Tiểu Tú Tài Đoạn Tụ

Chương 113: Chặt Đứt Đường Lui




Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Không có việc gì mà ân cần thì không phải là gian trá tức là trộm cắp, Lăng Kỳ Tuyết nhàn nhạt nói: "Nếu nói là xin lỗi ta, vậy thì bắt đầu đi!"

"Lăng đại tiểu thư đừng như vậy, mọi người đều là người trẻ tuổi, nể mặt một tí đi!" Nam Cung Kình lấy lòng cười với Lăng Kỳ Tuyết một tiếng.

"Lúc ngươi trắng trợn cướp đoạt ta tại sao không có nghĩ đến phải nể mặt ta, mặt mũi chỉ là mặt của một người, sao ta không thấy ngươi có mặt." Lăng Kỳ Tuyết còn lâu mới không để mình chịu thua, có một loại người, cho dù hắn cười thế nào, cũng cười không đạt đáy mắt, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười  nhếch khóe miệng, thấy giả tạo làm sao.

Lăng Kỳ Tuyết không biết là ở gian phòng cách vách, tinh thần lực của Đông Phương Linh Thiên phát ra, sau khi nghe thì cười khúc khích, xem ngươi muốn đánh chủ ý lên Tuyết Nhi, đáng đời!

Nam Cung Kình không ngờ Lăng Kỳ Tuyết sẽ không nể mặtnhư vậy, 囧 nghiêm mặt, không biết nên nói gì, hồi lâu mới nhớ lại mục đích của hắn, nở nụ cười dối trá với Lăng Kỳ Tuyết lần nữa nói: "Lăng đại tiểu thư thật biết nói đùa!"

"Nhớ ở lúc Ma Vân rừng rậm ta đã nói qua bản thân không thích nói đùa, xem ra thái tử điện hạ không phải trí nhớ không tốt mà chính là đầu bị hư!" Lăng Kỳ Tuyết kéo ghế ra một chút.

Nếu không phải phòng này chỉ có hai cái ghế, thì nàng sẽ không ngồi cái ghế mà Nam Cung Kình kéo ra, còn nói là tửu lâu đệ nhất Giáo La Thành chứ, ngay cả một ghế tràng kỷ (ghế sofa) cũng không có.

Quả nhiên vẫn là hoàng thất có liên quan đến kiếm tiền, ai cũng muốn lấy lòng hoàng thất, dù điều kiện kém một chút cũng không sao cả.

"Lăng đại tiểu thư nói đùa, nói đùa rồi, chúng ta không nói những thứ này, nói chút thoải mái đi!" Nam Cung Kình liên tiếp bị Lăng Kỳ Tuyết làm mất mặt hai lần, cũng rất khó chịu rồi, nhưng nghĩ đến hoàng hậu ba nói năm lệnh yêu cầu hắn hôm nay nhất định phải làm xong việc, hắn vẫn phải nhẫn nhịn tức giận.

Dĩ nhiên, chỉ là chính hắn nghĩ.

Lăng Kỳ Tuyết đã sớm nhìn ra bộ ngực của hắn phập phồng kịch liệt, tính khí của Nam Cung Kình đã đến giới hạn bộc phát.

Vì tính toán nàng mà nhịn được tính khí, quả thật là khó khăn mà!

Lăng Kỳ Tuyết cười xấu xa: "Vậy thì tốt, chúng ta nói chuyện thoải mái, hôm nay thái tử điện hạ mời Kỳ Tuyết đến thật sự là nói xin lỗi sao?"

Nam Cung Kình: ". . . . . ."

Những câu nói không rời để cho hắn lúng túng, Lăng Kỳ Tuyết này là cố ý!

Lửa lớn hừng hực đốt cháy ở ngực, bên tai vẫn không ngừng vang lời nói của hoàng hậu phải nhịn, phải nhịn đến khi Lăng Kỳ Tuyết cắn câu mới thôi.

"Thật xin lỗi!" Giọng của Nam Cung Kình nhỏ như ruồi muỗi, như vài ngày chưa ăn cơm vậy.

"Thái tử điện hạ ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ." Lăng Kỳ Tuyết cố ý vễnh tai lên.

Nam Cung Kình cắn răng, giận đến phát run, rống to: "Thật xin lỗi!"

"Là ngươi muốn nói xin lỗi, ta lại không có buộc ngươi, hơn nữa, nói xin lỗi là chuyện của ngươi, tha thứ hay không ngươi là chuyện của ta." Lăng Kỳ Tuyết tà ác hí mắt cười.

Một khắc kia, Nam Cung Kình như thấy được một tiểu ác ma cười xấu xa, cả người giật mình một cái, sau lưng có trận gió lạnh, thật sự là hắn đang tính toán Lăng Kỳ Tuyết, làm sao hắn cảm giác được ngược lại giống như là Lăng Kỳ Tuyết tính toán hắn!

Vì hoàng hậu định ra mục tiêu, hắn vẫn phải cắn răng chịu đựng.

"Kính xin Lăng đại tiểu thư tha thứ cho ta lỗ mãng!" Vì để cho Lăng Kỳ Tuyết ăn như thế này nên đã sớm chuẩn bị xong thức ăn, Nam Cung Kình buông dáng vẻ cao cao tại thượng bình thường xuống, thậm chí tự xưng từ bản thái tử biến thành ta.

Những thứ này Lăng Kỳ Tuyết cũng nhạy cảm nhận ra, càng thêm khẳng định Nam Cung Kình có ý đồ xấu.

"Ta chính là không tha thứ!" Lăng Kỳ Tuyết như đinh chém sắt, xem ngươi có thể ra chiêu gì.

