Tiếu Y Khuynh Thành

Chương 31




Vừa đẩy cửa bước vào Thiên Bảo bị cảnh tượng trước mặt làm cho chấn động, liền ngây ngẩn người không giám tin vào mắt mình nữa. Nhíu đôi mày lại anh bước đến bên cạnh Thiên Châu. Nhìn nó bây giờ lòng anh đau như cắt, một cô em gái vô tư, vui vẻ, hồn nhiên nay như người mất hồn, ánh mắt u buồn, mặt mày nhem nhuốc khóc đến đỏ cả lên. Miệng không ngừng lầu bầu nói "Đáng ghét, đáng chết" kèm theo việc lấy tay đập liên tục vào chiếc chân bó thạch cao.- Thiên Châu, em làm cái gì vậy?Nghe anh nói, nó ngước đôi mắt đỏ hoe lên liếc nhìn anh trong ít giây ngắn ngủi rồi lại cúi đầu xuống đánh vào chân mình, xem anh như vô hình.Trong đầu nó bây giờ chỉ thấy hình ảnh máu me lấm lem xung quanh chiếc áo trắng của hắn, thật đáng sợ..."Vũ Phong, xin lỗi anh. Tất cả là tôi hại anh, nếu không cứu tôi anh sẽ không bị... xin lỗi, xin lỗi..."- Thiên Châu, em mau tỉnh lại đi. Đây đâu phải là em hả?Cầm lấy tay nó thật chặt, cánh tay còn rớm máu do nó giật ống dây chuyền ra. Anh nhìn vào mắt nó giận dữ quát lên. Nó có biết nhìn nó như vậy anh đau lòng lắm không? Cô em gái anh nay hôm qua đâu rồi? Sao hôm nay lại ra nông nổi này? Một con bé hôn nhiên, tinh nghịch vui vẻ nay lại tự hành hạ bản thân đến bật máu cũng không quan tâm, con người tràn đầy sức sống nay tiều tụy như con ma đói.- Anh đi đi, em muốn yên tĩnh!- Yên tĩnh? Là như thế này sao?Chỉ vào nó anh nói, trông nó như thế này mà yên tĩnh sao? Nó bây giờ mà đi ra ngoài chắc không ai nhận ra nó nữa! Em thấy Vũ Phong cứu em xong để em thành ra cái dạng này sao? Tự nhìn lại mình đi.Vũ Phong?Đầu nó ong ong cả lên, những hình ảnh đáng ghét kia lại hiện lên. Ôm lấy đầu, hai tay bịt tai lại phản kháng lời anh trai mình vừa nói hay chính những cố xóa bỏ mọi suy nghĩ ám ảnh chính mình.Nó lại ngất đi, Thiên Bảo lắc đầu thở dài. Anh đi gọi bác sĩ vào xem lại cho nó.- Em ấy thế nào rồi?Đẩy cửa bước vào Tuấn Kiệt hỏi, trông anh bây giờ cũng không khác Thiên Bảo là mấy. Người thì bơ phờ thiếu ngủ cả đêm, áo quần xộc xệch của hôm qua cũng chưa thay. Nhìn vào thì không ai giám khẳng định đây là hoàng tử hào hoa phong nhã mà mấy cô nàng thầm thương trộm nhớ nữa.Thở dài một cái não nề, Thiên Bảo lắc đầu nói:- Thiên Châu dường như quá sock khi chứng kiến cảnh Vũ Phong cứu mình nên thần trí không được tỉnh táo lắm, lúc nãy tỉnh dậy được một lúc lại ngất đi. Bác sĩ vừa xem lại tình hình cho em ấy xong nên khoảng chiều tối sẽ tỉnh lại.Gật đầu xem như đã hiểu, Tuấn Kiệt nhìn nó một lát rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết anh đang nghĩ gì.- Cậu cùng mọi người về tắm rửa rồi ăn chút gì đi, ở đây có mình được rồi. Ngẫm một lát Thiên Bảo lên tiếng, mọi người tối qua đến giờ chưa chợp mắt, quần áo chưa thay, tối qua đến giờ cũng nhịn đói.Ai cũng đã mệt nhưng vì lo lắng mà quên ăn uống.- Mình ở lại đây với cậu.- Không! Cậu cùng với mọi người về đi, chắc ai cũng mệt rồi. Có gì mình sẽ gọi.Thiên Bảo kiên quyết không cho Tuấn Kiệt ở lại,dù sao ở lại cũng không làm được gì.

