Tiểu Thư Yêu Tiền

Chương 47: 47: Thử Một Chút




Qua Qua nói xong vừa muốn nhảy đến trên vai hắn, đi ôm cổ hẳn, bị Diệp Thiếu Dương đẩy ra, trừng mắt nhìn nó một cái: “Ai tới thăm ngươi, ta là đến làm chính sự. Nói, các ngươi đi Đông hải, trên đường có thái bình không?”

“Không thái bình, nhưng may mắn cũng tìm được Huyền Vũ, lão già đó, ai da, thật sự là cực phẩm, đủ các kiểu không nói nổi!”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười nói: “Ta đã kiến thức rồi.”

“Lão đại, ngươi đã gặp Huyền Vũ?” Đoàn người đều rất giật mình.

“Ừm, Đạo Phong dẫn lão đi gặp, chuyện này tạm thời chưa nói, ta chính là đến thăm các ngươi một chút, ta đi Thiên Tử điện còn có chính sự, Đạo Phong ở nhân gian chờ ta.” Dứt lời nói với Qua Qua, “Đi theo ta không?”

“A…” Qua Qua mặt lộ vẻ khó xử, “Ta còn chưa nán lại chỗ này gì cả, mọi người đều ở đây, ta cảm thấy chơi rất vui. Ừm, muốn ở lại thêm vài ngày rồi mới về.”

Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt nói: “Sớm bảo người kiếm cái chức vị ở đây, người nhất định không làm, bây giờ hối hận?”

Qua Qua lập tức lắc đầu: “Không phải nha lão đại, ta không muốn làm quan ở ẩm ty, chỉ muốn đi theo người, chỉ là ngẫu nhiên cũng muốn đổi cái hoàn cảnh…”

“Biết rồi, ngươi ở lại đây đi, có việc ta sẽ tìm ngươi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua mọi người: “Thấy các ngươi không có việc gì ta yên tâm rồi, được rồi ta đi đây. Chờ không bận lại đến thăm các ngươi.”

Nói xong xoay người rời đi, mọi người cùng nhau tiễn hắn ra cửa, vốn muốn tiễn hắn tới Thiên Tử điện, nhưng Diệp Thiếu Dương cảm thấy một đám người từ trong thành đi qua, động tĩnh quá lớn, mình vốn là đến tìm Thôi thiên tử đi cửa sau, vẫn là khiêm tốn chút thì tốt hơn, vì thế bảo bọn họ đều trở về.

“Thiếu Dương, ta đi theo ngươi.” Lâm Tam Sinh mang theo Lý Lâm Lâm đi lên đón, tỏ vẻ hai người đi ra quá lâu rồi, muốn về trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ vấn an sư phụ Quảng Tông thiên sư.

Sau khi từ biệt đoàn người, ba người kết bạn đi chung, tới Thiên Tử điện, bảo một quỷ sai đi vào thông báo, nói là tìm Chanh Tử. Kết quả ở sảnh ngoài đợi một hồi, đi ra lại là Tiêu Dật Vân.

“Ta1nói, ngươi sao lại tới nữa!” Tiêu Dật Vân nhìn thấy Diệp Thiếu Dương liền tức giận. “Ngươi một pháp sư nhân gian, đến Thiên Tử điện ta suốt làm gì!”

Diệp Thiếu Dương lườm hắn, “Thiên Tử điện nhà ngươi? Ta đến tìm Chanh Tử, lại không tìm ngươi! Chanh Tử đâu?”

“Đi ra ngoài làm việc rồi, có việc thì nói!”

“Đương nhiên là có chính sự, nơi này không phải chỗ nói chuyện.”

“Ngươi sao lại nhiều chuyện như vậy!”

Tiêu Dật Vân ngoài miệng rất không kiên nhẫn, lại xoay người đi về phía sảnh trong, ba người bọn Diệp Thiếu Dương lập tức đi qua theo, đi vào trong một gian phòng, Tiêu Dật Vân bảo người ta pha hai chén trà, chia cho Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm. Diệp Thiếu Dương tuy là hình chiếu mà đến, nhưng vẫn cần về nhân gian, uống trà âm phủ rất không tốt.

“Em rể à chuyện này ngươi nhất định phải giúp ta, ngươi là em rể của ta đó!” Diệp Thiếu Dương đem đến mục đích nói một lần, bắt đầu dùng công tâm kế.

Tiêu Dật Vân đứng lên, xua tay nói, “Ta5gọi ngươi em rể được không, ngươi thực cho rằng Thiên Tử điện là nhà ta mở, lần trước vì em gái tên gì đó của ngươi, ngươi từng tới tra sổ sinh tử một lần, lần này lại tới. Ngươi không để yên sao.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ta không có cách nào cả, Đạo Phong đến tìm ta, lải nhải không thể không đến.”

Tiêu Dật Vân trừng mắt nói: “Hắn tìm ngươi. Ngươi liền tới tìm ta, dựa vào cái gì chứ!”

“Bằng ngươi là em rể ta mà, em gái ta không có mặt, ta không tìm ngươi thì tìm ai.”

