Tại Devil Bar
Kiệt, Khánh và T.Kỳ đang ngồi uống rượu trong phòng ViP .
-À mà thằng Thiện đâu, sao bữa hôm qua đến h tao ko thấy nó, liên lạc cũng chả được – T.Kỳ hỏi
-Ai mà biết, thằng đó nó lo sắm sửa cho sinh nhật con Lệ Uyên rồi – Khánh lắc lắc ly rượu
-Biết đâu ngày mai lại thấy cái bản mặt sát khí của nó – Kiệt típ lời
-Được rồi, được rồi, ko có nó thì kệ đi. Ra kia quẩy tí có mấy em cũng ok đấy – Khánh đứng dậy
-----------------------------
Tại điểm giao hẹn lần trước
-Đến rồi hả, cũng úng hẹn đấy chứ - Việt Duy ngồi trên một chiếc gế ra dáng một tay đàn anh
-Đây là bản kế hoạch. Giao người ra trước đi – Nó quắc ánh mắt dữ tợn
-Haha…ta cũng đâu phải dạng thiểu năng, lỡ ta giao người ra cô em ko thực hiện theo lời hứa thì sao? – V.Duy bĩu môi
-Ko nói nhìu, lôi thôi qá, ta thấy người thì các ng`` sẽ có bản kế hoạch này – Nó cầm bản kế hoạch trên tay
-Ok…đem người ra – V.Duy ra lệnh
Từ căn phòng bên trong, lũ đàn em V.Duy lôi hắn ra, hình như hắn đã bất tỉnh, mặt mày xanh xao chắc là mấy ngày nay đã bị bỏ đói, nó có cảm giác cực kì đau lòng. Nhưng thái độ lạnh lùng vẫn vậy:
- Được rồi, đem người sang đây – Nó
Việt Duy và Thiếu Hạo đích thân khiêng hắn sang phía nó, để hắn dựa vào cột xong, V.duy nói :
-Đưa bản kế hoạch đây
-Đây… - Nó đưa ra bản kế hoạch
-Được, được,… đây chính là chữ ký của bố nó… - V.Duy cười đắc thắng
-KO dễ đâu…. – Nó lạnh lùng
Nói dứt câu nó xoay người tung một cá rất mạnh vào tay V.Duy làm hắn ta đánh rơi cả tập tài liệu, nó cúi xuống định nhặt lên… “ Đoàng…” Máu từ trong tay nó chảy ra ko ngừng, những giọt máu đỏ tươi ướt đẫm cả tay nó lẫn tập tài liệu, thế nhưng nó vẫn k cảm xúc, quay sang nhìn người đã cả gan dám bắn nó. Tuyết Hoa run sợ trước ánh mắt sắc lạnh của nó “Cô…cô dám làm gì tôi nào, tôi có súng đấy” Nó đứng bật dậy, đi từ từ đến chỗ ả với ánh mắt khát máu, nó rút trong áo khoác một khẩu súng ngắn để vào ngực ả ta “Ai sẽ chết trước đây?” T.Hoa sợ đến toát cả mồ hôi, mặt mày xanh như lá chúi. Nó từ từ kéo cò súng…
-Dừng lại!!!! Cô dám nổ súng, hắn sẽ chết – T.Hạo để súng lên đầu hắn
-Mày… - Nó tức giận
-Được rồi, được rồi, tất cả bỏ súng xuống đi, từ từ giải quyết nào – V.Duy lên tiếng
-Chả phải chúng ta đã thỏa hiệp rồi sao, chẳng lẽ cô lại thất hứa – T.Hoa típ lời
-Mày im đi, tụi mày ko đủ tư cách để tao phải giữ chữ tín – Nó hét
-Được thôi, à, anh có món quà nhỏ tặng kèm em này – Nói rồi V.Duy vứt ra hàng loạt các bức ảnh gì đó
Nó cuối xuống nhặt lên, xem hết tấm này đến tấm khác, đầu óc nó trống rỗng, sống mũi nó cay xè, nước mắt đọng đầy chực trào ra, nó ngước mặt lên trời như cố kìm nén, trái tim nó đau đớn dao dao găm nhưng lý trí ko cho nó rơi nước mắt, cảm giác của nó thật kinh khủng khi nhìn thấy bức ảnh mà Hắn đang nằm trên giường cùng T.Hoa… hơn nữa 2 người lại k mảnh vải che thân, nó bây h chỉ có hận thù và đau khổ.
