Tiếu Vấn Hà Nhân Cộng Dữ Tuý

Quyển 1 - Chương 10: Anh trai




Kim Chơn Na đưa tay lên che ánh nằng mặt trời chiếu rọi khắp trốn trê xứ Kim Chi xinh đẹp này. Chà chà, cô đã rời khỏi nơi này 5 hay 6 năm rồi nhỉ? Oa oa, thời gian trôi nhanh quá làm cô lú lẫn cả rồi, mới có 3 năm mà thôi. Haz,… giờ chắc bọn họ cũng đã học lớp 12 rồi! nếu mà Kim Chơn Na cô nhớ không nhầm thì chắc là nữ chính sắp xuất hiện rồi!

Hazz da, đến thế giới BOF này bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ mong chứng kiến tận mắt câu chuyện hấp dẫn này thôi, oa oa… mong là không làm cô thất vọng. Kim Chơn Na đảo đảo mắt vài vòng, nhanh chóng nghĩ ra hướng đi tiếp theo mà mình phải làm.

Chơn Na nheo nheo mắt nhìn ngôi trường Shinhwa trong truyền thuyết này, hàz, thật là không biết trong căn phòng xinh đẹp kia có còn chỗ cho cô không nữa,…. Nhờ người khác thì cô không an tâm, chính vì thế phải tự mình hành động thôi!!

Không rõ mấy người đó có còn nhớ đến cô không nữa,…, Ga Eul trong sáng hồn nhiên, thi thoảng trong mấy năm này có đến thăm cô, nói cho cô biết mấy mẩu chuyện nho nhỏ về bọn họ.

Rõ ràng là cha mẹ Chơn Na không hề quan tâm đến mấy người kia, tuyệt không cho phép họ đến thăm cô lần nào. Kim mẹ nghĩ rằng vì mấy người này nên bệnh tình của Chơn Na mới chuyển biến xấu, bọn họ thật là họa vô đơn chí mà.

Nhanh chóng đến phòng hiệu trưởng, không hề gõ cửa mà đi thẳng vào trong, Chơn Na mỉm cười nhìn lão nhân trước mắt. aid a, giật mình thì có nga!

“Này, lão Lee, còn nhớ tôi chứ?”

Hiệu trưởng Lee vốn đang rất tức giận vì có người tự tiện xông vào văn phòng của mình, đang định trừng phạt người nọ thì ngay lập tức đứng hình. Trời ạ, lão đã nhìn thấy ai vậy? Lão có bị mù không vậy? Đây là,…

“Kim tiểu thư?....”

Ngập ngừng nói với ngữ điệu không chắc chắn, này là… cô gái trước mắt này có phải là vị tiểu thư gây ra phong vân những năm đó? Đã 3 năm rồi, lão cũng thật là,.. hazz, nhìn cô gái xinh đẹp như tiên này, tự nhủ, chắc cũng chỉ có người đó mới có gan nhường này.

Chơn Na nhướng mày, chà chà, may mà lão hiệu trưởng này không quên cô, nga~ thật là rắc rối nha!

“Hiệu trưởng Lee, đúng là trí nhớ không tồi đâu nhỉ?”

Hiệu trưởng Lee thầm đổ mồ hôi lạnh sau lưng, cười đến méo xệch miệng. Nha, thông tin của lão cũng là không tồi nga, nghe nói Kim tiểu thư kia đã trốn khỏi Mĩ mấy ngày trước, này không phải là mấy đại gia tộc đều đang tìm cô hay sao? Cô tới đây làm gì? Ông còn muốn an ổn sống qua ngày, không có muốn bị cách chức nha!

“Ha ha, hiệu trưởng Lee này, đừng lo lắng như thế, tôi đến đây chỉ là muốn nhờ ông một việc vô cùng nhỏ thôi, không có to tát gì đâu! Ông an tâm, công việc của ông cũng chẳng ảnh hưởng nhiều a~”

Này, Lee lão than thầm, việc nhỏ tới mấy của Kim tiểu thư Kim gia trong mắt mấy cậu kia chính là đại sự có được không? mà mấy người kia đâu có coi lão già như ông ra gì? Ông chỉ là bù nhìn, không giám cãi mấy người ấy một câu có được không? Nhưng mà, ông lại càng không dám đắc tội vị đại thần ngay trước mặt được!

“Này Kim tiểu thư, có gì cứ nói, chuyện giúp được tôi nhất định sẽ giúp!”

“Hay lắm, này nhé, ngày mai lớp 11B sẽ có một học sinh nữ mới chuyển vào, là họ hàng xa của ông, được chứ?”

Oa oa,… hiệu trưởng Lee nước mắt thành hàng a~, có phải không vậy? Kim tiểu thư theo như lời đồn là thiên tài ngàn năm có một, đã tốt nghệp hẳn bài thi của đại học kinh tế hàng đầu thế giới rồi cơ mak? Sao lại muốn đi học cơ chứ? Mà vị tiểu thư này cứ cho như là muốn đi học thì cũng là lớp 12, sao lại muốn vào lớp 11B a?~

Lớp 11B? Này bà Goo cũng đã có lệnh sắp xếp cô nữ sinh gây huyên náo cho trường mấy hôm trước vào đó học, nay là Kim tiểu thư lại muốn vào đó hôc, chuyện gì đã xảy ra ta?


Không ổn rồi! Làm sao bây giờ, nhìn đôi mắt đẹp đang dần híp lại, miệng đang nhếch lên một đường cong khó lường của cô, hiệu trưởng Lee cuối cùng cũng phải đầu hàng:

“Kim tiểu thư, chuyện này được rồi, ngày mai tiểu thư có thể đến lớp rồi!”

Kim Chơn Na vô cùng hài lòng với kết quả này, đứng dậy vươn vai, quay lưng. Trước khi đi, cô còn quay đầu lại, nháy mắt đẹp:

“Này, hiệu trưởng Lee, hôm nay ông đã gặp ai trong văn phòng này í nhỉ?”

Lee lão toát mồ hôi hột, nhẹ nhàng đáp trả:

“Ha ha, hôm nay tôi không hề gặp ai cả, một người cũng không. Kim tiểu thư, đi mạnh khỏe!”

Nói xong ông còn cúi người rất lịch sự cúi mình, Chơn Na hài lòng gật đầu, liếc mắt rồi thản nhiên nói:

“Chuẩn rồi đấy, ông mà chịu sự uy hiếp của bất kì ai mà nói ra thì,… hì hì, hiệu trường Lee, ông hiểu rồi chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.