Tiểu Tiên Nữ Của Anh

Chương 4




Dương gian, Đại Tranh Đế triều định yên phương nam Thần Châu. Là bá chủ phương nam, vừa mới kiến triều đã mạnh mẽ diệt sát 4 đại Đế triều, thành tích này từ trước tới giờ chưa từng có. Số mệnh Kim Long vừa ra 19 trảo, thiên hạ khiếp sợ, bốn đại Thiên triều nhao nhao đến chúc mừng, ở toàn bộ phương nam, Đại Tranh xem như Đế triều, mạn nhất danh tiếng nhất.

Bản đồ khổng lồ, bình thường Thiên triều đã chiếm hơn một nửa.

Mới đầu, Đế triều xung quanh còn lo lắng Đại Tranh sẽ trút bất mãn dụng binh với bọn họ, nhưng mà sau khi Đại Tranh định quốc, Chung Sơn Đại dường như không chút để tâm tới, dần dần im ắng xuống.

Đại Tranh im lặng, Đế triều bốn phía cũng sẽ không dại gì mà đi tìm xui xẻo với Đại Tranh, cứ như vậy, Đại Tranh chính thức tiến vào thời kì nghỉ ngơi và hồi phục.

Địa vực khổng lồ phải tiêu hóa, rất nhiều dân chúng phải trấn an, thậm chí vô số người tông môn, Đại Minh Giáo cũng nhao nhao muốn bái phỏng.

Đại Tranh tiến vào thái bình thịnh thế, mở khoa thi, tuyển nhân tài.

Tuy rằng Đại Tranh rất bình lặng, nhưng mà số mệnh trên Lăng Tiêu Thiên Đình lại vẫn chậm rãi gia tăng, Lăng Tiêu Thiên Đình, giờ phút này cũng là nơi đẹp nhất Đại Tranh.

Tất cả mọi việc ở dương gian đều đi vào quy luật. Mà ở âm phủ Xương Kinh, ảnh thân Chung Sơn lại thu được một phong thư tình báo kỳ là đến từ ngoại giới.

Thư phòng Chung Sơn, Chung Sơn nhắm mắt suy tư, mà Cổ Thiên U lại xem tình báo.

Sau khi xem xong, Cổ Thiên U cũng nhíu mày.

- Có người cố ý thả tin tức ra?

Cổ Thiên U nhíu mày nói.

- Kỳ lân ngậm Địa Thư, Địa Thư? Công dụng của Địa Thư không ngờ công bố tỉ mỉ kỹ càng với thiên hạ như thế. Bây giờ, thiên hạ âm phủ không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm Địa Thư.

Cổ Thiên U tiếp tục nói.

- Đúng vậy, người rải tin tức này, dụng tâm cũng cực kỳ hiểm ác, kỳ lân đã rời khỏi tiểu thế giới này, nhưng mà Địa Thư lại bị tiên nhân Nam Cung Thắng giữ lại.

Chung Sơn hít sâu một hơi nói.

- Đem tin tức này truyền khắp thiên hạ, đơn giản chính là dụ dỗ vô số cường giả tranh đoạt, mà thường thường cường giả căn bản không tranh đoạt được, trừ phi một ít thế lực khổng lồ, hắn muốn mượn đao giết người? Trước mượn thế lực to lớn cướp đoạt Địa Thư, sau đó lại từ nơi đó đoạt lại? Không phải là phía sau màn cũng là thế lực một phương chứ?

- Đoán không sai, người này nếu không phải có được thế lực to lớn thì chính là người điên!

Chung Sơn gật gật đầu nói.

- Nam Cung Thắng? Đó chính là tiên nhân, tuy nhiên, đối mặt với Địa Thư, khẳng định cũng có vô số cường giả tuyệt thế tới, đến lúc đó, nhất định sẽ là một trận đại chiến rộng lớn. Ngươi có muốn đi không?

Cổ Thiên U cắn cắn môi nhìn về phía Chung Sơn.

- Tự nhiên đi!

Chung Sơn khẳng định nói.

Thấy Chung Sơn khẳng định, trong mắt Cổ Thiên U hiện lên vẻ mất mát, gật gật đầu nói:

- Được rồi, ngươi đi đi, Đại Tranh cứ để cho ta lo.

Nhìn thoáng qua Cổ Thiên U, Chung Sơn cười dịu dàng, vén vén mái tóc Cổ Thiên U nói:

- Cùng đi đi!