“ Đoàng…đoàng…” T.Hoa bắn liên tục 2 phát súng vài chân nó, nó khuỵu xuống, ánh mắt vẫn sắc lạnh ko chút cảm xúc, nó gục đầu xuống, nó ước gì tất cả chỉ là một giấc mơ, bây h trái tim nó như vỡ òa, làm sao nó có thể chịu đc khi bạn trai mình lên giường cùng với ng`` khác… V.Duy bước đến nhặt tập tài liệu lên:
-Cô em ngốc thật đấy, đem tập tài liệu quan trọng của gia đình để đổi lấy sinh mạng của một kẻ phản bội, haha… À mà tôi nói luôn, mất cái này chắc chắn gia đình các cô sẽ phá sản và còn có thể… Haha – Tôi đi đây
-Khoan đã, em phải giết nó – T.Hoa tức giận
-Ko đc, đi nhanh lên, ng`` của nó tới rồi – Th.Hạo hét
Rồi bọn họ đi hết, để lại nó và hắn, tất cả mọi thứ với nó bây h thật kinh khủng, còn đau đớn hơn cả cái chết phanh thây ngũ mà, gia đình sẽ phá sản, người yêu phản bội,… còn gì tuyệt vọng hơn… Một giọt nước mắt lăn dài trên má, và rồi 2 giọt, 3 giọt… Nó ngất
------------------
Bệnh Viện Việt – Pháp
-Mày tỉnh rồi hả, hôm qua tụi tao tới thì thấy thằng Thiện bế mày ra, mày đã bị bắn- H.Trân nhìn nó
-Sao mày ko nói gì đi, có chuyện gì à, ko sao đâu mà, mọi chuyện ổn rồi, hôm nay là sinh nhật mày đấy vui lên đi – H.Trân vỗ vai nó
Nó ko nói gì cả, đứng bật dậy, thay bộ đồ bệnh nhân ra và nói “Tao xuất viện đây…tạm thời đừng tìm tao” Nói rồi nó quay lưng đi
-Cái qái gì vậy trời? này, tối về sớm nhá, 2 bác tổ chức s.nhật cho mày đấy! – Nhỏ nói vọng
----------
Nó bước ra khỏi bệnh viện, vươn vai hít thở ko khí, nó đón một chiếc taxi và đến bờ biển…
Nó lẳng lặng bước một mình trên cát, bây h đã là chiều tối nên biển cũng rất vắng người, nó tháo đôi giày ra, đi đôi chân trần trên cát, với nó biển như là một ngôi nhà thứ hai vậy, mỗi lúc buồn hay tuyệt vọng nó đều ra đây và nơi này luôn khiến nó cảm thấy thoải mái nhất. Nó lững chững bước đi ko đều vì chân chưa lành hẳn vết thương trúng đạn hôm qua vẫn chưa lành hẳn, và cứ thế những hình ảnh mà V.Duy đưa cho nói lại hiện lên trong đầu rõ mồn một, tim nó chợt nhói lên, nó lấy tay ôm ngực mình lại, ngồi gục xuống dưới cát, 2 hàng nước mắt tuôn dài, sống mũi cay xè, nó khóc…khóc như chưa từng được khóc, nước mắt của nó hòa vào làn sóng làm cho biển khơi cũng cùng chung nỗi bất hạnh với nó. Nước biển mặn chát đập từng đợt sóng vào vết thương của nó, rát đến thấu xương thế nhưng nó chẳng hề hấn gì vì vết thương trong lòng nó còn đau, còn chảy máu gấp bội lần cơ. Trong đầu nó lại lần lượt hiện về những kí ức đẹp nhất của nó và hắn, nó chợt mỉm cười, nó cười ko phải vì hạnh phúc mà nó cười cho sự ngu dốt của mình khi tin vào cái hạnh phúc ảo đấy…
------------------
Tại nhà hắn
-Này, sao cậu lại bị lũ người ấy bắt vậy? – Khánh hỏi hắn
-Chuyện là thế này...bla…bla…. – Hắn kể một mạch
-Hahaha….Tên này xem ra ngu vãi…haha, nhìn mặt zẫy mà ngu còn hơn tui há há – T.Kỳ ôm bụng cười lăn
-Thế cậu có làm gì cô ta chưa? – Kiệt hỏi
-Ai mà biết được… Yahhhh!!! Mệt quá, tao sang thăm vợ tao đây, đi ko ?
