Tiểu Tình Thơ Của Kỷ Tiên Sinh

Chương 52




Editor: Mẹ Bầu

Một chiếc xe hơi chợt dừng lại, người trong buồng lái nhanh chóng bước xuống xe!

     "Quan Tĩnh ... "

     Lý Sấm cho là mình đã đụng vào người, khi nhìn rõ người phụ nữ nằm trên mặt đất kia, anh kinh ngạc gọi tên cô!

     Trang điểm trên mặt Quan Tĩnh bị xóa hết, sau khi nhìn thấy cấp trên của mình, cô vội vàng từ dưới đất bò dậy, chạy sang phía bên kia đường!

     "Quan Tĩnh, em định chạy đi đâu? Đã muộn thế này, rất nguy hiểm!"

     Lý Sấm cũng chỉ hai ba bước đã đuổi kịp Quan Tĩnh, kéo cô lại, dùng sức xoay người cô lại. "Đã xảy ra chuyện gì? Em có thể nói cho tôi biết được không, tôi giúp em nghĩ cách xử lý!" Lúc này, Lý Sấm mở to cặp mắt, hai cánh tay nắm chặt lấy cô!

     Trời ạ, đã khuya thế này, cô ăn mặc mỏng manh thế kia, lúc này lại lại còn chật vật như vậy nữa, chẳng lẽ là cô bị ...

     Đáng chết, là tên khốn kiếp nào, anh nhất định phải tìm cho ra, giết chết tên khốn kiếp đó thì mới hả được cơn giận này!

     "Anh buông tôi ra, để cho tôi đi, để cho tôi đi tìm cái chết được không...” Quan Tĩnh cúi đầu, dùng sức tránh khỏi anh! Cô không muốn cho đồng nghiệp thấy bộ mặt này của cô, ở trong mắt mọi người, cô luôn là một người nghịch ngợm, lạc quan, hăng hái hướng về tương lai!

     Tuyệt đối không phải là loại phụ nữ thất bại tới cực điểm, bất tài tới cực điểm như thế này!

     Lý Sấm dùng hai cánh tay vòng chặt lấy cô, ôm thật chặt vào trong ngực. "Quan Tĩnh, cho dù  gặp phải chuyện gì, em cũng không được nghĩ tiêu cực như thế! Đi, bây giờ chúng ta đi báo cảnh sát, em là người bị hại, sẽ không có ai chê cười em đâu!"

     Báo cảnh sát ư?

     Báo cảnh sát có ích gì không? Cảnh sát sẽ bảo Tưởng Vũ Hàng đến yêu cô sao? Dùng súng chỉ vào đầu của anh, bắt anh phải đồng ý làm bạn trai của cô sao?

     Không, chuyện này quá tức cười! Cảnh sát tuyệt đối sẽ không quan tâm đến chuyện này, cho dù là có tham gia vào, loại tình yêu này cũng không phải là điều cô muốn!

     "Không, báo cảnh sát cũng không có ích lợi gì, tôi không muốn báo cảnh sát..."

     Lý Sấm rất không đồng ý, ở bên tai cô khuyên nhủ. "Chúng ta nhất định phải để luật pháp trừng trị kẻ đã làm tổn thương đến em, kẻ đó nên phải chịu báo ứng, nếu không sẽ cổ vũ những kẻ tội phạm hung hăng càn quấy này sẽ tiếp tục ức hiếp làm tổn thương những phụ nữ khác!"

     Lúc này, Quan Tĩnh mới nghe rõ ý định của anh!

     Anh cho là cô bị cường bạo!

     Cô chớp chớp đôi mắt, nhìn gương mặt anh bày ra vẻ đầy yêu thương, lại vừa đầy tức giận lẫn thương xót. "Tôi bị cường bạo, anh vẫn còn thích tôi sao?" Cô nhìn anh thật sâu, mặc dù bốn phía quanh cô toàn một màu tối đen, nhưng vẫn là không sao che được cặp mắt xinh đẹp của cô!

