nhân mà lộ ra áp lực thật lớn, làm cho người ta không thở nổi. Thượng Quan Cẩm Hoa dẫn Chu Linh tuân theo quy củ mà hành lễ với hoàng hậu, thần sắc kính cẩn, giống như đã nhìn quen lắm vẻ mặt lạnh lùng của Thượng Quan Mẫn Hoa rồi vậy.

Thượng Quan Mẫn Hoa cắn răng, quát khẽ: “Anh trở lại chỗ này định làm cái gì?”

Thượng Quan Cẩm Hoa vẫn thực kính cẩn, chắp tay trả lời: “Phò tá ngô hoàng, thi triển khát vọng, sau đó lại ngẩng đầu, ánh mắt sáng rõ, thực thành khẩn mà trả lời: “Hậu cung nhiều thị phi, ám tiễn khó phòng, vi huynh cũng có thể quan tâm một hai.”

Thượng Quan Mẫn Hoa từ lâu đã cảm thấy bản thân sai lầm mà phẫn nộ ngập tràn, nay nghe đến mấy từ như thế thì tức giận đến mức phát tác đương trường. Nàng dùng sức quăng một cái, bát trà trong tay lập tức hắt cả lên hai người trước mặt, thấp giọng mắng: “Anh cho Chu Thừa Hi là thằng ngốc chắc? Anh cùng ả, còn có đám người sau lưng anh kia đang tính toán cái gì hắn ta đều biết rõ rành rành! Tự chui đầu vào rọ! Nhiều năm như vậy mà chưa thấy anh học khôn!”

“Hoàng hậu nương nương lo lắng quá rồi, vi huynh một mảnh thành tâm, không đành lòng nhìn cảnh bách tính chịu cực khổ mới lại xuất hiện trên đời, vi thần tuyệt đối không có lòng khác!” Thượng Quan Mẫn Hoa hừ hừ cười lạnh, nháy mắt đã thu liễm nỗi tức giận phun trào, nhẹ nhàng ngồi xuống, nói chuyện bằng giọng vừa mềm vừa nhẹ, chậm rãi: “Nếu anh nhớ rõ Thượng Quan Tuyết Hoa đi như thế nào thì hãy thu lại lòng dạ của anh đi, đến tận bây giờ thì mấy lời thì thầm bên gối của anh đều có thể lấy mạng anh đấy!”

Lời này khiến cho Chu Linh lập tức biến sắc, Thượng Quan Cẩm Hoa hàm dưỡng tốt, thần sắc thản nhiên không chút sứt mẻ. Thượng Quan Mẫn Hoa còn nói thêm: “Chu Xương kia là cái thứ gì thì trong lòng anh biết rõ rồi. Đừng làm chuyện gì đau lòng người nhà, đẹp lòng cừu gia, để cho người ta cười nhạo cả đời!”

Lời hay không nói hết, Thượng Quan Cẩm Hoa vẫn mang vẻ mặt tuấn tú, thảnh thơi, thản nhiên cười cười, Thượng Quan Mẫn Hoa biết hắn ta chẳng nghe vào tai chút nào. Nàng nhắm mắt lại, sau đó nhanh chóng mở mắt ra, thúc giục bọn họ nhanh chóng rời đi, không muốn liếc bọn họ thêm một cái nào nữa.”

“Nương nương, Liễu tướng quân đang ở bên ngoài xin vào gặp ạ!”

Thượng Quan Mẫn Hoa đứng dậy đi ra gian ngoài gặp người, đi về phía hoa viên. Liễu Tử Hậu tới để nói lời từ biệt. Tân đế an bài hắn trở về Bắc Bộ, làm đại tướng quân quản lý Trú Mã Than.

“Tiểu thư, nếu cô không muốn gặp người kia, Tử Hậu sẽ đi làm thịt kẻ này cho tiểu thư.”

Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ ngẩng đầu, liếc nhìn lại hắn, giọng nói mang ý cười mà hỏi: “Đã làm đại tướng quân rồi, sao còn nói năng không kiêng nể gì như bây giờ được?”

Trên khuôn mặt ngăm đen của Liễu Tử Hậu, cặp mắt hổ trắng đen rõ ràng, lóe ra sát khí khát máu, hắn nói: “Y khiến tiểu thư không vui, tất nhiên là không tốt!”

Thượng Quan Mẫn Hoa lại nhíu mày, nàng đáp: “Ta không thích ngươi hơi một tí là kêu đánh kêu giết thế đâu!”

Liễu Tử Hậu lập tức im bặt không nói nữa. Thượng Quan Mẫn Hoa xoay người tiếp tục đi dạo trong hoa viên, đi được một lát, nàng lại hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta tức giận không?”

