Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 21: Suy nghĩ....




“Cho nên, cậu nói với họ?” Grindelwald trêu tức hỏi, “Dũng khí đáng khen nha.”

Ngày thứ ba sau Lễ Giáng Sinh, Harry gặp mặt Grindelwald và Laiya ở Nurmengard.

Harry cười khổ, “Bằng không làm sao giờ? Chuyện này sớm muộn gì cũng phải thẳng thắn. Nhưng mà,” cậu chuyển đề tài, “Tôi còn chưa nói với Giáo sư Dumbledore.”

Grindelwald thu nụ cười lại, rũ mi xuống, im lặng uống ngay một ngụm hồng trà.

Harry khẽ thở dài, giải thích, “Tôi không phải không tin cụ. Nhưng mà, nếu cụ biết cái giá tôi trở về, lấy tính cách của cụ, sẽ tự trách…”

Harry ngưng mắt nhìn bầu trời xanh trong veo ngoài cửa sổ, trong phút chốc cũng im lặng không nói.

“Đúng a… Người kia…” Grindelwald rốt cục phát ra âm thanh, nhưng ánh mắt vẫn đắm chìm trong kí ức ấm áp năm xưa.

<<Harry, có lẽ mấy thập niên trước thầy đã sai rồi. Mà bây giờ, thầy cố tình cho con biết chuyện này có lẽ là một sai lầm càng bi ai hơn. >> đó là lời sau mười năm chiến tranh kết thúc, Dumbledore trong bức họa nói thế với cậu.

Khi đó, cụ Dumbledore vừa nói cho cậu biết bí mật về Bảo Bối Tử Thần.

Harry nhớ rõ lúc ấy đôi mắt cụ Dumbledore toát ra bi ai dày đặc như chìm vào đại dương sâu nhất. Cụ cảm thấy không nên để một người tuổi còn trẻ hao phí cái giá khổng lồ như vậy vì Voldemort, cụ cảm thấy chuyện này vốn nên để một lão già sắp vào quan tài như mình hoàn thành.

Thế nhưng, rõ ràng lão già này đã vì niềm tin trong lòng mà trả giá rất nhiều. Cụ cả tính mạng của mình cũng kính dâng vì sự nghiệp hòa bình mà không một câu oán hận, ai cũng không có quyền đi trách cụ bất cứ điều gì.

Thế giới này có một vài người như vậy, có thể vì thứ gì đó cao thượng mà phấn đấu quên mình. Cụ Dumbledore là người như thế, vậy cậu thì sao?

Harry hiểu rất rõ bản thân vĩnh viễn sẽ không trở thành người như cụ Dumbledore. Thứ cậu khát khao rất đơn giản, vỏn vẹn chỉ hy vọng người cậu yêu thương có thể hạnh phúc thôi. Nhưng Dumbledore, lại vĩnh viễn sẽ khoan dung bác ái với rất nhiều rất nhiều người, cụ luôn sẵn lòng giúp người ta đi về hướng tốt hơn, luôn để người ta có cơ hội sửa chữa sai lầm.

Nếu không phải thấy bộ dạng Harry lúc ấy tuyệt vọng cứ như cái xác không hồn, có lẽ Dumbledore vĩnh viễn sẽ không nói cho Harry biết cách dùng Bảo Bối Tử Thần.

Linh hồn… một người chỉ cần có chút hiểu biết về Pháp thuật cũng biết tầm quan trọng của nó đối với phù thủy.

Nếu Dumbledore biết là cụ đẩy Harry vào con đường đã định là dẫn xuống địa ngục, có thể trong nội tâm vốn đã tràn ngập hối hận của cụ lại nặng thêm phần nữa, không phải sao?

Harry cười khổ. Nhưng cho dù vứt bỏ linh hồn, cậu cũng cảm ơn cụ Dumbledore đã nói cho cậu một con đường có thể cứu chuộc.

Thế nhưng, người như Dumbledore, sẽ không bỏ được tự trách trong lòng.

Nghĩ đến đây, Harry tràn ra một tiếng thở dài, thu hồi ánh mắt chăm chú nhìn bầu trời kia.

“Chúng ta bàn về dấu hiệu hắc ám đi, ” Harry chuyển hướng về phía cô gái tóc bạc luôn im lặng kia, “Laiya, nghiên cứu ra kết quả chưa?”