****Chiều tối nó tỉnh lại, nhưng lần này có Thiên Bảo bên cạnh nên tình trạng lúc sáng không diễn ra nữa.Đỡ nó dậy ngồi nửa người, phía sau có gối đỡ, anh trầm giọng hỏi tình hình của nó:- Em thấy thế nào rồi, cảm thấy nhức đầu hay khó chịu ở đâu không?Im.lặng nó lắc đầu.- Vậy em ăn chút gì nhé?- Em không muốn ăn.Thiên Châu khàn giọng trả lời, tâm trí nó bây giờ ăn uống nữa chứ.- Được! Vậy em đợi Vũ Phong tỉnh lại, cậu ấy sẽ nghĩ gì về em, nhìn bộ dạng này thật không thể chấp nhận nổi.Nói rồi anh đứng dậy, chuẩn bị bước đi thì nó nắm chặt lấy tay anh.- Anh vừa nói gì? Anh nói lại đi em nghe?Mỉm cười, xoa đầu nó anh dịu dàng bảo:- Em gái ngốc, Vũ Phong không sao rồi! Em mau nhìn lại mình đi, nếu cậu ấy tỉnh lại thấy em như vậy cậu ấy sẽ chạy mất.Tách...Giọt nước mắt như pha lê rơi ra trên khuôn mặt xinh đẹp. Vũ Phong không sao rồi! Anh ấy không sao. Nó cứ ngỡ Vũ Phong đã... chết. Nếu hắn chết nó biết đối mặt với mọi người sao đây? Vì nó hắn mới bị bọn xấu xa kia đâm, tất cả vì hắn muốn bảo vệ nó...Nhưng tại sao ông bác sĩ đó lại lắc đầu thở dài?Nhìn Thiên Bảo nó như muốn có một lời giải thích rõ ràng. Hiểu ý nó anh liền nói: - Lúc em vừa ngất đi thì trong phòng cấp cứu một bác sĩ kêu lên Vũ Phong đã có nhịp tim trở lại dù rất yếu, nhưng ý chí cậu ấy kiên cường nên đã vượt qua, đây chính là kì tích! - Anh ấy ở phòng nào? Em muốn đi thăm anh ấy.Chứng thực không phải anh nói dối mình nó mặt mày vui vẻ hẳn lên, ánh mắt lộ rõ niềm vui sướng khôn xiết. Nó muốn đi đến gặp hắn ngay bây giờ và ngay lập tức. Không chần chần giây phút nào, nó bám vào người Thiên Bảo, cố đưa cái chân bó bột kia xuống để đi gặp hắn.Đẩy mạnh nó ngồi xuống giường, đưa cái chân bó bột kia lên, nhìn nó Thiên Bảo nói: - Bây giờ em nằm xuống, anh lấy cháo cho em ăn, sau đó ngủ một giấc, chiều anh đưa em đi thăm cậu ấy.- Nhưng...- Không nhưng nhị gì hết nếu không anh không đưa em đi gặp cậu ấy!Nhất quyết lắc đầu, anh lấy bát cháo vừa mua mở ra cho nó ăn.Nó nhấm nháp được mấy thìa rồi không chịu ăn nữa nhưng bị anh đe dọa không cho gặp hắn liền ngoan ngoãn ăn hết bát cháo.Bác sĩ đến làm lại chuyền nước cho nó, tiêm một ít thuốc an thần nó ngủ thiếp đi đến chiều tối.Vừa dậy nó đã đòi đến gặp Vũ Phong. Thiên Nam Thiên Bảo đành chấp nhận cho nó ngồi xe đẩy đến phòng chăm sóc đặc biệt nơi hắn đang nằm.Bước vào phòng, tất cả mọi người đều tập trung đông đủ, trong đây còn có một người phụ nữ ở tuổi tứ tuần nhưng trông bà còn rất xinh đẹp, mặt không một nếp nhăn cho thấy sự chăm sóc tỉ mỉ, bà đang ngồi bên cạnh hắn đôi mắt đỏ hoe. Bên cạnh bà là một người đàn ông anh tuấn, nhìn hắn có đôi nét rất giống ông, chắc là ba mẹ hắn.

______^^______

Sorry all tình iu, mình mấy hôm kia bận nên không đăng được,...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.