Với nhãn lực của Chung Sơn, tự nhiên nhìn ra Cổ Thiên U cảm thấy mất mát, Cổ Thiên U có tính cách gì? Đó chính là nữ nhân chưa bao giờ bị lồng giam ước thúc (ý nói không chịu trói buộc), cho dù ở Đại La Thiên triều, cũng đi tìm kiếm cái lạ thiên hạ, lịch lãm khắp nơi. Chuyện náo nhiệt, làm sao không có thân ảnh Cổ Thiên U. Đây tuyệt đối là một nữ nhân không chịu ngồi yên. Nhưng mà vì Chung Sơn, không ngờ tự nguyện ở lại Xương Kinh không đi, có thể thấy được nàng yêu Chung Sơn tha thiết.

- Không tốt nha, nếu chúng ta đều đi, vậy Đại Tranh làm sao bây giờ?

Cổ Thiên U lắc đầu nói.

- Tốt lắm, việc này ta quyết định, nàng đi chuẩn bị một chút, ngày mai chính thức xuất phát!

Chung Sơn nói.

Thấy Chung Sơn kiên quyết, Cổ Thiên U cũng lộ ra vẻ hưng phấn tươi cười:

- Ừ!

Chung Sơn gọi 1 đám thuộc hạ tới.

Nhìn Lâm Khiếu, Diêm Trùng Chi, Thi tiên sinh, Tiên Tiên, lão già nát rượu trước mắt.

- Lâm Khiếu, ngươi và Diêm Trùng Chi ở thủ triều!

Chung Sơn trực tiếp hạ lệnh.

- Vâng!

Hai người lập tức đáp.

- Bệ hạ, bây giờ Đế triều bốn phía đối với Đế triều chúng ta bỗng nhiên thăng cấp cảm thấy vô cùng kỳ quái, thuộc hạ của ta đã bắt được nhiều gian tế, nếu bệ hạ trong thời gian dài không về, chúng ta phải làm sao?

Lâm Khiếu nhìn về phía Chung Sơn hỏi.

Diêm Trùng Chi cũng gật gật đầu.

- Ta ban cho ngươi quân quyền, nếu có Đế triều nào thừa dịp này xâm phạm, chiến! Chiến! Chiến!

Chung Sơn lấy ra một khối hổ phù, hai mắt sáng ngời có thần nói.

Chiến! Chiến! Chiến!

Liên tiếp ba cái chữ chiến khiến Diêm Trùng Chi nhướng mày lên, bệ hạ đây đây là có ý gì? Bệ hạ muốn chiến, không chỉ là đánh đuổi địch nhân, nếu như triều nào tấn công tới, thậm chí còn muốn đánh tới triều người khác? Diệt Đế triều khác? Quá kiêu ngạo đi?

Lâm Khiếu tiến lên một bước, Lâm Khiếu không có một chút do dự, lời Chung Sơn nói, Lâm Khiếu tuyệt đối ủng hộ.

- Bệ hạ yên tâm, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta diệt toàn bộ triều hắn!

Lâm Khiếu giọng điệu có lực nói.

- Được!

Chung Sơn trịnh trọng đưa hổ phù vào tay. Lâm Khiếu.

Không phải Chung Sơn làm việc không để ý hậu quả, mà là giờ phút này Chung Sơn không thể không làm như vậy, ở dương gian, Đại Tranh Đế triều đã nổi danh, mà ở âm phủ, danh khí vẫn còn quá nhỏ, chỉ là một cái Đế triều mới lên mà thôi, ai mà rảnh rang kể lể Đế triều? Giống như khi còn trẻ ở địa cầu, ai mà rảnh thuộc lòng 500, công ty, xí nghiệp mạnh nhất Thế giới?

Công việc chính của Chung Sơn mấy năm nay, chính là phái người đi tìm Anh Lan, tìm sư tôn sư mẫu, còn có, còn có người mà yêu mà trong lòng Chung Sơn chấp nhất nhất, Quỳ Nhi.

Giống Ngụy Thái Trung một mình đi tìm Anh Lan, chuyện này quá khó khăn, căn bản không có nhiều hy vọng, tiểu thế giới này lớn cỡ nào? Chung Sơn từng tính toán qua, tiểu thế giới này, bất kể là âm phủ hay là dương gian, độ lớn có thể sánh với hệ mặt trời thời trẻ.

