Tiểu Tình Thơ Của Kỷ Tiên Sinh

Chương 1




Vương Húc Chi sờ tóc mình nguyên cả ngày, Trình Nguyệt Minh cảm thấy cái tên này sắp hói rồi.

Ngày hôm sau, Vương Húc Chi xuất hiện với quả đầu màu đỏ tía, có thể nói là chói mù mắt người khác.

Trình Nguyệt Minh cách cậu ta gần nhất, thứ mùi lờ mờ toát ra từ mái tóc ấy khiến hắn không kìm được nhíu mày.

“Sao cậu lại nhuộm tóc nữa?”

Vương Húc Chi vò đầu, “Sao, tôi không thích màu kia, tôi muốn làm gì chả được!”

“Cậu!” Trình Nguyệt Minh thấy không thể nói thủng được cậu, thế là lại hỏi: “Lần trước cậu hẹn tôi rồi cho tôi leo cây là ý gì hả?”

“Hả? Tôi…” Vương Húc Chi nhớ tới cuốn sổ ngày hôm đó, dái tai nóng bừng, cậu cứng cổ cãi: “Tôi trêu cậu đó, chẳng có ý gì cả!”

“Nhạt nhẽo.” Trình Nguyệt Minh lườm cậu, chẳng buồn để ý cậu ta nữa.

Vương Húc Chi cảm thấy nhàm chán, cậu bĩu môi ngồi xuống, hơi tức giận.

Người bảo nghỉ chơi là cậu, nói chuyện với tôi cũng là cậu, bây giờ lại ngó lơ tôi, hứ!

Thối lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.