Tiêu Tương Vũ: Nhìn Mưa Rơi Lại Nhớ Đến Chàng

Chương 7




Phóng lên trên mặt bức tường, Thi vượt mặt mấy người lính vệ quân còn đang nằm mềm nhũn dưới đất.

- Rầm...!!! - Cú đá thứ hai của con Titan siêu cấp khổng lồ. Bức tường rung lên bần bật. Vài người lính không giữ được thăng bằng mà trượt chân rơi xuống. Lỗ thủng lại được đục to hơn.

Chỉ hơi loạng choạng một tí, Thi vẫn phóng về phía con Titan, vẫn là "Quỷ bộ".

Rút cây Kukri vẫn giắt ở cạp quần ra đáp mạnh về phía con quái vật, mục tiêu là mắt.

- Phập! - Con dao bay quá nhanh, mắt con Titan lại quá to, né tránh là điều không thể.

- Gàooo... - Bị thương, con Titan đưa tay vỗ xuống mặt tường thành, vỗ vào chỗ thằng Thi.

- Rầm…!!! - Mặt tường thành bị vỗ cho tan nát một mảng. Vài người lính xấu số nằm trong tầm công kích nát thành thịt vụn. Vài người lính nữa bị chấn động mà rơi xuống.

Con Titan có cơ thể khổng lồ và sức mạnh kinh hoàng nhưng tốc độ quá chậm, làm sao có thể vỗ trúng được thằng Thi khi nó đang dùng "Quỷ bộ".

Kịp bẻ góc tránh thoát đòn tấn công của con Titan. Lợi dụng lúc con quái vật chưa kịp thu tay lại, nó nhảy lên cánh tay khổng lồ mà chạy. “Quỷ bộ” vẫn còn, móng vuốt vẫn chưa thu lại. Mỗi bước chạy, Thi lại bấm mũi chân xuống cánh tay khổng lồ, móng vuốt đâm, "Máu độc" thấm, những ngôi sao đen xuất hiện.

Chạy dọc theo cánh tay, mục tiêu của nó là phần gáy con Titan. Giết…!!! Nó muốn giết tất cả những gì dám làm tổn thương cô gái của nó.

Giết...!!!

Minh đã leo lên tới nơi, hơi chậm hơn thằng Thi một chút. Nhìn thằng bạn đã leo gần đến vai con quái vật, nó vung tay, "Én nhỏ số 1" bị đáp đi không do dự.

- Phập!!! - Con dao chuẩn xác liếm vào bên mắt vẫn còn bình thường của con Titan. Thị lực bị đoạt mất. Cùng lúc đó, Thi cũng đã chạy qua vai con quái vật. "Hồn lực" điên cuồng hội tụ vào bàn chân phải, một cú đá mạnh mẽ sắp được tung ra. "Quỷ bộ" cộng "Hồn lực" cộng lực chân, trúng đòn này con Titan không chết cũng trọng thương.

- Vụt...! Xùy...!! Xùy...!!! - Cảm giác hụt hẫng như đá vào không khí. Con Titan bỗng nhiên biến mất ngay trước khi Thi đá trúng.

Ngỡ ngàng, ngạc nhiên, mất điểm tựa, Thi rơi thằng xuống...

Minh không ngạc nhiên lắm khi con Titan biến mất, cái này đã có trong manga rồi. Lao ra khỏi bức tường, một tay túm lấy chân thằng bạn, tay còn lại vuốt nhẹ hộp không gian sau lưng. Một cây trượng thương xuất hiện trên tay, thanh vũ khí cuối cùng trong hộp không gian của nó. Cắm cây thương vào tường, bọn nó thôi không rơi xuống.

- Mẹ kiếp, nó biến mất...!!! - Thi ấm ức nói. Thoát khỏi trạng thái mở khóa gen, thế giới lại trở lại bình thường trong mắt nó.

- Hây...! - Minh vận lực đáp thằng bạn lên tường thành. Xong, nó cũng đu người lên theo.

Đứng trên bức tường to lớn, hai thằng thần người nhìn xuống dưới. Một lỗ hổng to đùng vừa cho một con Titan loại trung bình chui vào. Người dân hoảng loạn chạy trốn, lũ Titan bắt đầu tiến công.

- Attack on Titan có đoạn này à? - Thi run rẩy hỏi.

- Có. Là 7 năm sau. - Minh đứng bên cạnh trả lời. Nhìn đám Titan đang tràn vào qua lỗ hổng, mặt nó cũng đã tái đi.

- Thế éo nào...? Mà lại...!!?

