Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 34




Mặc dù thái độ của đối phương rất không hữu hảo, mặc dù lời nói của cô ta làm

Phong Linh Hiểu chả hiểu ra sao, mặc dù có đầy bụng nghi hoặc, Phong Linh Hiểu vẫn không có mảy may ý nghĩ tức giận nào.

Trái lại, cô mơ hồ cảm thấy chân tướng việc này dường như cùng Hàn Thủy Thiển Thiển có liên quan.

Vì thế, cô vẫn duy trì thái độ hữu hảo, thật cẩn thận hỏi đối phương: “Xin hỏi, cô …….vừa rồi là có ý gì? Xin lỗi, tôi không quá hiểu được ………cho nên, cô có thể nói rõ sự việc một lần không?”

Thẩm Thụy Liên nhăn mày xinh đẹp lại, cực kỳ không kiên nhẫn trừng mắt liếc cô một cái: “Phong Linh Hiểu, cô đủ chưa! Tự cô làm cái gì, còn không dám nhận sao?”

Giọng nói vang dội của cô ta vọng lên ở bốn phía, dẫn tới sinh viên đi ngang qua đều ghé mắt về phía bên này.

“Không, tôi không có ý đó.” Phong Linh Hiểu vừa thấy mình thành tiêu điểm làm người ta chú ý, nhất thời nóng nảy. Thấy Thẩm Thụy Liên còn muốn hét lớn cái gì nữa, cô cũng không quan tâm hiểu hay không hiểu vấn đề này, vội vàng một tay che miệng cô ta lại, nhìn những người xung quanh cười cười xin lỗi, không kịp suy nghĩ gì túm cô ta vào một góc vắng vẻ gần đó.

Thẩm Thụy Liên bị Phong Linh Hiểu che đến suýt hít thở không thông rốt cục cũng được giải phóng, chống vách tường hít hà hít hà thở hổn hển, mở to miệng mắng Phong Linh Hiểu: “Cô làm cái gì vậy! Muốn mưu sát à?

“Ách, xin lỗi” Phong Linh Hiểu liên tục cúi đầu xin lỗi, “Tôi không cố ý, do cô quá lớn tiếng….. “

“Hừ, cô sợ đúng không? Sợ chuyện không tốt mà cô làm bị người khác biết chứ gì?”

Thẩm Thụy Liên phẫn nộ trừng mắt cô, giọng nói dường như đâm xuyên qua màng nhĩ cô.

Phong Linh Hiểu rất kiên nhẫn giải thích: “Tôi nghĩ, cô thật sự hiểu lầm rồi…”

Thẩm Thụy Liên không phân tốt xấu lại mắng to hơn: “Hiểu lầm cô cái gì? Hả? Cô làm hại Lưu Bích Đề thảm như vậy, còn dám nói “hiểu lầm”? Cô có biết Lưu Bích Đề bây giờ…..”

Phong Linh Hiểu cảm thấy giống như có một đám ong mật đang ong ong kêu ở bên tai rốt cục phát hỏa, hét lớn một tiêng: “Đủ rồi! Cô im lặng cho tôi, bình tĩnh nghe tôi nói đây!”

Âm thanh đáng ghét kia im bặt lại, toàn bộ thế giới thoáng chốc lặng ngắt như tờ.

Phong Linh Hiểu không thèm nhìn vẻ mặt cả kinh sững sờ của Thẩm Thụy Liên mà tiếp tục lời lẽ chính nghĩa nói: “Thứ nhất, cô thật sự là hiểu lầm, nếu cô muốn tìm người hãm hại Lưu Bích Đề, tôi nghĩ cô đã tìm sai rồi, thứ hai, tôi cũng không phải sợ cô vạch trần ra cái gì làm cho người ta biết, bây giờ tôi cũng là người bị hại, thứ ba, vừa rồi hình như nghe thấy cô nói đến Lạc Vô Ngôn, nhưng mà tôi cùng anh ta căn bản không thân, liên lạc cũng không nhiều, làm sao có thể bảo anh ta đi quấy rầy Lưu Bích Đề! Quan trọng hơn là, người hãm hại Lưu Bích Đề, muốn tạo ra một loạt phong ba, đáng nghi nhất dường như là cô!”