Cô gái tóc bạc đột nhiên thốt ra câu nói đã nhịn dưới đáy lòng rất lâu: “Harry, về khế ước của cậu, không có cách nào sửa đổi sao? Ít nhất giúp cậu sống lâu thêm một ít.”

Mạng sống hai mươi bảy tuổi sẽ tàn lụi, đối với phù thủy có sinh mệnh lâu dài mà nói, thật quá tàn nhẫn.

Harry sửng sốt, ánh mắt hơi tối lại, “Laiya, cho dù có, nhưng phương pháp kia tôi vĩnh viễn cũng không dùng đâu.”

Phương pháp gì? Laiya rất muốn hỏi ra miệng, nhưng nhìn thấy rõ trên mặt Harry viết hàng chữ dừng ở đây rành rành, vì thế cô buông ý tưởng muốn hỏi tới kia.

Đối với Harry Potter, có lẽ cô vĩnh viễn cũng không hiểu được.

Laiya Kasinov • de • Iglenos, người thừa kếgia tộc Iglenos, thiên phú hơn người, từ nhỏ đã lớn lên trong những lời ngợi ca, trừ người trong gia tộc đi theo Grindelwald ra, cô chưa bao giờ để mắt đến kẻ khác. Nhưng sau khi cô quen được Harry. Potter từ Grindelwald, cô phát hiện thiếu niên suy yếu này đã đảo điên tất cả nhận thức lúc trước của mình. Tự đáy lòng cô khâm phục Kẻ Được Chọn của giới Pháp thuật, không phải vì tiếng tăm lừng lẫy của cậu, mà hoàn toàn bị nhân cách đầy mị lực của Harry đả động, nhất là khi biết bí mật kia của Harry.

Cô gái mười ba tuổi, cho dù giỏi giang vượt bậc, cho dù thông minh chín chắn sớm, cũng không có sức chống cự trước anh hùng nhuốm màu bi thương, đây chính là cảm giác hiện tại Laiya dành cho Harry.

“Được rồi, về dấu hiệu hắc ám, ” cô hắng giọng một cái, nói ra thành quả vẫn nghiên cứu, “Ý tưởng này thật tài tình, mượn lực cảm ứng trong linh hồn Trường Sinh Linh Giá, lại có sức mạnh của linh hồn niệm lực, sau đó lại sửa chữa chút rắc rối của ma văn “hi tư đồ nặc an” mới hình thành dấu hiệu hắc ám.”

Harry xoa xoa thái dương, “Ai, tiểu thư thiên tài thân mến, hay là cô trực tiếp nói cho tôi biết biện pháp giải quyết đi.”

Laiya cười, rút ra hai tấm da dê, một đưa cho Harry, còn lại cho Grindelwald.

“Đây là kết luận của tôi, phải khắc họa trên dấu hiệu hắc ám một ma văn tương phản với “hi tư đồ nặc an, sau đó sửa ba chỗ này thành như vầy…” Laiya chỉ vào ma văn trên giấy, giải thích.

Grindelwald cẩn thận đọc tỉ mỉ, gật gật đầu, khen ngợi:”Tư tưởng rất tuyệt, ta nghĩ hẳn không sai đâu.”

“Chỉ là…” ngón tay Harry mơn trớn tấm da dê, thấp giọng nói: “Tốt nhất có thể thí nghiệm một chút…” Cậu nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu, “Hay là quên đi, chuyện này không thể công khai.”

Laiya gật đầu, “Quả thật, nếu có thể tìm một Tử Thần Thực Tử thử một lần thì tốt rồi, nhưng chuyện này lại nói dễ hơn làm, đúng không?” Cô có chút tiếc nuối nhún vai, sau đó lại nghĩ tới một sự kiện khác, “Harry, vương miện Ravenclaw kia tôi muốn nghiên cứu thêm một chút, nhìn xem dùng phát hiện hiện có của chúng ta có thể giữ lại vương miện và phá hủy Trường Sinh Linh Giá trong đó hay không.”

Harry cười cười, “Vất vả cậu quá.”

Laiya đỏ mặt lên, cúi đầu, “Làm gì có, cậu biết đấy, đây là hứng thú của tôi mà.”

