Tiểu Thư, Thật Xin Lỗi

Chương 5




Sở Mạn Hà quả thật không thể tin được, thế nhưng lại không thấy Trình Phàm Phàm!

Cô chỉ ra cửa một chút, về nhà liền phát hiện Trình Phàm Phàm biến mất, hành lí vẫn còn trong phòng cô bé, có thể thấy không phải cô bé muốn không từ mà biệt, mà là có người mang đi!

Nếu như em muốn phản kháng anh, tốt nhất hiểu rõ hậu quả… lời nói mấy ngày trước hiện lên trong đầu cô.

Cái gì cũng không nghĩ, cô liền quay người xông ra ngoài cửa.

Nhanh chóng chạy tới công ty ‘Siêu Việt’, cô gấp đến độ không để ý thư kí ngăn cản, một đường đi thẳng đến phòng làm việc của Lương Tuấn.

“”Phàm Phàm ở đâu?” Sở Mạn Hà lo lắng giữ chặt anh chất vấn.

Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô,trong lòng anh có một loại vui vẻ, rồi lại đáng chết lo lắng không thôi vì gương mặt tái nhợt của cô.

Đây là loại cảm xúc không giải thích được gì vậy?

“Anh đưa cô bé đi.” Anh đang vì mình mâu thuẫn mà tức giận, thuận miệng trả lời.

“Sao anh có thể làm như vậy?” Cõi lòng cô tan nát, lại tức giận hô to. “Phạm Phàm là bạn em, sao anh có thể tự ý đuổi cô bé đi như vậy? Cô bé vừa mới tới Đài Băc, cái gì cũng không biết, bây giờ cô bé lại là người hai bàn tay trắng nữa!” Giọng nói của cô nghẹn ngào.

Cô giống như Trình Phàm Phàm, trừ mình ra, không có gì cả, giống như không tìm được gốc cây lục bình, không tìm được một nơi để nương tựa, không ai yêu mình, cũng không ai quan tâm đến mình.

Đáy mắt cô lóe lên ánh nước, khiến gương mặt tươi cười hả hê của Lương Tuấn cứng lại.

Nhưng anh không nên quan tâm cô, anh đã chịu cô kiềm chế đủ rồi, chịu đủ việc cảm xúc bị lay động vì cô. Anh quyết định trở lại là chính mình, mặc kệ làm bị thương người nào.

“Đừng quên, anh có quyền quyết định tất cả của em, bao gồm cả bạn bè.”

“Chẳng lẽ anh không quan tâm tới cảm nhận của người khác sao? Chẳng lẽ không hiểu được cái gì gọi là đồng tình sao?”

“Anh hiểu rõ, anh dĩ nhiên biết!” Anh cắn răng rống giận, hoàn toàn bị chọc giận. “Nếu như không phải vì có một chút thương hại, anh đã sớm đem hai anh em tham lam mấy người vào tù rồi!”

Giảo hoạt tham lam? Anh nhìn cô như vậy? Cõi lòng Sở Mạn Hà tan nát.

Cô rốt cuộc hiểu rõ, dù cô có làm thế nào, cũng không thay đổi được cách nhìn về cô của anh.

Trong lúc bất chợt, một loại tuyệt vọng cô đơn quấn lấy cô, thứ này thấm vào xương cốt rét lạnh, giống như xông vào trong bụng.

Cô ngu ngốc đi yêu một người đàn ông không yêu mình, có thể không bị tổn thương? Cô chỉ không biết, loại tra tấn này còn bao lâu nữa?

Cô đau lòng đến gần như không còn cảm giác, cô chậm rãi ngồi xuống, vùi đầu vào đầu gối, dùng đôi tay ôm chính mình thật chặt, giống như muốn dựa vào cái này ngăn cản cảm xúc lạnh lẽo một đường lam khắp đáy lòng cô…

Trong phút chốc, cô như trở về ngày bi thảm vào mười sáu năm trước, cô vui vẻ không lo lắng, trong một đêm mất đi hai người thân, trở thành một cô nhi.

