Tiếu Y Khuynh Thành

Chương 29




Nhận được tin nhắn của nó, bất giác hắn mỉm cười. Thiên Châu rất hay nhắn tin cho hắn nhưng hắn lại rất ít khi trả lời lại, nếu có trả lời cũng chỉ là những từ ngắn gọn không thể ngắn gọn hơn, như "Ừ" "Hửm" "Không!". Thế mà nó vẫn gửi tin nhắn mỗi ngày đều đặn, dù không có hồi đáp. Nhưng dù không trả lời lại tin nhắn của nó không có nghĩa là Vũ Phong không đọc, và nó cũng không biết hắn đã lưu lại từng tin của nó vào danh mục tin quan trọng.

Hắn ngồi bên gốc cây thẩn thờ suy nghĩ về tình cảm của mình giành cho nó, hắn chưa lí giải được...

Khi nghe Nam Phong tuyên bố tình cảm của mình với Thiên Châu, hắn rất khó chịu, ghét cái cảm giác tim mình như ai cào xé vậy, rất khó chịu hay đúng hơn là rất tức giận. (Ghen đúng hơn anh ạ!)

Hắn ghét mọi đứa con trai nhòm ngó đến Thiên Châu, ghét một ngày nó đứng bên cạnh người con trai khác cười nói vui vẻ, ghét một ngày người nó nhắn tin, đi chơi,... là một người khác không phải hắn.

Không phải Thiên Châu đang theo đuổi hắn sao? Nó nói sẽ không bỏ cuộc, vậy liệu nó có tình cảm với Nam Phong không? Dù có biết mình có yêu nó hay không nhưng hắn sẽ không để bất kì ai thương tổn nó, tiếp cận nó... yêu thích nó, kể cả Nam Phong _ em họ hắn.

Chiều nay nó hẹn hắn ở cổng trường chờ nó. Không biết nhỏ rắc rối lại dẫn hắn đi đâu? Đừng nói là dẫn đến mấy chổ trẻ con đó?

Nhắm mắt đeo tai nghe bản nhạc không lời nào đó, mỉm cười nhẹ hắn đặt tay lên tim mình "Chắc là hắn bắt đầu có cảm giác với cô bé Thiên Châu rắc rối!".

Chập chờn chuẩn bị vào giấc ngủ thì chuông điện thoại vang lên. Là Nam Phong, sao cậu ta lại gọi cho hắn?

Nhíu đôi mày cương nghị, lướt trên màn hình hắn lạnh lùng nghe máy. Đầu dây bên kia giọng nói hốt hoảng của Nam Phong vang lên, cậu ta nói gì? Thiên Châu mất tích?

Không đợi đầu dây bên kia nói gì hắn cúp máy luôn, mặc bên kia alo hoài.

Hắn bấm số điện thoại nó gọi nhưng không có ai trả lời. Chạy vào lớp nó, không thấy! Sân thượng, không có luôn! Tìm khắp trường nhưng không thấy bóng dáng nó đâu.

Còn một nơi hắn chưa tìm, đó là khu vực sau trường.

Ra đến nơi, mặt hắn biến sắc, nơi đây chẵng khác gì xã hội đen thanh toán nhau cả. Khung cảnh hỗn độn, cỏ tốt mọc xung quanh thì dập nát, còn có gậy gộc, côn, vài con dao...

Nó xảy ra chuyện gì?

Đang trở lại tìm những người kia thì hắn nhặt được chiếc điện thoại của nó. Nhập vào máy, vào bản đồ tìm thử nó có gắn định vị không. Máy nó khóa mật khẩu, lấy điện thoại mình ra hắn thao tác mấy phần mềm bẻ khóa, tay bấm liên tục vào điện thoại.5 phút sau... điện thoại đã bẻ khóa, hiện lên chữ "OK" nhấp vào là sử dụng được.

Vào bản đồ, thấy có một chấm đỏ nhấp nháy trong bản đồ, không chần chừ hắn liền gọi điện cho người điều tra, sau khi đã biết nó bị bắt ở đâu hắn gọi thông báo cho mấy người kia (anh nó và Nam Phong). Còn mình thì lái xe đến khu ngoại thành phía Tây tìm nó, lòng hắn giờ như lửa đốt.

Phóng xe như bay trên đường khiến người ta xanh mặt, vượt cả đèn đỏ, cảnh sát hú còi đuổi theo đằng sau nhưng hắn không có dấu hiệu dừng ngược lại còn tăng tốc độ vượt qua cảnh sát giao thông. Bây giờ hắn không còn nghĩ gì nữa, chỉ sợ không may nó xảy ra chuyện thì... hắn không giám nghĩ nữa!

Xe chạy một mạch liền 3h không ngừng nghỉ Vũ Phong cũng đến ngoại thành phía Tây. Trong khoảng thời gian hắn chạy xe đến đây mọi người cũng đuổi theo phía sau, còn người của hắn đã điều tra ra người bắt nó và xác định chổ nó bị bắt cóc.