Liễu Tử Hậu lắc đầu, Thượng Quan Mẫn Hoa thở dài, tính tình lỗ mãng như vậy làm sao ngồi ổn trên cái ghế đại tướng quân kia được. Nàng hỏi: “Ngươi có biết vì sao bệ hạ lại đặc xá tội danh cho phụ thân không?”

“Tất nhiên là thánh thượng cực kì yêu thương tiểu thư, không đành lòng để tiểu thư lưng đeo tội danh nên mới để

quốc sư đại nhân lật lại bản án.”

Thượng Quan Mẫn Hoa nhịn không được lại thở dài, nàng quay đầu, nhìn thoáng quá đối phương thật sâu rồi nói

chậm rãi: “Bệ hạ muốn làm Tân Chính, bị quản chế khắp nơi, chém giết thêm nhiều đại thần nữa cũng không có hiệu quả, cho nên mới lật lại bản án cho Thượng Quan phủ. Một là dời đi sự chú ý của các thế lực khắp nơi trong triều, hai là muốn mượn thế lực cũ của Thượng Quan phủ, Tấn Sơn Vương để mở đường cho Tân Chính. Ba là muốn diệt trừ tận gốc bọn phản nghịch dưới hạ du Tấn Hà. Ngươi hiểu chưa?”

Vẻ mặt Liễu Tử Hậu thay đổi nhanh chóng, hắn giật giật, dưới ánh mắt nghiêm khắc của Thượng Quan Mẫn Hoa hắn trả lời: “Tiểu thư, thánh thượng đối xử với tiểu thư tốt thì Tử Hậu sẽ trung với hắn. Nếu hắn đối xử với cô không tốt thì Tử Hậu sẽ giúp Đại công tử phản hắn!”

“Mấy lời sằng bậy như thế này sao có thể nói tùy tiện như vậy được.” Thượng Quan Mẫn Hoa tức giận đến mức thiếu chút nữa là cho hắn một cái bạt tai, đúng là tiếc sắt rèn không nên thép.

“Tiểu thư, cô đừng giận, nếu cô thích thánh thượng nhiều hơn chút nữa thì Tử Hậu, Tử Hậu nhất định sẽ giúp cô diệt Chu Xương kia, cho bọn chúng có đến mà không có về!”

Thượng Quan Mẫn Hoa không khỏi ôm trán rên rỉ, từ bỏ ý định thuyết giáo tên này. Lại vòng thêm một vòng hoa viên, nàng thay đổi đề tài, hỏi: “Tử Hậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi.”

“Mười bảy.”

“Đến lúc cưới vợ rồi, thành hôn xong rồi về Trú Mã Than cũng không muộn.” Thượng Quan Mẫn Hoa gật gật đầu, cười tủm tỉm hỏi: “Trong lòng Tử Hậu đã có ai chưa?”

Liễu Tử Hậu cúi đầu, lảng tránh ánh mắt nàng, một lúc lâu sau không thấy trả lời. Thượng Quan Mẫn Hoa cười khẽ, lại nói: “Tử Hậu chỉ cần nói là để ý thiên kim nhà ai thôi.”

Lần này chần chừ hơi lâu, cuối cùng Thượng Quan Mẫn Hoa cũng thu được một cái tên: “Vương Đan, con gái út của Tông Chính Tự Khanh Vương Bác Uyên, xuất thân thế tộc, phẩm tính nhàn đức, không có ác danh gì. Thượng Quan Mẫn Hoa tự nghĩ thấy nữ tử này gả cho Liễu Tử Hậu cũng được, tiện hôm thương lượng chuyện tuyển tiểu thiếp cho Chu Thừa Hi, nàng cũng đưa ra đề nghị tứ hôn cho lão già ở Tông Chính Tự Khanh kia.

Vương Bác Uyên không cự tuyệt ngay lập tức, chỉ nói phải về thương lượng với con gái út đã. Thượng Quan Mẫn Hoa ngẫm lại thấy cũng đúng, nàng cũng không muốn gả cho Liễu Tử Hậu một nữ tử không thật lòng thật dạ với hắn. Nếu tiểu cô nương nhà người ta đã có người trong lòng, vậy cũng không thể ép buộc làm khó người ta.

Sau vài lần, trong ngoài cung liền truyền khắp tin Tông Chính Tự Khanh cự tuyệt chuyện tứ hôn của hoàng hậu, còn truyền ra cả nguyên văn câu cự tuyệt của tiểu thư nhà kia: “Liễu Tử Hậu kia là cái thá gì vậy, một con chó trước mặt hoàng hậu mà thôi, xách giày cho bổn tiểu thư cũng không xứng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.