     Ánh mắt của cô thật trong trẻo, xuyên thấu qua cửa sổ tâm hồn này có thể biết được tư tưởng của cô rất đơn thuần, chỉ như một cô gái mười bảy mười tám tuổi!

     Từ hai mắt của cô có thể dễ dàng quan sát rõ được cô đang nghĩ đến điều gì, cô mơ ước điều gì nhất!

     Cô chỉ khát vọng được yêu và được quan tâm chăm sóc!

     Lý Sấm bị rung động thật sâu! "Vẫn thích chứ, bởi vì tôi thật sự rất thích em! Loại chuyện thế này sẽ chỉ làm cho tôi thương xót em hơn! Quan Tĩnh, gặp phải chuyện này không phải là lỗi của em, em không cần mang gánh nặng trong lòng ... Em là một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa đơn thuần, ít nhất vẫn còn có tôi luôn yêu thích em, sẽ theo đuổi em... "

     "Tôi bị cường bạo, anh còn muốn tôi làm bạn gái của mình nữa sao?" Quan Tĩnh cũng bị lời tỏ tình chân thành của anh làm cho rung động. Cô biết anh không hề nói dối, hoặc là lựa lời để an ủi cô!

     "Nếu như em cho tôi cơ hội này, tôi rất sẵn lòng, vô cùng mong muốn!"

     "Ha ha...” Quan Tĩnh cười khổ, cặp mắt lại ướt át lần nữa. "Anh thật là khờ, thật sự rất ngốc!"

     "Tĩnh Tĩnh ... "

     "Tôi không hề bị cường bạo!"

     "Hả...?" Anh thở phào nhẹ nhõm. "Vậy em...” làm sao lại chật vật đến như vậy. Anh chỉ hỏi ở trong lòng thôi mà không nói ra lời, nhưng ý tứ đã truyền ra ngoài!

     "Tôi muốn về nhà!" Quan Tĩnh hất cánh tay của anh ra, muốn rời khỏi chỗ này!

     Một trận gió lạnh lại gào thét ở bên tai của bọn họ, cành cây hai bên đường phố vang lên xào xạc, cũng thổi tung làn váy của cô!

     "Chắc là em rất lạnh, anh thật vô tâm không chú ý tới điểm này!" Lý Sấm vội vàng cởi áo khoác dầy của mình, choàng lên đôi vai mảnh khảnh của cô!

     Thân thể đang lạnh như băng của cô lập tức liền cảm nhận được ngay độ ấm của anh, thật ấm áp! Trái tim Quan Tĩnh một lần nữa lại trào lên sự chua xót, cô cảm động đến nỗi trong mũi cũng đầy vị chua chát. Nhìn anh chỉ mặc áo sơ mi, hai vai co lại, cô hỏi anh nồng đậm giọng mũi: "Chắc anh cũng rất lạnh, để tôi trả lại áo cho anh!"

     "Không, tôi không lạnh!" Anh vừa nói không lạnh, vừa duỗi người làm động tác vận động!

     Hai tay Quan Tĩnh bưng kín gương mặt, buồn bã thở dài nói: "Nếu như anh ta đối xử với tôi cũng tốt giống như anh đối xử với tôi thế này thì tốt biết bao! Ừ ... tại sao anh ta lại không thấy được tôi đang lạnh, tại sao anh ta không hiểu được lòng tôi, dù chỉ là một chút xíu. Ba năm trôi qua, tôi đi theo anh ta suốt ba năm ... không những tôi không chỉ không được anh ta yêu, anh ta thích, ngay cả chút xíu nhớ mong thôi, cũng không hề có!"

     Thì ra là cô thất tình, không, phải nói là người đàn ông kia đã làm tổn thương cô!

     Bàn tay to của anh khoác lên bờ vai của cô, dùng sức đè xuống. "Đừng khóc nữa, hắn không hiểu được tình yêu của em, đó là sự thiệt thòi của hắn! Bên ngoài quá lạnh, chúng ta về nhà nhanh một chút. Nếu như em bị ốm vì lạnh, sẽ có người rất đau lòng đấy!"