Cô cũng không nhịn được nữa, nội tâm đau đớn khóc lên.

Cô buông tay, cô không biết mình một lòng, lại có thể bị sự tàn nhẫn đó khiến mình bị thương mấy lần?

Nhìn cô ngồi chổm hổm trên mặt đất, lòng Lương Tuấn giống như bị ai đó hung hăng đâm vào.

Hai tay anh bất giác nắm chặt, dùng hết tất cả lí trí, mới có thể ngăn chính mình kích động muốn ôm cô vào lòng.

Anh tự nói với chính mình, đối với người phụ nữ chuyên lừa đảo này, anh sẽ không ngu ngốc để bị lừa, thế nhưng tiếng khóc đau lòng của cô, lại khiến tim anh loạn lên, nhiều lúc còn gần như điên cuồng.

Cô có thể vì một cô gái vốn không quen biết khóc đến đau lòng như vậy, lại có thể hung ác đi lừa gạt anh, cô tốt bụng với Trình Phàm Phàm lại càng thêm nhấn mạnh sự tàn nhẫn của cô với anh.

“Còn nữa, hình tượng quảng cáo của công ty tìm được nữ chính rồi, em có thể đi được rồi, về phần khoản tiền kia của em, coi như là tiền anh đưa cho em sau đêm đó đi!”

Sở Mạn Hà đột nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin được, anh lại muốn thả cô tự do?

Trải qua lần giày vò này, cô cho rằng anh sẽ không để cho cô yên, nhưng hôm nay anh lại ném một câu nói, liền khiến mọi chuyện hoàn toàn sạch sẽ?

“Nếu không có chuyện gì, em có thể đi được rồi, anh còn có chuyện phải làm. Anh không giống em, thiết kế một âm mưu đơn giản là có thể kiếm được tiền.” Anh không muốn tổn thương cô nữa, nhưng miệng lại không chịu sự khống chế của anh.

Cô nâng đôi mắt trống rỗng lên, Sở Mạn Hà giờ đây giống như một u hồn, chậm rãi đứng dậy, chậm rãi biến mất trước mắt anh.

Cô không biết tại sao cô lại tới phòng làm việc của Dương Lam, chẳng qua là khi cô phục hổi tinh thần lại, đã phát hiện mình đứng ở chỗ này.

Lau khô nước mắt, cô giả bộ như không có chuyện gì xảy ra gõ cửa.

Cô không biết, mình có thể bình tĩnh được không, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lương Tuấn không cần cô nữa, không phải sao? Cô tự do, nhưng tại sao một chút vui vẻ cô cũng không có? Ngược lại, bộ dạng cô đau lòng mất mát giống như vừa bị vứt bỏ.

“’Tiểu Hà? Sao em lại tới đây?” Cửa đột nhiên ra, bên trong gương mặt Dương Lam vui mừng.

“Đột nhiên muốn đến nhìn anh.” Cô cố gắng không cho mình mỉm cười, như vậy có vẻ quá gượng ép.

Nhìn bóng dáng ngoài của là người anh đã yêu hơn ba năm, trong lúc bất chợt, trong lòng anh đang lên một loại kích động cùng dũng khí mà trước nay chưa từng có.

Lôi cô vào phòng, để cho cô ngồi lên ghế sô pha, anh đột nhiên ôm cô vào lòng. “Tiểu Hà, gả cho anh đi!”

“Anh Lam?” Sở Mạn Hà kinh ngạc, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

“Vật này anh đã chuẩn bị xong từ lâu, nhưng lại luôn không có dũng khí lấy ra.” Dương Lam thận trọng lấy một cái hộp tuyệt đẹp đưa ra trước mặt cô.

Sở Mạn Hà giật mình nhận lấy, bên trong là một chiếc nhẫn thanh nhã tinh xảo, phía trên là một viên kim cương phát ra ánh sáng chói lòa dưới ánh đèn, trong mắt cô lại phủ kín một tầng sương.

“Tiểu Hà, em… em làm sao vậy?” Thấy cô khóc, Dương Lam lập tức luống cuống tay chân.

