Không
phải mỗi một đoạn cảm tình đều có kết cục đại đoàn viên cảm động lòng
người, có đôi khi tìm quên cũng là một loại hạnh phúc.
============
Mùa
xuân năm thứ tám, một chiếc xe ngựa hoa mỹ chậm rãi theo đội ngũ đưa
thân rời khỏi kinh thanh. Đây là nghĩa muội của Hoàng đế, Đại Dũng công
chú Ngọc Như Ý xuất giá.
Một
sáng mùa xuân, Ngọc Như Ý vừa tỉnh giấc đã khôi phục thành một cô gái
văn tĩnh, yếu đuồi trước kia. Nàng không nhớ chuyện gì, nhìn thấy Thẩm
Tĩnh Chi và Quýnh vương thì sợ hãi trốn tránh, không giống như bình
thường nhảy sổ đến rồi kề vai sát cánh cùng nhau giở trò.
Lễ
bộ thượng thư kích động đến rơi nước mắt, nữ nhi của hắn rốt cuộc
cu4ngthanh tỉnh, không hề thần kinh cũng không tuân theo quy củ nữa. Vì
thế hắn đơn giản làm theo lời phu nhân quá cố đã dặn dò, đem Ngọc Như Ý
gả cho biểu huynh ở xa của nàng.
Hai
nhà là quan hệ bạn dì thân, khi còn bé hai người cũng từng gặp nhau,
tuy gia cảnh đối Phương không bằng mình nhưng điều quan trọng là lúc
trước Ngọc Như Ý bệnh tật quấn thân mà đối Phương vẫn không ghét bỏ,
trước sau vẫn muốn thực hiện lời hứa ngày xưa, gả nữ nhi cho một nhà
nhân nghĩa như vậy, Lễ bộ thượng thư tự nhiên là yên tâm vô cùng.
Đội
ngũ đưa thân chậm rãi rời đi, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng vó
ngựa phi nhanh, trên lưng ngựa là một thân ảnh màu da cam, trên vai còn
có con bướm cực lớn phất phơ đón gió, từ xa cũng có thể nhận ra là Thẩm
Tĩnh Chi đến đưa tiễn.
Xốc
màn xe lên, Thẩm Tĩnh Chi không nhúc nhích nhìn khuôn mặt vừa quen
thuộc vừa xa lạ trong xe, khỏa chu sa vẫn tiêm diễm như trước, ánh mắt
lại biểu lộ sự sợ hãi và kích động làm người ta thất vọng.
Thẩm
Tĩnh Chi yên lặng nhìn Ngọc Như Ý trong chốc lát, cuối cùng, dùng ảo
thuật lấy từ trong tay ra một cọng liễu xanh ngắt, cúi người nói “ Ngọc
tiểu thư, đi đường cẩn thận” dứt lên liền lên ngựa, thối lui sang một
bên.