- Chết tiệt, hoàn thành nhiệm vụ chính rồi mà không chuyển về, lại còn thêm cái trò gì thế này!? - Đúng lúc đấy, âm thanh ngọt ngào của hệ thống vang lên như trả lời thắc mắc của hai thằng:

- Kích hoạt hệ thống nhiệm vụ đặc biệt

- Kích hoạt nhiệm vụ cấp Devil: Cứu thếVá lại lỗ thủng trên bức tường Rose. Tất cả thành viên tiểu đội 013 không được phép cách xa lỗ hổng 50 mét.Kết thúc nhiệm vụ thưởng: Random skill: Trong thời gian làm nhiệm vụ có xác suất nhận được một kỹ năng bất kì.

- Cái...!!!

Không có thời gian mà bất mãn, hai thằng vội vàng lao xuống, lao về phía tiểu đội luân hồi. Vài con Titan đã vào trong thành và tản đi khắp nơi. Trong đó có hai con loại nhỏ tiến về phía đám tân thủ, vị trí lúc này của cả nhóm khá gần lỗ hổng. Bình thường còn có Lan nhưng em bị thương rồi, mấy người còn lại làm sao làm đối thủ của Titan.

Ngoài cô nàng sinh viên tên Hà ra thì mấy người khác đều thức tỉnh năng lực: Của Cỏ May là thuần hỗ trợ, của Du thì quá nhiều hạn chế còn của ông chú Nghĩa thì hình như là "Bọc giáp" thì phải, thuần phòng thủ chứ cũng không có khả năng công kích.

Lao từ trên bức tường xuống, lợi dụng vài điểm gờ ra hoặc lõm vào của bức tường để giảm tốc độ rơi, hai thằng nhanh chóng chạm đất. Dậm chân phóng về phía hai con Titan đang tiến đến chỗ tiểu đội. Hai thanh Kukri thì ném đi mất rồi, bây giờ lại là móng vuốt và Tonga.

Áp sát hai con quái vật trong thời gian ngắn nhất. Tấn công bất ngờ lại thêm áp đảo về tốc độ, hai con Titan loại nhỏ nhanh chóng bị xử lí.

- Lan! Lan sao rồi? ?- Vừa tới chỗ nhóm người, Thi đã lo lắng hỏi tình trạng của bé Lan. Đảo mắt tìm quanh.

- Em không sao... - Cố nhoẻn đôi môi nhợt nhạt lên thành một nụ cười, Lan yếu ớt trả lời nó.

Sau khi thằng Thi phát điên chạy đi, Cỏ May đã kịp thời sơ cứu cho Lan nên bây giờ tính mạng đã không còn nguy hiểm. Mặc kệ mảnh đá trong bụng, cứ xịt thuốc và băng bó lại thôi. Nếu còn sống trở về "Khu lưu trữ", chữa trị sẽ đơn giản hơn nhiều. Bây giờ em đang nằm trong lòng của Cỏ May.

Đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nhợt nhạt của Lan. Nhẹ nở một nụ cười như an ủi cô bé. Thi đưa mắt nhìn quanh, lướt qua khuôn mặt nhợt nhạt của mọi người rồi hướng ánh mắt về phía lỗ hổng. Chỗ đó vẫn có từng con Titan chui vào.

Sợ hãi, tuyệt vọng. Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc nhưng không ngờ, Titan lại tấn công, ác mộng lại bắt đầu. Không thể chạy chốn, lần này bọn nó lại còn phải đối mặt trực tiếp. Cái nhiệm vụ Devil chết tiệt, cái giới hạn khoảng cách chết tiệt.

Không cho bọn nó thời gian để chần chừ, lũ Titan chui vào ngày càng nhiều. Mới có hơn một phút mà đã hơn chục con Titan loại nhỏ và trung bình chui vào rồi. Cái lỗ chắc là quá nhỏ nên bọn loại lớn không thể vào được.

Nhanh chóng quyết định trước khi mọi việc không thể vãn hồi.

- Đánh chứ? - Thi hỏi thằng bạn.

- Còn cách nào khác sao. - Minh trả lời. Bọn nó không cần biết là có đủ sức hay không, có làm được hay không mà bọn nó chỉ biết: “Còn cố gắng là còn hi vọng, chưa đến phút cuối cùng thì chưa được buông xuôi.”

- Du, bảo vệ mọi người cho bọn anh. - Vừa nói Minh vừa móc ra thêm một đống đạn đưa cho Du.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết. Kiếm chỗ nào đó mà cố thủ, chuyện ngoài này bọn anh lo. Còn sống mới có thể trở nên mạnh mẽ, lúc đó bọn anh sẽ cần chú giúp.

- Đừng lo, anh sẽ quay về. - Khẽ xoa đầu Lan rồi nói cho em an tâm. Thi quay ra gật đầu với Minh. Hai thằng cùng lấy ra một viên thuốc phục hồi thể lực đút vào mồm, đến khi chiến đấu sẽ cắn luôn.

Bảo Du dẫn theo mọi người chui vào một con hẻm cố thủ tại đó, hai thằng vội vã chạy về hướng lỗ hổng trên tường thành.