“Em không sao!” Cô chật vật lau nước mắt. “Nhưng em… em không yêu anh.” Hai mắt cô đẫm nước nhìn anh.

“Anh biết.” Anh bình tĩnh cười một tiếng, giọng nói bình thường giống như đang nói chuyện về thời tiết. “Em yêu Lương Tuấn.”

“Anh Lam, anh…” Sao anh biết?

“Anh nhìn thấy ánh mắt em nhìn anh ta, giống như ánh mắt của anh nhìn em, yên lặng nhìn giống như em.”

“Nếu anh biết em không yêu anh, sao còn cầu hôn em?”

“Anh không buộc em phải yêu anh, nhưng anh muốn bảo vệ em, muốn cho em một bả vai để dựa vào, không để cho em chịu chút uất ức.”

Lời của anh, khiến Sở Mạn Hạ vết thương lòng chồng chất hoàn toàn sụp đổ, cuối cũng không chống đỡ được vẻ kiên cường giả dối bên ngoài.

Cô mệt mỏi… qua nhiều năm như vậy, cô luôn cô đơn một mình, học được cách độc lập, học được thực tế sinh tồn trong xã hội, cô cảm thấy mệt quá, mệt quá,…

Cô không muốn, cũng không nguyện chạm vào tình yêu, loại cảm xúc khiến người bị thương này, cô chỉ muốn có một bả vai cho cô dựa vào, vào lúc cô mệt mỏi, có một nơi an toàn để cô nương tựa nghỉ ngơi…

“Em đồng ý!” Cô gật đầu, mỉm cười với anh.

Dương Lam kinh ngạc mấy giây, sau đó hoan hô một tiếng liền ôm cô vào trong ngực.

“Thật tốt quá!”

Tựa vào lồng ngực anh, trong đầu cô vẫn như cũ hiện lên vẻ mặt của Lương Tuấn.

Lương Tuấn quyết tâm, quyết định hoàn toàn quên Sở Mạn Hà.

Anh chưa từng quay lại nhà của cô, không muốn hỏi chỗ ở của cô, anh hoàn toàn muốn ngăn cách cô ở ngoài cuộc sống của anh.

Anh cố gắng sống cuộc sống vui vẻ của mình trước đây, vì vậy, anh mới hẹn hò với nữ chính trong quảng cáo của công ty, ban ngày làm việc, ban đêm điên cuồng chơi đùa.

Ngược lại, đám bạn tốt bên cạnh anh, nhìn anh giống như đang tự làm khổ chính mình, không nhịn được lo lắng cho anh.

“Lo lắng? Có gì phải lo lắng?” Lương Tuấn đối với sự lo lắng của mọi người vẫn là thái độ không quan tâm.

“Lương Tuấn, thành thật mà nói, cậu có phải bị cái gì kích thích hay không?”

Quý Kính Hòa cảm thấy người này vui vẻ một cách không bình thường, hình như cố ý để người khác thấy mình rất vui vẻ.

“Cậu ta đâu có cái gì kích thích? Cậu ta đâm chọt anh mới gọi là kích thích đó!” Địch Kiệt căm giận nói thầm.

Anh thiếu chút nữa tổn thất hơn ngàn vạn vì tên tiểu tử này, chỉ là may mắn cậu ta nhanh chóng tìm đến nữ chính dự bị thứ hai, mới có thể quay quảng cáo đúng hạn, bằng không, anh nhất định lột da của Lương Tuấn!

Phương Trọng Phi ở một bên cũng không nhịn được hỏi. “Lương Tuấn nghe nói cậu với một người mẫu tên là Sở Mạn Hà...”

“Mấy người đủ chưa!” Lương Tuấn đột nhiên đứng lên, mi tâm u ám.

Anh rõ ràng đã hoàn toàn đuổi cái tên Sở Mạn Hà ra khỏi cuộc sống mình, nhưng vì sao khi nghe tên cô, tim anh vẫn có một cảm giác nhói đau?

“Mình còn có chuyện, muộn rồi!” Anh đứng dậy đi về phía cửa, mọi người liếc về phía bàn của anh, giống như chưa ăn một chút nào.

