Tiếu Vấn Hà Nhân Cộng Dữ Tuý

Quyển 1 - Chương 39




Không có những trang sức vướng víu rối loạn, không có nơ con bướm, không váy khiến cho em gái trở nên bình thường hơn rất nhiều, đương nhiên so với bình thường thì bây giờ trông ổn nhất, ít nhất sẽ không làm mọi người chú ý đến con bé nhiều nhất, nếu không, cái con bé nhận được cũng chỉ là những giễu cợt trêu chọc. Tuy nhiên đấy cũng không phải điều quan trọng nhất, bởi vì cô em gái này của cậu hiển nhiên không hiểu hàm ý của những điều đó.

Con bé luôn có những suy nghĩ kỳ quái, luôn tin tưởng mình đẹp, đẹp đến mĩ miều. Thực ra, cô cũng không biết những người khác gọi mình thế nào sau lưng, công chúa bị thịt.

Đúng vậy, em gái của cậu là công chúa, mặc dù bị người khác gọi thêm bị thịt, cậu làm anh trai. Có khi, cậu thực sự muốn quăng em gái mình xuống sông thả trôi, không phải vì ngại cô làm mất mặt, mà bởi vì, em gái cậu thật quá ngốc nghếch, cô như vậy, thực ra, làm cho cậu rất đau lòng.

Mỗi lần nhìn cô bị người chế nhạo, bị người khác biến thành đồ ngốc mà chơi đùa, cậu thực sự không có cách nào giữ được bình tĩnh.

Dư Châu cố gắng ngồi vào trong xe, hoàn hảo, cô có thể ngồi được trong xe, bằng không cả thân hình thịt này sẽ bị nhồi nhét thành bộ dáng gì, mà trong nháy mắt sau khi cô ngồi vào, cảm thấy như toàn bộ sức nặng đều dồn ở chỗ ngồi sau xe, lái xe lau mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, thể trọng nhị tiểu thư nhà hắn vẫn làm cho người ta cảm thấy áp lực như vậy.

“Hôm nay em rất đáng yêu.” Nhéo nhéo mà mập mạp của Dư Châu, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác …rất mềm mại, tựa như loại lụa thượng đẳng nhất, vô cùng nhẵn nhụi, trách không được mẹ luôn thích nhéo mặt em gái, thì ra cảm giác là thế này, hình như cậu cũng có chút thích rồi, cho nên, Châu Châu mập mạp, nếu quan sát kĩ cũng sẽ có vài phần đáng yêu.

Hai mắt Dư Châu lạnh xuống, quay đầu đi: “Anh đừng có trêu chọc em nữa được không?” Cô cắn răng nói, mặt của cô cũng không phải bột mì, không phải để cho người ta nhéo. Hơn nữa, cậu ta lại là con trai, bên trong tâm hồn cô lại không phải em gái Dư Châu, cho nên, cậu ta làm vậy chính là trêu chọc cô.

“À.” Dư Dịch không ngờ cô nói như vậy, nhìn em gái ghét bỏ không chút che giấu, cậu lại thoáng cảm thấy con bé có điều gì đó rất lạ, xa lạ đến khó hiểu, tay cậu ngừng giữa chừng như vậy đến nửa ngày, mới ngượng ngùng bỏ xuống: “Thật là, em là em gái anh, trước kia chúng ta cũng thường chơi đùa với nhau mà. Vả lại, anh so với em đẹp trai hơn, em hẳn phải cảm thấy rất vinh hạnh mới phải chứ!”

Hoa đào trong nháy mắt lại tung bay, bang bang, hoa lớn hoa bé bay đi, suýt chút nữa muốn đè chết cô mà.

Mà Dư Châu hết cách không biết làm sao, quả nhiên là quan hệ máu mủ không thể thay thế mà, vốn cho anh trai cô 60 điểm, giờ chỉ cho 59 điểm. Đúng là khởi đầu kém cỏi.

Cô ghét con trai đào hoa, đương nhiên càng ghét những kẻ quá tử kỉ bản thân, mà hiếm hoi Dư Dịch lại chiếm cả hai, cho nên đã ba lần bị loại.

“Châu Châu, Sâm đã bỏ qua cho em, cậu ta thích Tiểu Âm, em hẳn cũng biết, mặc dù nhà Kính Nguyệt và nhà họ Dư quan hệ rất tốt, nếu còn gây ra việc gì nữa, có lẽ cả cha và anh đều không thể bảo vệ em nữa.”

Cậu dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, không đùa bỡn như trước kia.

Dư Châu tựa thân thể vĩ đại của mình vào ghế mềm, một người chiếm cả một ghế phía sau rộng lớn, hiển nhiên đây là đặc biệt chuẩn bị cho riêng cô. Sâm theo lời Dư Dịch vừa nói hẳn là Kính Nguyệt Sâm, có điều, anh trai cũng có thể yên tâm, cô bây giờ có thể nói gì với người con trai kia chứ? Vốn không quen, còn nói cái gì, coi như bọn họ muốn cô nói, thật đáng tiếc, cô còn muốn dành thời gian và tinh lực cho việc giảm cân.

“Châu Châu, có nghe hay không, từ nay về sau không được nói cái gì trước mặt Sâm nữa, cái mạng nhỏ của em sẽ bị mất lúc nào không hay đấy.” Ngữ khí Dư Dịch lại trầm thêm, có điều, Dư Châu cũng chỉ nhàn nhạt khép mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.