Tiếu Vấn Hà Nhân Cộng Dữ Tuý

Quyển 1 - Chương 28: Đối thủ




1 tuần sau.

- Yeah! Thoát rồi! - một con người nhảy tơn tơn ra cổng.

-Mày đừng làm người ta tưởng mày mới 4T (trốn trại tâm thần) chứ Băng Hạ. - Lệ Xuân vội nhắc nhở vì cô không muốn người ta tưởng rằng mình đang đi cùng 1 con người không bình thường.

- Xí! Tao mãi mới trốn khỏi chốn 'tù đày' đó đương nhiên mày phải cho tao thoải tí chứ! - Băng Hạ cố biện hộ cho việc làm của mình.

- Mày bình thường thì tao không nói gì mày đâu. Mày đừng làm người ta tưởng tao đi cùng với 1 con không bình thường thì tao mất hình tượng lắm. - Lệ Xuân nhìn Băng Hạ nói.

- À! Mày mới xuất viện thì nên đi ăn mừng chứ nhỉ? - Nhã Lệ hớn hở nói.

- Được đấy! - Băng Hạ đồng ý rồi giọng chuyển sang nguy hiểm. - Tao dẫn tụi mày đến 1 nơi. 6h tối đến nhà tao.

Sau đó, 5 người lên 2 xe taxi trở về nhà. Hôm nay tụi nó quyết định không đi học vì tụi nó đi đón Băng Hạ xuất viện và phải xử lý vài công việc riêng.

- Cái gì? Mày nói thật!- Lệ Xuân la toáng lên trong taxi.

- Sắp có trò vui rồi đấy! - Thiên Băng ngồi gõ liên tục lên bàn phím laptop.

Thiên Băng đang cố gắng từng bước chuẩn bị cho cuộc 'chiến tranh' của mình. Thiên Băng đoán chắc sẽ có người chuẩn bị xâm nhập máy mình nên Thiên Băng đang tìm cách bảo vệ thông tin bí mật của tụi nó.

Ở nhà Thiên Băng.

Ngôi nhà của Thiên Băng nhìn từ bên ngoài vào thì họ thấy đó là 1 căn nhà 1 tầng có 1 khoảng đất rộng xung quanh trồng rất nhiều hoa. Nhưng đó chỉ là cái vỏ bọc, khi bước vào khoảng đất xung quanh ngôi nhà thì chưa ai có thể trở ra trừ tụi nó và 1 số người Thiên Băng cho phép. Vì những cái bẫy nguy hiểm luôn hoạt động khi có người xâm phạm mà không phải người Thiên Băng cho phép. Vì thế, để vào được căn nhà của Thiên Băng là cả 1 vấn đề.

Trong căn phòng màu ngọc bích, 1 cô gái đang liên tục gõ vào bàn phím. Trên màn hình laptop cô ấy đang xài hiện lên nhiều dãy dài số bit (số 0 và 1) chạy trên nền màn hình xanh.

- Bắt đầu! - Thiên Băng nhấn Enter.

Các chương trình đều ở trạng thái hoạt động. Thực ra, máy của Thiên Băng chứa phần mềm giả để thay thế cho chương trình bảo mật giữ những thông tin quan trọng của tụi nó, những thông tin mà ai cũng muốn có. Chương trình bắt đầu báo có sự xâm nhập máy tính. Thiên Băng giả vờ ngăn chặn sự xâm nhập đó, đồng thời thả virut định vị và virut song sinh vào máy tính. Sau đó, Thiên Băng thả thêm virut cảm ứng làm cho quá trình lấy phần mềm giả bị chậm lại nhưng không khiến việc lấy thông tin ngừng lại. Điều này khiến cho 2 loại virut có thể xâm nhập dễ dàng và không bị phát hiện. Thiên Băng cầm điện thoại lên và bấm số của Lệ Xuân.

- Alô! zzzzzzzzzzzz- Lệ Xuân nói giọng ngái ngủ.

- Gọi Băng Hạ, Nhã Lệ qua nhà tao nhanh. Mày không qua là mất danh dự của mày luôn đấy.- Thiên Băng nói nhanh rồi cúp máy.

Thiên Băng bấm số Băng Tuyết rồi gọi.