Hệ mặt trời à, không phải hành tinh trên hệ mặt trời, mà là cả hệ mặt trời. Địa vực khổng lồ như vậy, không phải người thường có khả năng tưởng tượng được.

Chỉ bằng một mình đi tìm, tuyệt đối là tìm kim dưới biển rộng, không, phải là mò bụi dưới biển, tuyệt không làm được. Nhưng mà Chung Sơn lại không thể không tìm, vì thế, phái ra lượng lớn thuộc hạ đi tìm, nhưng vẫn là tìm kim biển rộng, như thế, chỉ có để cho mình trở nên nổi tiếng mà thôi.

Để cho thiên hạ đều biết tới mình, khiến người mình muốn tìm dễ dàng tìm tới mình.

Cho nên âm phủ, Chung Sơn cũng không tính giấu tài như dương gian.

Nổi danh, ta muốn thiên hạ biết rõ.

Lâm Khiếu và Diêm Trùng Chi tuy rằng không rõ ý đồ của Chung, nhưng mà mọi người không ngại chờ đợi Chung Sơn sai khiến.

- Mục đích lần này đi ngoài, các ngươi cũng biết rồi chứ?

Chung Sơn hỏi.

- Vì Địa Thư!

Tiên Tiên lập tức kêu lên.

Chung Sơn lộ ra nụ cười khổ lắc đầu.

- Địa Thư? Không phải dễ đoạt như vậy! Lần này chúng ta đi là có 3 mục đích lớn, thứ nhất là nổi danh, thứ hai là mời chào kỳ tài thiên hạ, thứ ba cũng là quan trọng nhất, chú ý an toàn!

Chung Sơn nói.

- Chú ý an toàn?

Tiên Tiên bĩu môi, cái này tính gì mà mục đích?

Quan hệ Cổ Thiên U và Tiên Tiên bình thường không tồi, quay sang giải thích nói:

- Địa Thư chính là nằm trong tay Nam Cung Thắng, tiên nhân Nam Cung Thắng mạnh mẽ nhường nào, ngươi chắc là cũng có thể tưởng tượng chứ, người mà dám đi đoạt Địa Thư là kẻ đầu đường só chợ sao? Đến lúc đó nhất định cường giả như rừng, có lẽ một chút dư ba bọn họ chiến đấu đã khiến chúng ta biến thành tro bụi rồi, trừ phi ngươi không muốn đi, nếu không an toàn mới là đứng đầu.

- Ồ!

Tiên Tiên nhướng mày liên tục, hình như đang tiêu hóa những lời của Cổ Thiên U vậy.

- Tuy nhiên, có lão già nát rượu, chúng ta chắc là sẽ không gặp phải nguy hiểm lớn nha!

Chung Sơn nhìn về phía lão già nát rượu.

Lão già nát rượu sờ vào cái bình rượu của mình, có chút biếng nhác nói:

- Yên tâm đi, chỉ cần đến lúc đó các ngươi nghe ta, tuyệt đối không có vấn đề.

- Sát Phá cũng dẫn đi sao?

Tiên Tiên lập tức hỏi.

- Không cần, Sát Phá trông coi Âm Dương Điện không thể để xảy ra sơ xuất, hơn nữa, mấy người theo chúng ta đi như vậy là đủ rồi!

Chung Sơn khẳng định nói.

- Ồ!

Như vậy người được chọn đi là Chung Sơn, Cổ Thiên U, Tiên Tiên, Thi tiên sinh, lão già nát rượu, tổng cộng năm người.

Ngày hôm sau, sau khi thượng triều an bài xong, Chung Sơn mang theo bốn người rời khỏi Tuyên Kinh, hướng về nơi phát ra tin tức cấp tốc bay đi.

Trên đường bay.

- Đã bay hai mươi ngày, Trầm phù huyết hải còn ó xa lắm không? Nam Cung Thắng này rảnh rang hay sao, sao lại chạy nhanh như vậy?

Tiên Tiên qua hai mươi ngày phi hành nhàm chán, bắt đầu oán giận.

- Phốc, lúc này mới hai mươi ngày mà ngươi đã chịu không nổi sao?

Cổ Thiên U cười trêu nói.

- Đương nhiên không phải, chỉ là hai mươi ngày này cũng không dừng lại tạm nghỉ, cứ bay, cứ bay, trong lòng có chút không thoải mái a!

Tiên Tiên lắc đầu nói.

- Nhanh, nhiều chỉ tiếp tục bay mười ngày nữa là tới.