Đoàn
xe dần dần biến mất, Thẩm Tĩnh Chi đưa tay sờ soạng khuôn mặt lấm lem
bũi đất, cười khổ một tiếng, quay đầu hướng nội thành phi đi. Không lâu
sau, một con ngựa khác chở Quýnh vương một thân màu vàng chói mắt xuất
hiện, miệng la lớn “ Tĩnh Chi, Tĩnh Chi, đợi ta với”
Đuổi tới, Quýnh vương vừa cười vừa hỏi “ Tĩnh Chi, ta còn tưởng ngươi sẽ cướp cô dâu chứ, thực đáng tiếc”
“Ta sẽ không làm chuyện điên khùng đâu” Thẩm Tĩnh Chi lườm hắn rồi thở dài “ Nàng đã đi rồi, không bao giờ trở lại nữa”
“Như
Ý sao?” Quýnh vương vò đầu khó hiểu “ Ngươi đừng thương cảm như vậy
nữa, Như Ý chỉ là đi lập gia đình, chờ khi nàng quay lại nhà mẹ đẻ thăm
người thân thì có thể gặp lại mà”
Thẩm
Tĩnh Chi cười cười, ngẩng đầu nhìn trời đến thất thần rồi bỗng nhiên mở
miệng nói “ Hưởng Phúc huynh, ngươi tin có một thời không khác tồn tại
không?’ quay đầu nhìn bộ dạng ngây ngốc của Quýnh vương, hắn bật cười ha
hả nói “ Quên đi, chúng ta về thành thôi”
Quýnh
vương phóng ngựa tiến lên, vỗ vai Thẩm Tĩnh Chi nói “ Tĩnh Chi, đừng
khổ sở, ta cùng ngươi đến Nghi Xuân quán giải sầu, nghe nói ở đó mới có
mấy tiểu quan mới, bàn tay nhỏ bé, chậc chậc, mềm mại bóng loáng nha”
“Hưởng
Phúc huynh.” Thẩm Tĩnh Chi tà nghễ liếc hắn một cái, nghiệm mặt nói “
Chú ý vị trí để tay của ngươi, chúng ta huynh đệ là huynh đệ, bằng hữu
thì bằng hữu nhưng mà nếu ngươi dám sờ loạn ta, ta nhất định sẽ đánh
ngươi”
Quýnh
vương run lên một chút, ngượng ngùng thu hồi bàn tay không an phận.
Thẩm Tĩnh Chi cao giọng cười to, giơ roi thúc ngựa “ Đi, chúng ta thi
với nhau một trận, coi ai tới Nghi Xuân quán trước, người thua phải mời
khách”
“Tĩnh Chi, đợi ta với, ngươi thật sự quá âm hiểm , ta còn chưa chuẩn bị xong.”
…
Hai
thân ảnh hoa mỹ nhanh chóng tiến vào Trường An làm các cô nương gào
thét chói tai, binh linh đang phiên trực vội nói “ Mau, mau, đi báo với
đình úy, Thẩm lang quan và Quýnh vương gia lại cỡi ngựa gây náo loạn
trên đường”
******************
Không
lâu sau, Công bộ và Lễ bộ thượng tấu, vì ăn mừng mười năm ngày Doãn Thọ
An đăng cơ, Công bộ đã hoàn thành nhiều công trình lớn, đặc biệt lễ vật
lần này chính là công trình Đại Vân Hà được nhiều người chú ý.
Đại
Vận Hà vốn là con sông lớn, thẳng một đường từ Lạc Thủy theo hướng nam
kéo dài tới Dư Hàng, rồi lại kéo dài gấp khúc theo hướng tây nam, mở
rộng đến vùng hồ Động Đình, là tuyến đường thủy vận chuyển nam bắc cũng
rất có lợi cho việc phòng chống lũ ở Trường Giang.
Công
trình này đã khởi công rất lâu, dự kiến kéo dài đến mười bốn năm không
ngờ lại hoàn thành trước dự kiến hai năm, đương nhiên là làm cho Doãn
Thọ An long tâm đại duyệt, lập tức hạ lệnh xuống, hắn muốn nam tuần để
cắt băng khánh thành.
Đợi
cho Lễ bộ chuẩn bị thỏa đáng, Doãn Thọ An liền mang theo Thẩm Tĩnh Thù,
Thượng Quan Yến, Tô Giang Tả đám người chậm rãi xuất cung. Một đôi nghi
thức giơ cao hồng côn mạ vàng dẫn đầu ra khỏi cửa thành, tiếp theo là
dàn nhạc, loan nghi, lọng chầu đủ các màu, vũ lâm lang mang kiếm theo
hầu hai bên, cung nhân nội thị túc trực hai bên loan giá của Hoàng đế
cùng phi tần, các đại thần cỡi ngựa hoặc ngồi kiệu đi theo sau.
Vừ ra tới ngoài thành bỗng nhiên thấy ngôn quan Trần Sơ đứng trên bờ tường.