Chuẩn bị vào đến nơi xe tự nhiên hết xăng.

- Khốn kiếp!

Đập tay vào vô lăng hắn chửi thề một câu. Thật xui xẻo! Hỏng xe lúc nào không hỏng lại hỏng vào lúc này cơ chứ?

Ra khỏi xe theo định vị ở máy điện thoại và dữ liệu người điều tra hắn đi men theo con đường mòn tìm kiếm Thiên Châu.

Không biết bây giờ Thiên Châu như thế nào rồi? Nếu nó xảy ra chuyện gì không hay, dù có san bằng cả bang "Queen" hắn cũng làm.

***

Đứng trước căn nhà hai tầng, từ xa hắn nhìn thấy hai tên đang canh ngoài cửa. Men theo bụi rậm hắn đi sát đến cầu thang đi lên đó.

"Bộp"

Vũ Phong đứng phía sau một tên, đập vào phía sau gáy làm tên kia bất tỉnh. Tên còn lại phát giác nhanh chóng bấm vào bộ đàm báo gấp.

Rầm...

Xử lí xong hai tên canh cửa, đạp cánh cửa đã gần hỏng ra.

- Vũ Phong???

Nó ngớ người, sao hắn lại ở đây? Nó bị bắt đến đây đâu có ai biết?

- Cô không sao chứ?

- Tôi không sao! Mà sao anh biết tôi ở đây?

Chạy lại phía nó bị trói, bộ đồng phục thể thao trên người lấm lem, mặt mũi toàn vết thương hắn thấy tim mình thắt lại. Bọn khốn đó giám đối với nó như vậy, Vũ Phong này sẽ trả cho chúng gấp trăm lần.

- Mau ra khỏi đây đã, có gì nói sau.

- Ừm.

Dù muốn hỏi nhiều thứ nhưng nó vẫn nghe theo lời hắn. Trước tiên là phải thoát khỏi chổ này, ở đây không an toàn... bọn khốn kiếp kia mà đến thì gay go.

- Á, cái chân tôi.

Vừa đứng dậy nó ngồi phịch xuống đất, mặt nhăn nhó lấm tấm mấy giọt mồ hôi kêu lên một tiếng. Chắc là tên mặt sẹo đánh vào chân nó gãy rồi.

- Cô bị sao vậy?

Vũ Phong hốt hoảng ngồi xuống bên cạnh nó hỏi. Luống cuống tay chân hắn nhìn xuống kiểm tra cái chân nó kêu đau.

- A... anh nhẹ tay chút.

- Ai đã làm cô bị thương?

Ánh mắt lạnh lùng hiện lên tia giận giữ, đôi mày nhíu lại. Thiên Châu thấy vậy cầm tay hắn lắc đầu, việc cần giải quyết trước tiên là ra khỏi đây.

- Anh hãy cõng tôi ra khỏi đây trước đi.

- Ha ha được lắm! Chỗ này không phải muốn đi là đi, muốn đến là đến!

Đang chuẩn bị đi thì từ ngoài cửa tên đại ca cười ha hả ước vào cùng một đám đàn em. Lúc tên còn lại trước khi bị hắn đánh bất tỉnh nhân sự.đã kịp báo cho tên đại ca biết.

- Thì ra là bọn mày à?

Vũ Phong nhìn tên đại ca nhếch môi cười lạnh, giọng nói đã lạnh nay lạnh hơn.

- Vũ Phong, không ngờ mày lại ở đây. Hôm nay nợ cũ lẫn nợ mới tao quyết trả cho mày một phen.

- Các người muốn làm gì?

- Làm gì xuống hỏi Diêm Vương! Anh em giết chết tên khốn Vũ Phong trả thù cho lão đại, bắt lấy con nhỏ kia giao cho đại tỷ.

Tên đại ca cười âm hiểm, giọng nói thập phần căm thù hướng Vũ Phong.

Hắn ta căm hận Vũ Phong đến tận xương tủy, nếu một năm trước Vũ Phong không cùng nhóm 3 người kia truy đuổi thì anh trai hắn ta đã không chết thê thảm.

Một năm trước, Đầu Sói (anh trai tên đại ca) buôn bán ma túy bị công an truy nã, hắn lẫn tránh khắp nơi nhưng không ngờ bị nhóm Vũ Phong phát hiện báo cho cơ quan điều tra. Trong lúc đuổi theo gần vách núi, tên Đầu Sói bắt được Vũ Phong, hắn uy hiếp nếu không để hắn đi thì Vũ Phong sẽ chết.

Ai ngờ cơn nghiện hắn ta lên đột ngột, chân tay rã rời... Vì đứng sát vách núi nên bị rơi xuống, mặc dù Vũ Phong kéo lại nhưng hắn ta lên cơn nghiện dãy dụa quá nên dữ không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.