Một hơi nói ra lời trong lòng đã nghẹn từ lâu, Phong Linh Hiểu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng giống như có gì đó bị đè nặng được chuyển đi rồi

Thẩm Thụy Liên khiếp sợ vì Phong Linh Hiểu đột nhiên chuyển biến thái độ, trợn mắt há miệng một lúc lâu, rốt cục phục hồi tinh thần lại. Cô ta giật mình, lập tức phản bác nói: “Đợi chút— sao tôi lại là người đáng nghi nhất được! Người đáng nghi nhất rõ ràng là cô!”

“Sao có thể là tôi chứ?” Phong Linh Hiểu buồn cười nói, “Nểu là tôi, sao có thể biết rõ tư liệu của Lưu Bích Đề như vậy? Người đáng nghi nhất hẳn là người bên cạnh cô ta mới đúng.”

“Còn không phải cô ghen tỵ với cô ấy sao?” Thẩm Thụy Liên già mồm át lẽ phải.

“Tôi ghen tỵ với cô ta cái gì?” Phong Linh Hiểu cảm thấy hết sức buồn cười, cô ghen tỵ với Lưu Bích Đề? Ngẫm lại cũng cảm thấy…

“Ghen tỵ…..ghen tỵ cô ấy………. cô ấy……” Thẩm Thụy Liên đuối lý, á khẩu không trả lời được, lại không lại không muốn chấp nhận lời nói của Phong Linh Hiểu, đành phải hừ một tiếng, quay mặt sang một bên.

Phong Linh Hiểu nhìn ra cô ta không được tự nhiên, khẽ cười cười: “Cho nên nói, trước khi chưa có chứng cứ rõ ràng, xin đừng phán đoán bừa bãi.”

“Cái gì gọi là phán đoán bừa bãi? Cô có hiểu tôi đang nói chuyện gì không?” Thẩm Thụy Liên cũng không muốn thừa nhận mình sai, vô cùng không được tự nhiên nói sang chuyện khác.

“Chuyện Lưu Bích Đề bị tiết lộ thân phận ở trên mạng không phải sao?” Theo như lời của Thẩm Thụy Liên, Phong Linh Hiểu đã đoán được bảy tám phần.

Chỉ là cô cảm thấy kỳ quái, nếu Thẩm Thụy Liên là Hàn Thủy Thiển Thiển, vì sao cô ta còn đi tìm mình chất vấn?

Mà Thẩm Thụy Liên phía bên kia, nghe xong lời nói của Phong Linh Hiểu cũng sinh ra nghi hoặc cùng loại, chỉ là ngoài miệng vẫn không thừa nhận như cũ: “Cô cũng biết rõ chuyện xấu mình làm ra à? Vậy mà còn không chịu thừa nhận?”

“Đã nói không phải tôi làm” Phong Linh Hiểu tức giận nói, “Cô không cảm thấy là có người đang gây hiểu lầm giữa chúng ta sao?”

“Có người gây hiểu lầm….” Thẩm Thụy Liên sửng sốt một chút, nhung sau vẫn không chịu tin tưởng, “Tôi dựa vào cái gì mà phải tin cô chứ! Lạc Vô Ngôn cũng nói là cô bảo hắn đi tìm Lưu Bích Đề! Còn nữa cái người Hàn Thủy Thiển Thiển lần trước ở trong trò chơi kia, không phải tự xưng là cô sao?!”

Phong Linh Hiểu nghe Thẩm Thụy Liên nói ra “chứng cớ”, trong đầu không tự chủ được nhớ tới đoạn đối thoại lần đó của Hàn Thủy Thiển Thiển cùng Hứa Em Cả Đời Tình Sầu……

Khóe miệng của cô nhất thời giật giật một cái.