………………………..

Sau khi kết thúc lễ Giáng Sinh Harry về hầm, khi đang sửa sang lại phòng ở, Snape vừa vặn từ bên ngoài trở về.

Bàn tay đang sắp xếp sách vở của Harry dừng lại, ngẩng đầu lên cười yếu ớt, “Buổi chiều tốt lành, Giáo sư.”

Bước chân của Snape bị kiềm hãm, hơi gật đầu một cái với Harry, sau đó thẳng tắp đi tới bàn làm việc.”Uống ngay bình thuốc kia chưa?” Hắn vừa lật đống da dê trên bàn, vừa thấp giọng hỏi.

“Dạ, uống rồi, cám ơn thầy.” Harry nhìn chăm chú vào đôi mắt đang buông xuống của Giáo sư, hồi đáp.

Ngăn cách giữa hai người trước kì nghỉ Giáng Sinh dường như bất ngờ biến mất, tất cả đều trở về lúc hai người hòa hợp ở chung.

Snape buông tấm da dê trong tay, ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp đôi mắt xanh biếc của thiếu niên tóc đen.

Hắn im lặng nhìn vài giây, rũ mắt xuống, “Câu lạc bộ quyết đấu ngày đó…” Hắn đột nhiên nói đến chuyện này, “Trò biết ai ếm bùa lên con rắn kia không?”

Harry cứng đờ, “… Ý của thầy là?”

“Cẩn thận người kia.” Snape không trả lời trực tiếp.

“Thầy cho rằng là anh ta mở phòng chứa bí mật ra sao?” Harry thình lình hỏi.

Ánh mắt vốn rũ xuống của Snape đột nhiên nhìn về phía Harry, cặp mắt đen nhánh như hai hắc động thâm thúy.

“Chuyện Phòng chứa bí mật, trò đừng xía mũi vào.”

Harry không trả lời, chỉ hồi đáp bằng một nụ cười.

Bởi vì ở việc này, mình vĩnh viễn không thể chỉ lo thân mình.

Sau khi khai giảng, mặt trời lại bắt đầu yếu ớt chiếu rọi Hogwarts. Trong tòa thành, cảm xúc của mọi người trở nên lạc quan lên. Bởi vì sau vụ Neville và Nick Suýt-Mất-Đầu, không phát sinh sự kiện công kích nữa. Pomfrey thật vui vẻ báo cáo, nhân sâm đang nhanh chóng thoát ly thời kì thơ ấu. Không bao lâu nữa, sẽ có thể giải bỏ tình trạng hóa đá cho các học sinh.

Ngày mười bốn tháng hai giờ điểm tâm, lúc mọi người đi vào đại sảnh, kinh ngạc phát hiện đại sảnh đã biến thành một biển màu hồng.

Các bức tường đều treo đầy những bông hoa to tướng màu hồng phơn phớt. Hoa giấy hình trái tim năm màu cứ rơi như mưa từ trần nhà màu xanh lơ xuống.

Harry ngồi xuống bàn dài Ravenclaw, phát hiện Huynh Trưởng Penelop Clearwater ngồi vị trí chủ vị không thấy.”Penelope đâu rồi? Không phải ngày nào chị ấy cũng tới sớm nhất sao?”

Tim Roth làm một cái quỷ mặt, “Hôm nay Percy.Weasley của Gryffindor sáng sớm đã đứng ngoài cửa phòng nghỉ công cộng chờ, trong tay ôm một bó hoa lớn —— em có biết không, Penelope đang cùng anh ta nói yêu thương đấy.”

Các chú ưng nhỏ nghe thấy lời nói của Roth đều lộ ra nụ cười đầy ngụ ý.

Đúng lúc này, bàn giáo sư bên kia, Lockhart áo chùm màu hồng diễm lệ đứng lên, vẫy tay bảo mọi người im lặng. Các giáo viên khác ngồi ở hai bên đều xụ mặt xuống.