Tiêu Dật Vân vắt tay lên trán, thở dài: “Ta nếu sớm biết ngươi biết kéo phiền toái như vậy, ta tình nguyện không cần Chanh Tử…”

“Ngươi nói cái gì!” Diệp Thiếu Dương chỉ vào hắn.

Mặt Tiêu Dật Vân thoáng cái trắng bệch, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, hướng Diệp Thiếu Dương không ngừng chắp tay, “Ặc, đại cữu ca, ta chỉ tiện mồm lải nhải một chút, ngươi tuyệt đối đừng coi là thật, tuyệt đối đừng nói với Chanh Tử đó.”

“Ngươi cuối cùng nhận ta đại cữu3ca này sao.” Diệp Thiếu Dương sờ cằm, cười lên âm hiểm, “Ngươi đây là tự mình đào hố mà nhảy vào trong, ba người chúng ta đều nghe thấy rồi.”

Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm cũng cười hung ác nham hiểm.

Lâm Tam Sinh méo miệng, cực kỳ khó xử nói: “Cái này thực sự không dễ xử lý mà.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi chỉ việc thông báo, chỉ cần làm Thôi thiên tử tiếp kiến ta là được, còn lại ta tự mình đi nói.”

Tiêu Dật Vân bất đắc dĩ, uể oải đi ra ngoài, vừa tới cửa phòng, một quỷ sai đi đến trước mặt, chắp tay nói: “Phủ quân đại nhân mời Diệp thiên sư yết kiến.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, quay đầu nhìn Tiêu Dật Vân, nói: “Ngươi đi thông báo rồi?”

“Không có, ta và các ngươi không phải cùng vào sao.” Tiêu Dật Vân cũng rất buồn bực, nghĩ nghĩ nói, “Phủ quân đã tiếp kiến, ngươi đi đi, quản nhiều như vậy làm gì.”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy cũng đúng, vì thế bảo Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm ở lại chờ đợi, mình theo quỷ3sai ra ngoài, đi thẳng tới đại điện, tiến vào một gian sảnh ở bên. Diệp Thiếu Dương trước đó từng tới một lần, biết nơi này chính là thư phòng Thôi phủ quân, trong lòng không khỏi sinh ra một ít kính sợ, sửa sang lại áo mũ, lúc này mới đi vào.

Thôi phủ quân đứng trước cửa sổ, nhìn bên ngoài, cửa sổ đối diện một khoảng đình viện, trồng một ít chuối tây, làm Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên là: trong sân bầu trời âm trầm, đang có mưa nhỏ, đánh vào trên lá chuối tây, phát ra tiếng vang bốp bốp.

Diệp Thiếu Dương đứng ở cửa, không dám đi vào, đợi một lúc, Thôi phủ quân xoay người lại, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Ngươi có phải hay không cho rằng, Quỷ Vực sẽ không có mưa?”

Diệp Thiếu Dương mờ mịt gật gật đầu. Quỷ Vực có vô cực hồng quang bao phủ, không mặt trời không trăng, không có sáng như ban ngày, cũng không có tối như ban đêm, nhưng Quỷ Vực chưa bao giờ có mưa có tuyết.

Thôi phủ quân chậm rãi nói: “Quỷ Vực5là sẽ có mưa, cũng sẽ có tuyết, vũ chủ quái dị sinh, tuyết chủ đao binh lạc.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hơi kinh hãi, nhíu mày.

Thôi phủ quân nói: “Đừng hiểu lầm, mưa này của ta là dùng pháp thuật triệu hồi mà sinh, thực ra là ảo thuật. Ta chỉ là thích nghe tiếng mưa đánh chuối tây.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Phủ quân đại nhân thật có nhã hứng.”

Thôi phủ quân nhẹ nhàng vung tay áo, mưa ngoài cửa sổ lập tức tạnh.

Thôi phủ quân trở lại trước bàn, tự mình ngồi xuống, hướng ghế đối diện gõ hai cái, ý bảo Diệp Thiếu Dương ngồi. Diệp Thiếu Dương nào dám, tỏ vẻ mình đứng là được rồi.

“Ngươi nhất định tò mò, ta vì sao biết ngươi tới.”

Diệp Thiếu Dương gật đầu cười nói: “Thật ra ta cũng không phải quá tò mò, lấy pháp lực phủ quân đại nhân, muốn tính ra những thứ này cũng là dễ dàng.”

Vốn tưởng nịnh bợ không tệ, kết quả Thôi phủ quân cười cười, nói: “Ta nào có rảnh đi tính cái này. Thật ra, ngươi vừa tới, liền có người hướng ta bẩm4báo.”

Diệp Thiếu Dương nhếch miệng cười cười, xoa xoa tay, cười rất xấu hổ.

Thôi phủ quân cũng cười cười, nói: “Nhưng sau khi biết được ngươi tới, ta quả thực tính một quẻ, ta biết ngươi tìm đến ta, là vì cái gì.”

Diệp Thiếu Dương lập tức thu lại nụ cười, chắp tay nói: “Hy vọng tổ sư thành toàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.