     Mà người đau lòng, chính là anh!

     Tĩnh Tĩnh được Lý Sấm dắt trở về, giống như đứa trẻ ra ngoài gặp phải chuyện bị tổn thương, giờ được anh trai dắt trở về.

     Rốt cục đã có người quan tâm đến cô, cô còn cho rằng mình sẽ ở lang thang ở bên ngoài như du đãng vậy, không có ai quan tâm, không có ai hỏi han!

     Bàn tay to của anh thật ấm áp, tựa như của Jerry vậy!

     **************** phân chia tuyến *****************

     Trải qua sự ép buộc không ngừng, cuối cùng anh đã đưa được cô về đến nhà!

     Vốn dĩ anh chỉ nghĩ sau khi đưa cô vào cửa, anh sẽ xoay người rời đi!

     Đang lúc anh xoay người chuẩn bị rời đi, cô lại kéo tay anh. "Đừng đi vội, anh có uống cà phê hay không, tôi pha cho anh ly cà phê nhé?"

     Lý Sấm lúng túng nhìn cô đầy bối rối, hiện tại anh đã đến gần cô hơn một chút, nhưng anh đi vào gian phòng của cô gái còn độc thân thế này, liệu có phải là quá dễ dàng không?

     Thấy anh không vào, Quan Tĩnh mất mát, buông thõng bả vai xuống. "Nếu như anh không muốn, vậy thì anh đi đi!"

     "Ồ, không, không phải là tôi không muốn!" Lý Sấm vội vàng giải thích, sải bước vào cửa!

     Cô cười, tránh ra một khoảng trống để cho anh bước vào cửa!

     "Em vừa khóc vừa cười, thật là hành hạ trái tim của tôi quá đấy!" Lý Sấm đi vào phòng khách không được tự nhiên lắm, nói nửa đùa nửa thật!

     Giống như muốn trốn tránh thực tế quá đau đớn, Quan Tĩnh không nói tiếng nào, vội vàng chạy vào trong phòng bếp, nhanh chóng xay cà phê hạt...

     Động tác của cô rất thuần thục, rất nhanh cô đã nấu xong cà phê!

     Một mùi thơm của ca cao đậm đặc từ bên trong rất nhanh chóng đã phả ra tràn ngập cả căn phòng!

     "Thơm quá ... xem ra buổi tối hôm nay tôi không thể ngủ được rồi!" Ngồi ở trên ghế sa lon không thấy thú vị lắm, anh theo mùi thơm của cà phê đi vào trong phòng bếp!

     Đang dựa sát vào vách tường lạnh như băng cô vội vàng đứng thẳng người lên, cười một tiếng như xin lỗi. "Thật xin lỗi, tôi quên mất bây giờ là thời gian phải đi ngủ!"

     "Không có sao đâu, cho dù ngày mai đi làm không được tỉnh táo, tôi cũng vẫn muốn uống cà phê của em!"

Hơn nửa đêm còn uống cà phê, lúc này cũng là chuyện bình thường! Biết mình thất thường lại có chút thất lễ Quan Tĩnh vội vàng tắt bếp, vội vàng nói: "Không uống nữa, không uống nữa! Thật xin lỗi, tôi thật là một người hồ đồ, đã hơn nửa đêm rồi còn mời anh uống cà phê!"

     "Tôi thật sự muốn uống mà..." chỉ cần ngửi thấy mùi cũng biết rất tuyệt, hơn nữa lại còn là do em nấu!

     "Tại sao anh lại phải đối xử tốt với tôi như vậy? Tại sao chứ?" Cô khóc hỏi anh.

     Lý Sấm đưa mắt nhìn gương mặt đầy lệ của cô, thành thật trả lời."Bởi vì tôi thích em!"

     "Yêu thích tôi vì cái gì chứ?" Cô cho rằng mình không có chỗ nào có thể hấp dẫn đàn ông, nếu như có, vì sao Tưởng Vũ Hàng lại không có chút lưu luyến nào đối với cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.