“Các vị, lễ tình nhân vui vẻ!” Lockhart đầy nhiệt tình kể ra mình đã nhận được bốn mươi sáu tấm thiệp chúc mừng lễ tình nhân, “Hơn nữa, tôi tự chủ trương, an bài cho mọi người một chút ngạc nhiên —— nhưng chưa hết đâu nhé.” Ổng vỗ vỗ tay làm cho một tá chú lùn sắc mặt âm trầm từ phía sau cửa đi vào đại sảnh, “Đây là tiểu ái thần! Bọn họ hôm nay sẽ đưa thiệp chúc mừng cho các học sinh trong trường! Niềm vui còn chưa hết! Tôi tin tưởng các đồng nghiệp của tôi đều bằng lòng nhảy vào tham gia phải không! Vì sao không xin giáo sư Snape dạy các trò làm thế nào điều chế thuốc **? Nếu các trò cảm thấy hứng thú, Giáo sư Flitwick sẽ chứng tỏ ông biết nhiều về Bùa Mê hơn bất cứ phù thủy nào mà tôi từng gặp, chánh hiệu con chó già láu cá đấy nhé!”

Harry thấy mặt Giáo sư Snape đen đến mức sắp mài ra mực, đột nhiên dự cảm hôm nay Lockhart nhất định sẽ trôi qua thực “vui sướng”.

Lúc ăn điểm tâm, các chú cú gởi quà lễ tình nhân đến. Có người vui mừng có người ưu phiền. Người thu được quà tự nhiên trên mặt mang nụ cười, mà những “Người cô đơn” đành phải buồn bã cúi đầu ăn cơm.

Harry cũng là một thành viên đang ăn bánh mì nướng, nhưng khi một con cú dừng laị trước bàn chỗ cậu ngồi, toàn bộ đại sảnh đều im lặng.

Harry ngẩng đầu sau cùng, nhìn thấy một bó hoa hồng xanh nằm trước mặt cậu. Màu sắc xanh biếc, hơi đọng giọt sương, tựa như ngọc bích xanh biếc.

Trên móng vuốt con cú trên bàn có một phong thơ.

Cậu học sinh Ywen bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đây là hoa hồng xanh Israel, rất đắc đó nha…”

Harry có thể cảm thấy dường như có vô số ánh mắt đều bắn về phía mình, cậu hơi xấu hổ gở thơ từ con cú xuống, trên phong thư viết:

Harry thân mến,.

Bút tích xinh đẹp mà hoa lệ, Harry chỉ liếc một cái liền biết người viết thư là ai.

Mở phong thư ra, rút ra một bức thư màu xanh nhạt. Trên đó chỉ có một hàng chữ: “Lễ tình nhân vui vẻ. Màu của đóa hoa rất giống màu mắt cậu. Mặt khác, nếu cậu nhận được trên đại sảnh, sẽ mắc cỡ không nhỉ? Vui sướng khi người gặp họa, Laiya.”

Harry có chút bất đắc dĩ nhún vai, Laiya à, cậu đang đùa giỡn tôi hả?

Cậu thu bức thư lại, làm một tấm bùa bảo vệ cho đóa hoa hồng xanh, tiếp tục ăn bánh mì nướng trong đĩa.

Người ngồi bên cạnh với đôi mắt trông mong nhịn không được, “Harry, là bạn gái của cậu hả?” Ywen vội vàng hỏi han.

Harry cười khổ không ngừng, “Chúng ta mới năm hai thôi, hơn nữa, cô ấy chỉ là một người bạn.”

Nhưng một câu đơn giản như thế làm sao có thể thỏa mãn các Ravenclaw nổi tiếng tò mò. Nhìn thấy một loạt ánh mắt long lanh lóng lánh sáng rực trên bàn, Harry cảm thấy sau lưng chợt lạnh, liền dứt khoát buông bánh mì, cầm lấy hoa và thư rời khỏi bàn.

“Nhất định là bạn gái!” Roth dứt khoát, “Nhìn cậu ta quý đóa hoa như vậy thì biết rồi.”

Các chú ưng nhỏ còn lại đều tỏ vẻ đồng ý.

Mà Harry rời đi không chú ý tới, trên chỗ ngồi giáo sư, có một ánh mắt u ám nhìn theo bước chân cậu rời đi. Bây giờ suy nghĩ trong lòng Harry là —— thuốc chế từ hoa hồng xanh rất có giá trị, thu gom lại, Giáo sư nhìn thấy nhất định sẽ vui lắm đây, đúng không ta?

Xin Merlin phù hộ cậu, thiếu niên Harry a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.