-Đi…đi….- T.Kỳ đứng bật dậy
-------------------------
Tại bệnh viện
-Này, Lệ Uyên đâu rồi ? – Hắn hỏi H.Trân
-Nó đi rồi? – H.Trân đang dọn dẹp tí đồ
-Đi đâu chứ ? – Hắn hỏi
-Ai mà biết, đừng có hỏi tui nữa – Nói rồi nhỏ bỏ đi
-Này…này…thật là – Hắn thở dài
-Mệt qá, đi thôi. À mà cậu ko định tặng gì cho Lệ Uyên à, hôm nay sinh nhật nó đấy– T.Kỳ mệt mỏi
-Ko liên lạc được, ko gặp mặt, gọi điện về nhà thì Mama nó bảo là ko có, tặng thế nào đây? Thôi, để mai vậy, h thì về ngỉ ngơi… Haizz – Hắn vương vai mệt mỏi
-----------------
Tại nhà nó
-Con làm gì mà về trễ thế, bố mẹ biết con ko thích tiệc tùng nên hôm nay chuẩn bị tiệc nhỏ cho con đó, sinh nhật zui zẻ nha con gái - Mẹ nó ôn tồn
-À…con có tí xíu việc đó mà – Nó mỉm cười, ôm chầm lấy mẹ nó
-Này bà ơi!!! Có chuyện lớn rồi – Ba nó từ trên lầu nói vọng xuống
-Gì vậy ông ? – Mẹ nó hốt hoảng
-Tập tài liệu cho dự án TBA sắp tới mất rồi - Ba nó tức giận
-Thế ông xem kĩ lại chưa? Làm sao mà mất được? Ông cất nó trong két sắt vạn năng mà – Mẹ nó sợ hãi
-Tôi xem kĩ lắm rồi, thôi, thôi bà gọi vợ chồng ông Lâm và ông Hàn đến đây nào, phải bàn bạc lại đã – Ba nó suy ngĩ ( Ran: là Bama của N.Uyên và H.Trân)
-Ừ ừ…để tôi gọi, con lên phòng thay đồ đi rồi xuống, hôm nay là sinh nhật con mà – Mẹ nó xoa đầu
-Vâng con biết rồi ạ - Nói rồi nó quay lên phòng
Nó bước đi một cách mệt mỏi, tại sao nó lại ngu ngốc đi lấy tài liệu quan trọng ấy của bố chứ, nó đã tính sai rồi, nó vào phòng, đóng sập cửa, gục mặt xuống giường
Ở dưới nhà
- Này ông ơi, tập tài liệu đó mất thật rồi sao, chắc chắn là có ng`` đã đánh cắp nó – Mẹ nó trầm ngâm
- Tôi biết chứ, biết ai lấy là đằng khác – Ba nó đáp
- Thế sao ông ko lấy lại, ông dư khả năng đó mà, mà đó là ai vậy ông – Mẹ nó
- Lệ Uyên, chính nó đã lấy, mặc dù tôi ko biết nó lấy làm gì nhưng tôi ngĩ nó sẽ ko làm những điều dại dột – Ba nó chau mày
- Cái gì? Sao lại là nó hả ông? Ông mau khuyên nó đi, nó còn nhỏ lắm, chưa hiểu được chuyện đời đâu – Mẹ nó lo lắng
- Lúc đầu tôi cũng ngĩ sẽ khuyên nó nhưng quá muộn rồi bà, nó đã giao cho lũ người mà có lẽ là tay sai của lão ta – Bố nó mệt mỏi
- Lão ta ư? Sao mà lão ta lại uy hiếp được con Lệ Uyên? – Mẹ nó hỏi
- Có lẽ là vì thằng X.Thiện , để cứu người đó nó đã giao ra rồi, chúng ta ko thể trách nó được, phải làm cách khác thôi
- Này làm gì mà ngồi ảm đạm thế - Tiếng của ông Lâm từ ngoài vọng vào
Bốn vị khách vương giả toát lên khí phách oai quyền, 2 người đàn ông bằng tuổi baba nó tướng mạo xuất chúng, khuôn mặt hiện rõ sự kinh ngiệm thương trường, 2 người phụ nữ theo sau dù đã ngoài 30 nhưng nhan sắc vẫn còn rất mặn mà, sự quý phái và sang trọng nhưng cũng ko kém phần phúc hậu. Đó là Bama của Nhã Uyên và Huyền Trân
-Hahaha… Vào đây, vào đây, tôi có chuyện muốn bàn – Baba nó cười lớn
-Tử Yên, Hân Di, 2 bà vào đây với tôi một lát
Một lát sau nó mặc một chiếc đàm màu đen bằng ren, nhẹ nhàng và thanh thoát, chiếc váy thắt một sợi dây trắng ngang eo làm nổi bật vòng eo thon gọn, đuôi váy xòe ra thật đáng yêu, mái tóc được nó buộc cao để mái một cách tinh tế.