Chung Sơn lắc đầu nói.

- Còn những mười ngày sao?

Tiên Tiên kêu lên bi thảm.

Nhìn thấy bộ dáng Tiên Tiên, tâm tình căng thẳng của mọi người cũng buông lỏng hơn một chút.

- Lão già nát rượu, ngươi và Thiên gia có quan hệ gì?

Chung Sơn bỗng nhiên nhìn về phía lão già nát rượu.

- Không, không có quan hệ gì a!

Lão già nát rượu cuống quít nói.

- Không có quan hệ, vậy ngươi hoảng cái gì?

Tiên Tiên lập tức phát hiện việc vui kêu lên.

- Ai hoảng?

Lão già nát rượu một chút không cho là đúng nói.

- Thật sự không có quan hệ?

Chung Sơn cười nói.

- Đương nhiên không có quan hệ!

Lão già nát rượu quật cường nói.

- Ừ, vậy là tốt rồi, lần này cướp đoạt Địa Thư, ta nghĩ Thiên gia tuyệt đối sẽ không ngồi xem, đến lúc đó khẳng định có người Thiên gia xuất hiện, hy vọng đến lúc đó ngươi không tạm thời xảy ra chuyện.

Chung Sơn trêu tức cười nói.

- A? Còn có người Thiên gia tới?

Lão già nát rượu trợn tròn mắt nói.

- Lớn toàn trường như vậy, Thiên gia làm sao không đến?

Cổ Thiên U ở một bên giúp đỡ nói.

Lão già nát rượu vẻ mặt có chút thất thố, có chút hối hận, lại có chút bất đắc dĩ, nhìn lại Chung Sơn, lão già nát rượu bất đắc dĩ thở dài.

- Ôi, lúc Diêm Trùng Chi nói với ta, ta còn không tin. Xem ra đúng là lừa không được ngươi!

Lão già nát rượu lộ ra nụ cười khổ.

Tiên Tiên mở to mắt nhìn chằm chằm lão già nát rượu, lão tửu quỷ này còn có bí mật gì sao?

- Ngươi nói đi, ta có thể xem xét xử lý!

Chung Sơn nhìn chằm chằm lão già nát rượu nói.

Thi tiên sinh cũng đề phòng nhìn về phía lão già nát rượu. Thi tiên sinh bây giờ đã một mực đi theo Chung Sơn, tự nhiên đem an toàn Chung Sơn đặt lên đầu tiên.

- Kỳ thật, ta cũng họ Thiên.

Lão già nát rượu cười khổ nói.

- Hách? Lão già nát rượu ngươi cũng là người Thiên gia?

Tiên Tiên kinh ngạc nói.

Lão già nát rượu gật gật đầu cười khổ nói:

- Ta còn là người Thiên gia (ý là cảm thán tự hỏi)? Ha ha, người Thiên gia chưa chắc đã nhận ra ta.

- Ồ?

- Phụ thân ta là một thành viên dòng chính Thiên gia, đáng tiếc, hắn vì yêu mẫu thân ta, là một người cừu địch với Thiên gia, sinh ra nghiệt chủng là ta!

Lão già nát rượu nói.

- Nghiệt chủng?

Tiên Tiên lặp lại.

Tiên Tiên vừa nói, lão già nát rượu đang đắm chìm trong quá khứ đau khổ, không khỏi cảm xúc xáo động, một đầu hắc tuyến nhìn về phía Tiên Tiên, ai mà muốn nói mình là hèn hạ đâu, nhưng mà Tiên Tiên lại nói.

- Phụ mẫu ta đều bị Thiên gia vì đại nghĩa không quản người thân, chỉ còn lại mình ta, Thiên gia coi ta là sỉ nhục của gia tộc, cho nên phàm là người Thiên gia đều phải chém giết.

Lão già nát rượu tiếp tục nói.

Từ trong lời nói của lão già nát rượu, Chung Sơn rất nhanh phân tích ra, lão già nát rượu này nói dối, nhưng mà trong lời nói dối này lại có lời thật. Tuy nhiên, Chung Sơn vẫn không vạch trần, mà là gật gật đầu.

- Yên tâm đi, ta sẽ tận lực không cho ngươi và Thiên gia gặp mặt!

Chung Sơn gật gật đầu nói.

- Ừ!

Lão già nát rượu cảm động gật gật đầu.

- - - - - oOo- - - - -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.