Xong rồi, từ trước đến giờ, Lương Tuấn là người thích ăn thích chơi, lần này thậm chí thức ăn ngon trước mặt cũng không thể hấp dẫn anh, vậy vấn đề lần này thật sự không nhẹ.

“Đúng rồi, Lương Tuấn, em nhận được thiệp mời chưa?” Đột nhiên, Địch Kiệt nói ra một câu.

“Thiệp mời nào?” Anh chỉ chú ý đi giày ở trước cửa, đầu cũng không ngẩng lên hỏi.

“Thiệp cưới của Sở Mạn Hà!” Lúc này, Quý Kính Hòa nói, hiển nhiên anh cũng nhận được.

Thiệp cưới? Lương Tuấn đang muốn đứng dậy đột nhiên giật mình.

Là ý nói... Sở Mạn Hà muốn kết hôn?

“Cậu nói lại lần nữa?” Lương Tuấn nói từng chữ, mặt tái xanh.

“Mình nói, Sở Mạn Hà muốn kết hôn.” Quý Kính Hòa lặp lại lời nói.

“Với ai?” Trong đầu anh trống rỗng, toàn thân cứng ngắc.

“Đương nhiên là ông chủ Dương Lam của cô ấy, người ta đối xử với cô ấy rất tốt, chẳng những tự mình thiết kế lễ phục cho cô ấy, còn vì cô ấy chuẩn bị hôn lễ hơn một ngàn vạn!” Đến Địch Kiệt cũng miêu tả sinh động như thật.

Dương Lam? Thật lâu sau, Lương Tuấn chỉ cắn răng, một câu cũng không nói.

“Này, sao vây? Cô ấy không mời cậu đến uống rượu mừng sao?” Quý Kính Hòa nghi ngờ nhìn anh.

“Có lẽ cô ấy quên, không sao..., đến lúc đó mọi người cùng đi, dù sao cũng là chỗ quen biết.”

“Đúng vậy, đi nhìn cô ấy một chút, tặng cô ấy một câu chúc phúc.”

Không đợi mọi người nói xong, sắc mặt Lương Tuấn đã âm trầm đến kinh người, xông cửa đi thẳng ra ngoài.

Muốn anh chúc phúc cho cô? Không, tuyệt đối không!

Anh chưa từng nghĩ tới, bọn họ gặp lại nhau trong tình huống như thế nào, hai người đời này, không gặp nhau thì tốt hơn.

Trong phòng khách an tĩnh hồi lâu, cho đến khi Nhan Nhật như có điều suy nghĩ, giọng nói phá vỡ yên tĩnh.

“Mọi người trêu đùa thế này có phải quá mức rồi không?”

“Này...” Ba người hai mặt nhìn nhau.

“Sở Mạn Hà vốn muốn kết hôn là không sai, mặc dù phát thiệp mời cho chúng ta chỉ là giả, nhưng cũng không khác sự thật là bao mà!” Địch Kiệt ngụy biện.

“Hơn nữa, thời gian này tính tình tên tiểu tử này thất thường, không kích cậu ta, để cho cậu ta tỉnh táo một chút, tiếp tục ngớ ngẩn như vậy, ‘Siêu Việt’ sẽ phải đóng cửa mất.” Địch Kiệt một bộ dạng đại nghĩa diệt thân hùng hồn nói.

“Đúng vậy, dù gì cũng là anh em tốt, chúng ta tốt bụng muốn giúp cậu ta, ngộ nhỡ cậu ta thật sự hành động theo cảm tính mà bỏ lỡ tình yêu này, vậy chúng ta mang tội lớn rồi!” Quý Kính Hòa nói vô cùng chính nghĩa, thực ra cũng chỉ là muốn báo thù.

Ai kêu Lương Tuấn kiên quyết đưa cô nàng cổ hủ Trình Phàm Phàm cho anh, còn bắt anh phải biến cô trở thành một mỹ nữ... anh không nhịn được lắc đầu một cái, đó thật sự là một công trình đệ nhất đó.