-Chào các bác ạ - Nó lễ phép chào Bama của 2 con bạn thân
-Chà chà, lâu rồi ko gặp, con bé xinh gái quá nhỉ - Bà Lâm nhìn nó cười hiền
-Con cảm ơn, bác thì vẫn trẻ trung như ngày nào – Nó mỉm cười hiền lành
-Hahaha… con ăn nói khéo lắm – Bà lâm nhìn nó ưng ý
-À mà 2 đứa kia đâu rồi con – Baba Trân hỏi nó
-Dạ….dạ…. – Nó ko biết nói thế nào đây nữa, tụi nó đang giấu chuyện Nhã Uyên nằm bệnh viện vì ko muốn 2 bác lo
-Con đây nè – giọng nói từ ngoài cửa vang lên, một cô gái mang vẻ đẹp tinh tế và thuần khiết, mặt mày hơi xanh xao, cô mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, cách điệu ko cầu kì. ĐÓ là Nhã Uyên
-Ôi! Con gái, lại đây nào, lâu quá ko gặp dạo này con gầy nhiều qá, kiểu này chắc mẹ phải vỗ béo lại thôi – Bà Lâm ôm Nhã Uyên vào lòng
-Mập như con vầy nè – Huyền Trân lém lỉnh
-Haha…cô mà mập cái nỗi gì – Mama Trân cười
-Thôi. Vào trong đi, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi đấy – Baba nó lên tiếng
Mọi người đều đứng dậy đi vào nhà ăn, còn 3 tụi nó thì đi xa phía sau
-Này..ruốt cuộc là thế nào vậy? Mày có phải là Nhã Uyên ko? – Nó nhéo mặt Nhã Uyên
-Con quỷ cái này… đau qá, tao mới lành bệnh mà mày nỡ - Nhã Uyên nhăn mặt
-Haha… thế là đúng rồi, mày tỉnh lại hồi nào vậy? Sao ko báo cho tao? – Nó quàng cổ N.Uyên
-Hồi chiều, Anh Đình Phong gì đó nhờ ông bác sĩ tài giỏi nào ấy mà – H.Trân lấy tay vén tóc
-Ừm…ảnh tốt lắm, chắc tao mang ơn rồi.. Haha – Nhã Uyên cười lớn
-Thôi vào nhanh đi, kẻo bị la nữa đấy. – Nó cười tươi, mặc dù trái tim nó đã vỡ nát, nhưng sự hiện diện của 2 con bạn làm lòng nó vơi đi bớt phần nào
------------------
-Làm gì mà lâu thế, con gái phải nhanh nhẹn thì người ta mới thích – Mama nó nói đùa
-Bác à. Tụi con dù có thế nào đi nữa thì con trai cũng xếp hàng dài mà đợi – N.uyên tinh nghịch đáp
-Thôi thôi đi các cô nương, tự mãn qá coi ế cả lũ đấy – Mama N,uyên đáp
Căn phòng tràn ngập tiếng cười, tiếng nói chuyện rôm rả, ai cũng cảm thấy vui và thoải mái nhưng họ ko hề biết rằng có lẽ đây là bữa ăn cúi cùng họ có thể ăn cùng nhà
-------------------
-Thế nào, chuẩn bị xong rồi chứ - Một giọng nói lãnh khốc và ko kém phần tàn độc
-Dạ, đã chuẩn bị, sẵn sàng hành động khi có lệnh – Một tên thuộc hạ đáp
-Tốt lắm, bản kế hoạch đó đã nằm trong tay chúng ta rồi, đi thôi – Vẫn là cái giọng nói gê người ấy
------------------
-Ông chủ, có chuyện rồi – Một tên vệ sĩ mặt vest đen chạy vào phòng ăn nhà nó
-Chuyện gì? – Baba nó ngiêm mặt
Sau đó tên vệ sĩ nói gì đó vào tai baba nó, mặt baba nó bắt đầu biến sắc, đôi mắt khát máu quắc lên đáng sợ, chưa bao h nó thấy baba mình thế này
-Có chuyện gì thế ông? – Mama nó lo lắng
-Mọi người…chuẩn bị đi, đã đến h phút này rồi thì có lẽ đây là bữa ăn cuối cùng… Làm theo kế hoạch đi – Baba nó chống tay lên bàn ăn khuôn mặt tức giận