Đối
với chuyến nam tuần lần này, Ngự Sử đài đương nhiên là phản đối cực
lực, lời lẽ gay gắt, nghiêm khắc lên án công khai, nói là Thẩm Tĩnh Thù
giựt dây làm cho Doãn Thọ An sa vào ăn chơi, Thượng Quan Yến ngăn cản
bất lực, Tô Giang Tả phò tá thất trách. Tóm lại là từ trên xuống dưới,
từ Hoàng đến đến bá quan văn võ, từ Hoàng hậu đến phi tần đều bị mắng
chửi tập thể.
Cuối
cùng, Doãn Thọ An vì tránh cho nhóm ngôn quan quá mức kích động mà phá
hỏng chuyến nam tuần, liền hạ lệnh tạm giam Ngự sử cùng trung thừa trong
Hoàng cung, chờ Hoàng đế đi tuần xong sẽ thả người.
Ai
ngờ, Trần Sơ lại chạy đến cửa thành gây náo loạn, hắn vẻ mặt kích động,
vung kiếm hùng hồn nói “ Hoàng thượng, thả Ngự sử đại nhân ra, đình chỉ
kế hoạch nam tuần đi, nếu không ngài hãy đạp qua thi thể thần mà đi”
Doãn
Thọ An xoa xoa mi tâm, lập tức hạ lệnh dừng xe, lệnh đám người Tô Giang
Tả đến cùng thương nghị đối sách. Chuyến đi này, Doãn Thọ An không mang
theo Sở Trung Thiên và Thẩm Tĩnh Chi, lệnh cho bọn họ ở lại bảo vệ kinh
thành, còn giao binh mã cho hai người cùng quản lý. Đi theo bên cạnh
rất ít người, văn có Tô Giang Tả, võ có Thượng Quan Cẩn, hoàng thân quốc
thích chỉ một mình Quýnh vương, thêm một vài quan viên phụ trách hướng
dẫn kiêm làm chân chạy vặt.
Thương
lượng hồi lâu, cảm thấy Trần Sơ bình thường chỉ nghe lời Sở Trung Thiên
nói, mà lúc này hắn không có ở đây, cho nên muốn khuyên răn Trần Sơ
ngoan ngoãn xuống dưới là không thể.
Vì
thế, mọi người quyết định, trước tiên Doãn Thọ An và Thẩm Tĩnh Thù sẽ
ra mặt, dùng lời lẽ dụ dỗ, phân tán sự chú ý của Trần Sơ, sau đó Thượng
Quan Yến và Thượng Quan Cẩn sẽ bất ngờ lên thành lâu tập kích hắn, tước
kiếm trong tay hắn, Tô Giang Tả cùng Quýnh vương phụ trách việc đánh hắn
bất tỉnh, đặc biệt lưu ý Quýnh vương không được thừa dịp mà sờ loạn
Trần Sơ.
Trải
qua sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, cuối cùng cũng đã chế phục được
Trần Sơ. Sau đó Doãn Thọ An đã đưa ra một quyết định vô cùng anh minh:
đem theo Trần Sơ đang hôn mê cùng đi nam tuần. Há miệng mắc quai, cho
hắn cùng đi, xem hắn còn ồn ào phản đối được nữa không.
Đội
ngũ nam tuần theo đường thủy thẳng tiến, vì không muốn nhiễu loạn đến
dân chúng nên Doãn Thọ An chỉ ra lệnh cho quan viên sở tại đến báo cáo
công tác, không cần gióng trống khua chiên đón rước, dân chúng vẫn sinh
sống như cũ, cũng không ban lịnh ngăn cấm đi lại hay đánh bắt trên sông.
Vừa đi vừa ngắm cảnh, tìm hiểu dân tình thế thái, khảo sát các công
trình thủy lợi…bất tri bất giác đã tới Dư Hàng.