-...- Băng Tuyết bắt máy.

- Qua nhanh! Khẩn cấp!- Thiên Băng nói xong liền cúp máy.

30s sau Băng Tuyết lái môtô vào rồi đỗ xe ở sân nhà Thiên Băng. Băng Tuyết đi thẳng lên phòng Thiên Băng 1 cách tự nhiên như nhà mình. 'Cạch'. Băng Tuyết bước vào phòng Thiên Băng và vớ lấy cái laptop trên cái bàn gần đấy rồi nở 1 nụ cười. 3 phút sau, 3 chiếc môtô chạy thẳng vào sân nhà Thiên Băng. Cả 3 người cùng xuống xe rồi lên phòng Thiên Băng. Cả 3 mở cửa bước vào bên trong thì Thiên Băng nói luôn.

- Chuẩn bị chiến đấu, hủy buổi đi chơi. Kẻ đó bắt đầu sớm hơn ta nghĩ. - Thiên Băng nói - Phải chuẩn bị cho "bữa tiệc" nữa chứ!

- Sớm thế! Bắt đầu sớm không vui. - Băng Hạ chán nản khi phải hủy bữa tiệc.

- Thất lễ đấy! Không tốt đâu. - Băng Tuyết cười nửa miệng.

- Đi chuẩn bị "tiệc" thôi! - Thiên Băng nói rồi đi ra ngoài cửa.

Tất cả nhanh chóng lên môtô đến 1 căn nhà.

- Ở đây? - Nhã Lệ hỏi khi thấy căn nhà 1 tầng nhỏ xíu.

- Vào đi! - Băng Hạ nói rồi vào trong căn nhà.

- Đi nhanh! - Băng Tuyết nói xong rồi cũng vào trong nhà luôn.

Trước căn phòng bếp, Băng Hạ ấn vào 1 cục gạch bên cạnh cánh cửa, phía dưới sàn liền xuất hiện 1 cánh cửa và tụi nó đi xuống. Băng Hạ không xuống mà đứng gọi điện thoại.

- Alô! - Đầu day bên kia nói.

- Anh đưa đồ đến mau! Số 10, đường XY, phố Z- Băng Hạ nói xong rồi cúp máy ra cửa đợi.

10 phút sau, 1 người con trai xuất hiện mang theo 5 cái túi to.

- Đồ của em đây.- người đó nói rồi đưa cho Băng Hạ 5 cái túi.

- Cảm ơn anh, Thiên Hoàng. - Băng Hạ mỉm cười nhìn Thiên Hoàng.

- Xong rồi! Vậy anh về nha! Bye. - Thiên Hoàng lên xe đi về.

- Tạm biệt anh! - Băng Hạ nói rồi bước vào trong và đóng cửa lại.

Băng Hạ xách 5 cái túi to xuống chỗ 4 đứa kia đang chờ. Xuống dưới tầng hầm, Băng Hạ mở 5 cái túi ra và lôi ra 5 bộ quần áo tuyệt đẹp có màu đen tuyển. 'Tít! Tít!' ' Tít!Tít!'. Cái laptop của Thiên Băng vang lên. Thiên Băng mở máy tính lên và nhn2 thấy dòng chữ: " Những tông tin bảo mật của tụi mày đang nằm trong tay tao và cả cái con nhỏ quản lý ngu ngốc của tụi mày nữa đấy! Nếu muốn chuộc lại thì tụi mày dẫn xác tới đây. Haha!" Phía dưới là hình ảnh của Rita bị ngất, tay chân bị trói lại, miệng dán miếng băng keo. Coi tới đây, Thiên Băng nở 1 nụ cười, 1 nụ cười ác quỷ. Thiên Băng lại nhận thêm 1 tin nhắn nữa: "Tối mai 9h, tại căn nhà hoang A trên đường YZ.

- Băng Hạ nhanh lên nào, thời gian chuẩn bị cho "bữa tiệc" không còn nhiều đâu. Bỏ qua thì tiếc lắm đấy! -Thiên Băng nói giọng lạnh hơn cả 0°C - Có cả Rita nữa đấy!

- Mai mấy giờ? - Lệ Xuân hỏi, lòng khá lo lắng cho Rita.

-8h tối mai đến nhà tao. - Thiên Băng nói ngắn gọn.