Ngay lập tức 6 vị phụ huynh đứng bật dậy, khuôn mặt đầy ẩn ý đến khó hiểu
-Ruốt cuộc là có chuyện gì vậy baba ? – Nó lo lắng
-Đi thôi các con, nếu chậm trễ sẽ ko kịp – Mama nó
Dứt câu 3 người phụ nữ nhanh chóng đưa 3 tụi nó đi đâu đó, nó quay lưng lại nhìn baba nó, có một nỗi sợ hãi gì đang dâng lên trong lòng nó, mặc dù ko biết chuyện gì nhưng nó cũng thừa sức hiểu sẽ nguy hiểm đến tính mạng
-Con Baba và 2 bác thì sao ? – H.Trân hỏi
-Đi đi con, rồi ta sẽ cho các con câu trả lời – Mama H.Trân nhanh chóng kéo con gái đi
“ Đoàng…đoàng…đoàng…” Hàng loạt tiếng súng bắn tỉa vang lên, nhiều đến mức mấy cái kính chống đạn nhà nó đều vỡ tan. Tụi nó hoảng hốt và lo lắng đến cực độ
-Chạy mau đi, ko còn thời gian đâu – Baba của Nhã Uyên hét lớn
Sau đó họ lấy dưới bàn ăn 3 khẩu súng ngắn có sức công phá cao, núp vào chỗ an toàn và bắn trả, thân thủ của họ rất điêu luyện, cứ như là một sát thủ trải qua khóa huấn luyện đặt biệt vậy. Tụi nó được đưa vào một tầng hầm dưới phòng nó mà từ trước đến nay nó cũng ko hề biết đến. Tầng hầm này được xây dựng rất kiêng cố, ko bom đạn nào có thể phá vỡ được, mật khẩu căn cứ này được xác định bằng lỗ đồng tử của 3 người tụi nó. Cánh cửa sắt lớn sau đó được mở ra, đằng sau cánh cửa ấy là một kho vũ khí lớn, lớn đến mức tụi nó choáng ngợp, kho vũ khí ấy gồm 3 phòng, trong 3 căn phòng ấy chứa những thứ tuyệt mật
-Mama à, ruốt cuộc chuyện gì xảy ra, sao có người lại muốn giết chúng ta, sao baba và 2 bác lại có thân thủ tuyệt vời mà con chưa từng đc biết và còn cả căn phòng này nữa, tất cả là sao hả mama – Nó vừa khóc vừa nói
-Chuyện đến nước này ta cũng ko giấu các con làm gì nữa, lúc trước 6 người bọn ta và cả bố mẹ của Thiện, Khánh và Kiệt là những sát thủ trong tổ chức mật ISL, đó là một tổ chức ngầm rất lớn, cuối cùng khi sư phụ mất để lại cho chúng ta 6 chiếc chìa khóa, những chiếc chìa khó ấy khi kết hợp lại có khả năng mở ra một kho báu khổng lồ mà ko ai ko muốn, và nơi cất giữ tấm bản đồ chứa kho báu ấy ở trong căn cứ của ISL, một nơi đã bị bỏ hoang, đây là bản đồ để đến đó – Mama nó đưa ra một tấm bản đồ khá cũ
-Bọn họ là ai? Tại sao bọn họ lại giết Bama và các bác – Nhã uyên cũng khóc
-Họ là người lúc trước đối đầu ISL , thừa lúc Baba Lệ Uyên mất bản kế hoạch, công ty phá sản, bọn họ ngĩ Bác Hàn sẽ dùng chìa khóa để mở kho cứu công ty nên đã giết người cướp của – Mama nhã uyên đáp
-Chìa khóa ở bên trong, các con sẽ dùng lỗ đồng tử và vân tay để mở cánh cửa, chỉ các con mới có khả năng đó, các con hãy cầm chúng và đến tìm Bác Vũ – Bố Xuân Thiện, bác ấy sẽ giúp các con, hãy nhớ dù có chết cũng phải giữ kĩ 3 chiếc chìa khóa ấy… Ko bao h giao cho ai cả, ko một ai, hãy nhớ lấy – Mama Huyền trân căn dặn
“ Đùng…đùng…đùng..”