Nam Cung Kình có thể ở vị trí thái tử phách lối nhiều năm, không chỉ dựa vào mẫu tộc cường đại của hoàng hậu, mà bản thân cũng có một chút đầu óc.

Trầm mặc chút, từ từ giơ chén lên: "Là Kình làm việc lỗ mãng, không trách được Lăng đại tiểu thư không tha thứ, như vậy đi, mặc kệ đại tiểu thư tha thứ hay không, Kình cũng tự phạt ba ly, tỏ vẻ chân thành."

"Uống đi uống đi, uống nhanh lên một chút!" Lăng Kỳ Tuyết thúc giục, nàng ngược lại muốn xem Nam Cung Kình có thể giở trò quỷ gì.

Nam Cung kình thật đúng là uống ba chén, sau đó tiểu nhị mang thức ăn lên, cung nữ thuận theo tự nhiên tiến lên giúp Lăng Kỳ Tuyết gắp thức ăn.

Nhìn thức ăn trên bàn kết hợp thoả đáng, Lăng Kỳ Tuyết cười.

Đừng tưởng rằng nàng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm tuổi nên cái gì cũng không hiểu, phải biết thân thể của nàng ở đây là mười lăm tuổi nhưng linh hồn đã hai mươi sáu tuổi rồi, sóng lớn gió to gì mà chưa từng thấy qua, chiêu số âm hiểm bỉ ổi gì mà chưa từng gặp phải, so với những thứ kia, Nam Cung Kình nhất định chính là trò trẻ con.

Trên bàn có món ăn khác nhau, một khi phối hợp lại, sẽ sinh ra hiệu quả như xuân dược, mặc dù dược tính không mãnh liệt bằng xuân dược, lại nặng về bí mật, nếu không phải là trí nhớ đời trước và kinh nghiệm ở đây, một tiểu cô nương mười lăm tuổi khó lòng phòng bị!

"Món ăn ở Thiên Hương Lâu này đúng là tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Lăng quốc, Tuyết Nhi ngươi thử một chút."

Bất tri bất giác Nam Cung Kình thay đổi xưng hô với Lăng Kỳ Tuyết, Đông Phương Linh Thiên trong phòng sát vách nghe vậy thiếu chút nữa thì phá hủy bức tường kia, một chưởng đánh Nam Cung Kình rơi xuống lầu dưới.

Kế tiếp nghe thấy lời nói của Lăng Kỳ Tuyết càng làm cho Đông Phương Linh Thiên trực tiếp vỗ bàn, lật bàn thức ăn đổ choang keng xuống đất.

Lăng Kỳ Tuyết ăn một món ăn trong đó, lại gắp lên một loại khác mượn tay áo  che giấu hình thái đang ăn, thật ra là ném vào trong Không Gian Hỗn Độn.

Lại tỉnh bơ gắp cho Nam Cung Kình một món ăn trong đó: "Thái tử điện hạ ngài cũng ăn nhiều một chút, cái mùi này không tệ, cái mùi này không tồi, Thiên Hương Lâu quả nhiên danh bất hư truyền, ngươi ngoan ngoãn ăn món ăn Tuyết Nhi gắp cho ngươi xong, Tuyết Nhi sẽ cho ngươi một bất ngờ!"

Đông Phương Linh Thiên chưa từng hưởng thụ qua Lăng Kỳ Tuyết ôn nhu đối đãi như vậy, còn giúp hắn gắp thức ăn, lông mày dựng lên, trực tiếp lật bàn.

Bên này Nam Cung Kình nhìn tận mắt Lăng Kỳ Tuyết đều ăn món ăn khác nhau rồi, mở cờ trong bụng, vừa nhìn Lăng Kỳ Tuyết gắp món ăn khác cho hắn thì càng thêm vui.

Hai món ăn này Lăng Kỳ Tuyết đều ăn rồi, tương đương với kế hoạch của hắn thành công một nửa, ngay cả hắn có thể tưởng tượng lúc dược tính phát tác, dáng vẻ của Lăng Kỳ Tuyết lay động ở phía dưới hắn để cầu xin muốn, vui mừng, ăn từng món ăn Lăng Kỳ Tuyết gắp cho hắn, nghĩ thầm: Nói chuyện cũng tốt, hai người đều ăn, kế tiếp càng thêm đặc sắc.

Thiên Hương Lâu là tửu lâu đệ nhất nổi danh của nước, không phải hư danh nói chơi, Đông Phương Linh Thiên sát vách lật bàn, bọn người Nam Cung Kình ở bên này một chút động tĩnh cũng đều không nghe thấy.

Nam Cung Kình chỉ lo ăn món ăn Lăng Kỳ Tuyết gắp cho hắn, mừng thầm: Xem ra không có nữ nhân đẩy thì không ngã, chỉ có nam nhân không nỗ lực!

Lăng Kỳ Tuyết dứt khoát đặt toàn bộ món ăn của hai mâm vào trong bát của Nam Cung Kình, bổn tiểu thư phục vụ không phải dễ hưởng thụ như vậy, dám đánh chủ ý lên bổn tiểu thư, ngươi đã chuẩn bị tốt bị ngược đãi chưa?

Ước chừng một khắc đồng hồ sau, Nam Cung Kình bắt đầu cảm thấy trên người nóng lên, lại nhìn sắc mặt của Lăng Kỳ Tuyết đối diện như thường, nhẫn nhịn, tìm kiếm đề tài: "Nghe nói địa vị của Lăng đại tiểu thư ở Lăng phủ không ra sao, có muốn bản thái tử giải quyết cho ngươi hay không?"

Vẻ mặt kia dương dương đắc ý, Lăng Kỳ Tuyết thật đúng ghê tởm, nàng vẫn phải nhẫn nhịn chờ đợi, dịu dàng nói: "Giải quyết như thế nào?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.