Không phải chứ?! Chẳng lẽ Hứa Cả Đời Tình Sầu kia chính là Lạc Vô Ngôn? Còn “Hiểu Hiểu” trong miệng Hàn Thủy Thiển Thiển kia chính là cô?

Chỉ có điều….

“Không phải a? Lạc Vô Ngôn?” Phong Linh Hiểu kinh ngạc trợn tròn mắt, “Tôi dường như chưa từng liên lạc với anh ta! Sao có thể bảo anh ta đi tìm Lưu Bích Đề được chứ?”

“Không phải cô sao?” Thẩm Thụy Liên nhăn mày lại, nét mặt không tin,” Vậy được chúng ta đi tìm hắn đối chất!”

Nói xong, không thèm quan tâm gì tay Phong Linh Hiểu bước đi.

“Ê, này…….. “

Lại nói tiếp, thế giới này thật sự là không khéo không thành sách.

Thẩm Thụy Liên vừa mới mang theo Phong Linh Hiểu đi tìm Lạc Vô Ngôn đối chất thì Lạc Vô Ngôn đã vừa vặn xuất hiện dưới lầu ký túc xá của Lưu Bích Đề.

Hình như là Lạc Vô Ngôn ngăn Lưu Bích Đề ở ngoài cửa ký túc xá, đang đau khổ cầu xin cô ta cái gì đó, mà Lưu Bích Đề sắc mặt khó coi giống như là sắp khóc ra.

“Bạn học Lưu, cầu xin cô buông tha cho Linh Hiểu được không? Cô ấy không chịu tha thứ cho tôi, cầu xin cô……….”

“Đã nói không liên quan đến tôi! Phải là tôi cầu cậu mới đúng! Đừng đến quấy rầy tôi nữa!”

“Không phải, bạn học Lưu…….. “

Nghe Lưu Bích Đề mang theo giọng khóc nức nở, Phong Linh Hiểu không khỏi ngạc nhiên. Bây giờ lại là chuyện gì xảy ra vậy?

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Thụy Liên không khỏi nổi giận, vội vàng sải bước chạy lại, đứng trước người Lưu Bích Đề, chắn Lạc Vô Ngôn, nổi giận nói: “Lạc Vô Ngôn, cậu đủ chưa! Sao lại tới quấy rầy Bích Đề nữa vậy?”

“Tôi chỉ là tới cầu xin bạn học Lưu, không có ý gì mà!” Lạc Vô Ngôn trưng ra khuôn mặt khổ sở, “Tôi chỉ muốn Hiểu Hiểu tha thứ cho tôi thôi.” Hắn nói xong, lại còn muốn chạy tiến lên bất đắc dĩ vẻ mặt hung ác của Thẩm Thụy Liên dọa lui.

Lưu Bích Đề cũng thừa cơ hội này bụm mặt chạy về phòng.

“Chuyện đó cũng không liên quan đến Bích Đề a!” Thẩm Thụy Liên hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

Lạc Vô Ngôn thấy Lúu Bích Đề chạy, không khỏi nóng nảy, muốn đuổi theo lên, lại bị Thẩm Thụy Liên cản đường. Dưới tình huống này, hắn đang định nói gì đó thuyết phục Thẩm Thụy Liên, tầm mắt lại vô ý quét đến trên người Phong Linh Hiểu. Trước mắt Lạc Vô Ngôn đột nhiên sáng ngời, cũng không để ý tới vẻ mặt khó coi của Thẩm Thụy Liên, ngược lại kinh ngạc vui sướng chạy tới chỗ Phong Linh Hiểu, phấn khởi hô to ra tiếng—

“Hiểu Hiểu! Là em sao? Là em thật sao?!”

Mắt thấy hắn sẽ nhào lên người mình, Phong Linh Hiểu vội vàng tránh ra

Lạc Vô Ngôn nhào vào khoảng không, sau khi lảo đảo vài bước mới đứng vững, vẻ mặt thống khổ thương tâm gần chết, đáng thương thê thảm nhìn cô: “Hiểu Hiểu, chẳng…..chẳng lẽ em vẫn chưa chịụ tha thứ cho anh?”