-CÓ lẽ bọn chúng đến rồi, vĩnh biệt con gái, hãy sống tốt và nhớ trả thù cho cha mẹ - Mama nó nhìn nó mà khóc
-Các con hãy chạy ra ngoài bằng cánh cửa này- Mama N.Uyên mở 1 cánh cửa theo đường hầm ấy là lối thoát
Nói xong 3 người mẹ cầm súng và ra khỏi căn phòng bí mật, khóa kín lại, ko một ai có thể mở được, họ dùng súng bắn liên hoàng vào lũ người mặt áo đen, từng đòn cước của họ thật điêu luyện thế nhưng bên kia quá đông, họ ko còn khả năng chống cự như lúc còn trẻ nữa, họ mất sức từ từ gục xuống.
Tụi nó ở trong phòng thông qua camera đã chứng kiến toàn cảnh. Tụi nó chỉ biết cắn răng mà khóc
-Ko đc, tao phải đi cứu Bama – H.Trân hét toáng lên
-Mày đừng ngu ngốc, hãy nge lời Mama đi, chúng ta nhất định sẽ trả thù mà – N.uyên nói trong tiếng nấc
Một tên bịt mặt đen ánh mắt sắc lạnh chĩa súng vào đầu Mama nó
-Nói. Chìa khóa bỏ chỗ nào ?
-Có chết tao cũng ko nói cho mày, lũ khốn nạn – Mẹ Nó nhìn khinh bỉ
-Con tiện nhân Lôi chồng nó ra – Nói rồi hắn ta đạp thẳng vào mặt mẹ nó
Một lũ đàn em của lôi baba của 3 tụi nó ra, khắp người đầy máu me, đã bị trúng đạn khá nặng
-Ông ơi…. – Mama nó hét lớn
-Sao…có giao ra ko thì bảo – Ông ta mất kiên nhẫn
-ĐỪng hòng, giỏi thì giết ta đi – Mama N.Uyên trừng mắt
-Được thôi, tao chiều ý mày – Ông ta cầm khẩu súng lên
“ Đoàng…” Máu trên trán baba Nhã Uyên tuôn ra, ba nó gục xuống đất . nhỏ như chết lặng, ánh mắt vô định ngồi gục xuống.
-Hahaha… Đoàng – Mama N.Uyên tự lấy súng bắn vào đầu mình . Nhã Uyên lần lượt chứng kiến cha mẹ mình chết một cách thê thảm, nó ko thể nào chịu đựng nổi, nó ngồi bệt xuống, nước mắt chảy ra, ko ngừng, ko ngừng, nó hét lên “ BA MẸ Ơi…..Ba mẹ ơi…Sao lại bỏ con “
Sau đó hàng loạt tiếng súng vang lên, cả Bama Nó va Huyền Trân đều lần lược gục xuống, máu lênh láng khắp nhà, mùi máu tanh nồng xông lên đến tận mũi, 3 người tụi nó như chết lặng, ngồi phịch mình xuống đất, khóc thét mà gọi tên ba mẹ…..