Doãn
Thọ An tiếp kiến huyện lệnh Dư Hàng cùng các quan viên xong liền ra
lệnh cho các tài tử trong vùng tiếp kiến. Theo tin tình báo thì tài tử
Dư Hàng người nào cũng bụng đầy kinh luân, bàn chuyện triều đình thì khí
thế hùng hồn, ỷ tài cho nên khinh thường tham gia khoa cử. Lần này Doãn
Thọ An thiết yến, mời vài nhân vật nổi bậc, muốn qua đó mà mượn sức của
sĩ tử Giang Nam.
Nhưng
mọi việc đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ có chuyện ai đi nghênh đón lại là
vấn đề đau đầu. Quan viên Lễ bộ đều nói phải có người kiến thức uyên bái
đi cùng, để khi đi đường nói chuyện cũng có người hỗ trợ, nếu chỉ có
một mình, sợ khi đó không ứng phó được lại làm xấu mặt triều đình.
Theo
lệ thường, ai nấy đều cho rằng trọng trách này sẽ được giao cho Tô
Giang Tả nhưng Doãn Thọ An lại không vội đám ứng hành động tự nguyện ra
trận giết giặt của Tô Giang Tả mà suy nghĩ hồi lâu mới gọi Tiểu Huyền Tử
đến phân phó vài câu. Tiểu Huyền Tử trợn to mắt nhìn hắn, cuối cùng mới
che miệng, cười trộm rồi lui ra.
Doãn
Thọ An ha ha cười, quay lại nói với mọi người “ Ta đã có an bài chuyện
phái người đi nghênh đón, Thái phó vất vả chuẩn bị yến hội không phiền
người lại phải bôn ba thêm nữa, các ngươi trước lui xuống nghỉ tạm đi,
đúng rồi, Quýnh hoàng thức ở lại, ta có chuyện quan trọng muốn thương
lượng:
Đã
nói như vậy, tuy mọi người vẫn còn nghi ngờ nhưng đều hành lễ lui ra,
chỉ có Quýnh vương bị điểm danh ở lại thì ủ rủ không vui, tâm không cam
lòng không nguyện chậm rãi đi về phía Doãn Thọ An.
Tô
Giang Tả là người cuối cùng rời khỏi khoang thuyền, trước khi đi còn hồ
nghi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Doãn Thọ An dựa người vào gối dựa mỉm
cười tủm tỉm mà Quýnh vương thì như đang cầu xin gì đó.
Tô
Giang Tả nhanh chóng lui ra nhưng trong lòng không hiêu sao lại thấy
nặng trĩu. Từ lúc nam tuần tới giờ, Doãn Thọ An dường như có chuyện gì
đó gạt mọi người, những chuyện quan trọng cũng không giao cho hắn làm mà
chuyển giao cho quan viên các bộ cùng nhau xử lý. Đây là có ý gì? Hay
là muốn phân chia quyền lực?
Mà
chuyện ngoài dự đoán nhất là suốt dọc đường đi, người bị Doãn Thọ An
thường xuyên triệu hồi lại không phải Thượng Quan Cẩn cũng không phải Tô
Giang Tả hắn mà chính là Quýnh vương. Hai người thường xuyên nhốt mình
trong khoang thuyền, nhỏ to chuyện trò, không biết đang mưu tính cái gì.
Tô
Giang Tả lại liếc mắt nhìn vào khoang thuyền, chỉ thấy Doãn Thọ An tuy
rằng tươi cười nhu hòa nhưng vẻ mặt biểu lộ sự kiên nghị, hắn không khỏi
thở dài một hơi, trong đầu chợt hiểu rõ.
Thì
ra tiểu nam hài từng nắm góc áo hắn, khóc lóc cầu xin “ Thái phó đánh
nhẹ thôi: đã sớm trưởng thành, không còn là hài đồng mười một tuổi nữa
mà là thiếu niên thiên tử mười chín tuổi. Bảo kiếm đã ra khỏi vỏ, lộ ra
mũi kiếm sắc bén.