Lỗ hổng trên bức tường Rose cao hơn bảy mét và rộng gần ba mét, được tạo ra từ hai cú đá của con Titan siêu cấp khổng lồ. May mắn, hai thằng kịp thời quấy rối ngăn cản nên lỗ hổng không bị phá cho to hơn. Mấy con Titan loại lớn cao hơn mười mét không thể nào chui vào.

Từ lỗ hổng, Titan cỡ nhỏ và trung bình liên tục tràn vào, một số ở lại đập phá, một số tản vào trong thành giết chóc. Thành vệ quân xung quanh lỗ hổng chật vật chống đỡ. Liên tục có người hi sinh, đã bắt đầu có người bỏ chạy.

- Rầm...!!!

Một con Titan cao hơn bảy mét dậm chân, đạp nát khẩu pháo dưới đất. Tiểu đội pháo thủ người chết người bị thương. Mấy người may mắn sống sót vội vã bò dậy muốn tìm đường chạy chốn.

Con Titan vung vẩy một nửa cơ thể tàn khuyết trong tay, con mồi mà nó bắt được lúc vừa nãy. Nửa còn lại đương nhiên đang ở trong bụng nó. Nhìn những "Con người" nhỏ bé, yếu đuối đang cố gắng bỏ chạy, "Nó" dường như nhếch miệng cười. Tiếp tục đuổi theo, dẫm nát những "Con người" nhỏ bé dưới bàn chân khổng lồ của mình. Có vẻ như, đối với nó đây là một trò chơi thú vị.

Alan là một người lính vệ quân. Trước đó, anh làm nhiệm vụ canh cổng phía Đông của thành Maria.

Tường thành bị phá, Titan tràn vào. Như những người khác, anh cũng chạy trốn vào trong thành Rose. Tiểu đội cũ đã chết hết, người vợ chưa cưới cũng táng thân trong bụng Titan. Tới đây, anh lại được biên chế vào một tiểu đội pháo thủ.

Đứng trên bức tường cao lớn, nã pháo vào bọn Titan bên dưới, anh có cảm giác trả thù. Nhưng rồi con Titan đó lại xuất hiện...

Khẩu pháo của tiểu đội đã bị một con Titan cao hơn bảy mét giẫm nát. Đồng đội đã chết gần hết và có lẽ, anh cũng sẽ chết ngay bây giờ. Khập khiễng chạy trốn, chân trái Alan đã bị một mảnh vỡ từ khẩu pháo bắn trúng.

- Rầm...!!! - Con Titan lại đạp nát người đồng đội đằng sau anh. Mặt đất rung động làm Alan không giữ được thăng bằng mà ngã xuống. "Thế là hết". Con Titan đã ở ngay đằng sau. Ngửa mặt lên nhìn, một bàn chân khổng lồ đã phóng đại lên trong con ngươi hoảng loạn.

- Phốc... ! Bụp... !! Rầm… !!! - Alan vẫn chưa chết, bàn chân con quái vật hạ xuống ngay sát người. Hình như khi nãy, anh nhìn thấy một bóng đen phóng đến, đập mạnh vào má bàn chân khổng lồ làm nó đổi hướng cứu anh một mạng.

- Vút... - Lại một bóng đen nữa lướt qua. Alan thấy đầu gối chân con Titan suất hiện một vết rách dài. Cùng lúc đó, anh cũng bị ai đó túm lấy cổ áo kéo đi.

Kéo người lính ra khỏi phạm vi chiến đấu, Thi đưa mắt nhìn khắp nơi. Con Titan kia đã bị Minh xử lý. Từ lỗ hổng, những con Titan khác vẫn liên tục tràn vào. Chỉ có một số ít ở lại đập phá và tàn sát lính canh còn lại đều tản hết vào trong thành. Tiếng la hét kêu gào thảm khốc bắt đầu vọng lên.

Quanh lỗ hổng, vài người lính đang chống cự một cách yếu ớt và vô vọng. Pháo bắn lưa thưa, người liên tục bị giết.

Dù đã đến nơi nhưng chỉ bằng sức của hai thằng mà muốn lấp lại lỗ hổng là điều không thể.

Thành vệ quân?

Đã bắt đầu bỏ chạy.

Đã được trang bị hoàn thiện để chống lại Titan, được huấn luyện qua phương pháp tiêu diệt quái vật tối ưu nhất nhưng họ quá sợ hãi. Sợ hãi khi nhìn thấy thể hình khổng lồ của lũ Titan, sợ hãi khi nhìn thấy cái chết của đồng đội. Không dám đối mặt với kẻ thù, kỹ năng và vũ khí đều trở nên vô dụng.

Cái họ còn thiếu chỉ là "Dũng khí". Nếu có, họ sẽ là một đội quân mạnh mẽ.

Họ cần… "Khích lệ"

************************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.