Không nói gì thêm, Thiên Băng đi thẳng ra cửa và leo lên xe chạy đi. 4 người kia cũng không ở lại nữa, tụi nó leo lên xe và lên giường đi ngủ.

Ở 1 con hẻm.

- Sao rồi? - 1 giọng nói lạnh lẽo cất lên.

- Đúng như kế hoạch. Rita đã để họ bắt đi 1 cách dễ dàng bắt đi. Nhưng có mạo hiểm quá không?- 1 giọng nói khác.

- Rita không để mình gặp nguy hiểm đâu! Dù sao cũng còn có anh mà! Thôi tôi về đây. Bye! Này! Muốn xem phim không tôi gửi qua cho.- giọng nói lạnh lẽo lại vang lên.

- Thú vị nhỉ? Cho tôi 1 vé xem phim nha!- giông nói thứ 2 vang lên.

Có 1 bóng dáng 1 cô gái bước đi trên con đường tối tăm. Có 1 người con trai đi ngược lại hướng của người con gái ấy. Trong màn đêm tĩnh mịch, có 1 âm mưu được thực hiện ở đâu đó.

Sáng hôm sau.

Tụi nó đến trường bình thường. Vừa bước vào sân trường thì tiếng loa phát thanh vang lên.

- Mời các em Băng Hạ, Nhã Lệ, Lệ Xuân, Băng Tuyết và Thiên Băng lên phòng thầy hiệu trưởng.

- Tiếp đón "nồng nhiệt" thật! - Nhã Lệ vừa nói vừa bước lên phòng thầy hiệu trưởng.

"Cạch!". Cánh cửa thầy hiệu trưởng mở ra, tụi nó bước vào rồi đóng lại.

- Thầy gặp tụi em có chuyện gì không? - Lệ Xuân nói.

- Thầy nhờ các em 1 việc...

- Được rồi! Tụi em sẽ thực hiện nhưng với 1 điều kiện. - Băng Hạ có vẻ đồng ý.

- Đó là gì? - thầy hiệu trưởng nói nhanh.

- Sau khi hoàn thành sẽ nói. Còn giờ tụi em có thể về lớp được chưa? - Băng Tuyết chán nản.

- Được rồi! Tụi em về lớp đi!- thầy hiệu trưởng nói.

Tại lớp.

- Tại sao tụi nó không nghỉ luôn đi, đi học làm gì nữa. - Người A nói.

- Tưởng nghỉ được 1 tuần rồi thì nghỉ luôn đi. -Người B thì thầm với người A.

- Họ quay lại rồi kìa! - Người C mừng rỡ.

- Không biết có chuyện gì mà họ nghỉ nhỉ? - người D nói với người C.

...vân vân

Điều này khiến cho cả lớp ồn ào. Tụi nó thản nhiên ngồi vào chỗ 1 cách bình thường vì tụi nó không quan tâm đến những lời nói đó. Những tiết học nhàm chán lại trôi đi.

Tối 8 giờ, nhà Thiên Băng.

Tụi nó ngồi trong phòng khách. Thiên Băng ném cho mỗi đứa 1 cái hoa tai màu ngọc bích, 1 cái hoa tai màu nâu trà.

- Đeo vô đi! Ngọc bích bom khói, nâu trà liên lạc. - Thiên Băng nói, đeo 2 cái hoa tai vô.

Đứa nào cũng mặc đồ đen, đeo hoa tai. Trên con đường tĩnh lặng, 'Vèo', tiếng xe môtô chạy đi xé toạc sự tĩnh lặng đó.

Sự việc tiếp theo là gì? Rita có bị sao không?

Giới thiệu.

Đình Thiên Hoàng: 1 nhà thiết kế tài giỏi, là người dạy tụi nó võ, anh như 1 người anh trai của tụi nó.

Note: *khóc* Mấy chế có phải không thích em viết truyện thì phải. Không ai nhận xét em 1 cái nào hết trừ Shinku ra, buồn mấy chế quá hà. Em xin thông báo luôn, có lẽ truyện tạm thời đăng chậm, vì em sắp phải thi học kì. Chế nào xem truyện của em mà không nhận xét truyện của em là em giận chế đó luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.