“Cái gì mà tha thứ với không tha thứ? Lạc Vô Ngôn, rốt cuộc anh đang nói gì vậy a?” Phong Linh Hiểu nhíu mày, rất khó hiểu! Cô luôn cảm thấy, chuyện Hàn Thúy Thiển Thiển không phải đơn giản như trong tưởng tượng của cô! Người bị đùa giỡn, e rằng không chỉ có cô cùng Lưu Bích Đề!

Lạc Vô Ngôn vội vàng giải thích: “Anh biết, chuyện em bị Lưu Bích Đề quấy rầy, em vẫn còn đang giận anh, em không chịu tha thứ cho anh…..cho nên anh đi tìm Lưu Bích Đề, vừa rồi em cũng thấy đó.”

Phong Linh Hiểu nghe thấy lời nói lung tung lộn xộn của hắn, trong lòng càng thấy cũng phiền muộn. Vừa định ngắt lời hắn, một giọng nói lành lạnh lại đột nhiên chen vào: “Yo, không phái cô luôn nói mình vô tội sao? Không phải luôn nói cô và cậu ta không thân sao? Vậy hai người liền đối chất cho tôi xem đi!”

Phong Linh Hiểu nhìn về phía phát ra âm thanh, thì thấy Thẩm Thụy Liên đang khoanh tay, vẻ mặt như xem kịch vui.

Phong Linh Hiểu cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, có chút đau đầu mà day day huyệt thái dương, đang định nói chuyện rõ ràng cùng Lạc Vô Ngôn một phen.

Lạc Vô Ngôn lại nóng nảy, một bộ dáng xúc động muốn xông tới đánh Thẩm Thụy Liên: “Ai nói tôi với Hiểu Hiểu không thân. Tôi còn biết số điện thoại riêng của Hiểu Hiểu – số này chỉ có một mình tôi biết! Hiểu Hiểu còn gửi tin nhắn cho tôi mỗi ngày nừa! Không tin cô xem đây—”

Lời nói của hắn làm cho Phong Linh Hiểu càng thêm không rõ! Cái gì mà mỗi ngày gửi tin nhắn cho hắn? Hay là cô còn có thể phân thân?

Ai ngờ Lạc Vô Ngôn thật sự lấy di động ra, nhanh chóng ấn gì đó trên bàn phím, rồi tràn ngập chờ mong nhìn Phong Linh Hiểu–

Phong Linh Hiểu bị nhìn mà ứa ra mồ hôi lạnh, vội vàng xấu hổ q uay sang một bên.

Nhưng mà kỳ vọng của Lạc Vô Ngôn rất nhanh đã biến thành thất vọng!

Trên người Phong Linh Hiểu không vang lên âm thanh tin nhắn như hắn chờ mong, mà điện thoại của hắn ngược lại vang lên âm thanh “có tin nhắn mới”!

Đây là có chuyện gì?!

Tít tít tít tít

Am thanh như đòi mạng thúc giục Lạc Vô Ngôn mở ra.

Thất vọng trên mặt Lạc Vô Ngôn rất nhanh biến thành hoảng sợ.

Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, hai run run, từ từ từ từ ấn mở tin nhắn mới tới.

Nội dung phía trên, quả thực làm hắn chấn động!!!

[Lạc Vô Ngôn, anh đủ chưa! Anh phiền quá! Đã nói tôi không muốn gặp lại anh rồi mà, đừng dùng cách gì quấy rầy tôi nữa]

Tin nhắn gửi đến rất giống với giọng điệu của Phong Linh Hiểu.

Lạc Vô Ngôn thật cẩn thận liếc mắt nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Phong Linh Hiểu trước mặt một cái, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh âm u dâng lên…….

Nếu như….

Nếu như người gửi tin nhắn cho hắn là Phong Linh Hiểu, như vậy người đang đứng trước mặt hắn bây giờ là ai a? Chẳng lẽ là âm hồn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.