Nghĩ đến đây, Quý Kính Hòa nhịn không được lại ảo não.

Nói đi nói lại chính là anh không tốt, thế nhưng lại trúng phép khích tướng của tên Lương Tuấn đó, đồng ý một tiếng đem cô nàng quê mùa nhát gan biến thân thành một mỹ nữ bắn ra hào quang bốn phía.

Mặc dù trong tay anh không có cô gái nào không thay đổi được, nhưng không biết vì sao, anh vừa nhìn thấy bộ dạng rụt rè nhát gan của cô nàng đó liền chán ghét.

“Ừm...” Phương Trọng Phi trầm ngâm hồi lâu, hồ nghi nói thầm. “Giữa Lương Tuấn và Sở Mạn Hà xảy ra chuyện gì sao? Nếu như theo mấy người nói, hai người đều có tình cảm với nhau, sao mọi chuyện lại biến thành thế này?”

“Anh cũng mong có thể hiểu được!” Địch Kiệt cũng bất đắc dĩ thở dài.

Rời khỏi quán bar, Lương Tuấn một mình lái xe băng băng trong bóng tối.

Cô muốn kết hôn... cô muốn kết hôn...

Âm thanh trong đầu liên tiếp vang lên, giống như sợ anh sẽ quên mất.

Anh thật sự quên được sao?

Anh từng cho rằng, để cô đi, hoàn toàn đuổi cô ra khỏi cuộc sống của mình, anh sẽ khôi phục lại cuộc sống thường ngày mình, không còn bị cô làm cho tâm tư rối loạn.

Nhưng mỗi khi anh ở một mình, bóng dáng của cô sẽ không báo trước lại hiện rõ trong đầu, tất cả đều là về cô, mỗi cái nhăn mày, nụ cười của cô... anh chưa bao giờ quên.

Anh sao vậy? Sao lại bị một người phụ nữ khống chế sâu như vậy, ngay cả suy nghĩ cũng không thoát khỏi cô.

Hôm nay, đột nhiên nghe tin tức cô kết hôn, anh cố giả bộ tỉnh táo, rốt cuộc không thể kiềm chế muốn nổ tung, hỗn loạn, khiếp sợ, cảm giác không cam lòng, khiến toàn bộ lòng anh rối loạn.

Vừa nghĩ cô sắp trở thành vợ của người đàn ông khác, ngọt ngào rúc vào lồng ngực của một người đàn ông khác, tim của anh liền cảm thấy đố kị, ghen tuông đến hỏng rồi.

Thì ra, ngay từ trước khi anh nhận ra, bóng dáng của cô đã dùng một tốc độ kinh người chiếm cứ trái tim và lí trí anh, khiến cho anh hoàn toàn trở thành tù binh của cô, không có năng lực chống lại, yêu cô...

Trời ạ, yêu? Việc này thật sự khiến anh sợ hãi, một người không quan tâm đến tình yêu như anh, lại yêu một người đã từng phản bội mình?

Anh vò đầu, thế nào cũng không thể sắp xếp lại được suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, mọi chuyện thật sự diễn ra quá nhanh, quá hỗn loạn rồi.

Đêm đã khuya, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, bỗng nhiên, anh lại nhở mình từng ngồi đây với Sở Mạn Hà.

Nhớ tới gò má xinh đẹp yên tĩnh của cô, nhớ tới mùi hương mùi hoa sơn chi nhàn nhạt trên cơ thể cô, tràn ngập trong không gian nhỏ, khiến lòng anh không ngừng nhộn nhạo.

Không hiểu sao, lòng anh lại cảm thấy cô đơn.

Cô đơn? Một người lăng nhăng, phụ nữ luôn theo sau, dây dưa chưa bao giờ kết thúc, thế nhưng bây giờ anh lại cảm thấy cô đơn?

Anh thấy nhất định là anh điên rồi!

Kể từ sau khi cô đi, giống như cũng mang theo thứ gì đó, ngoài mặt, anh vẫn như cũ sống trong cuộc sống náo nhiệt, tim của anh lại giống như mất đi một nửa, sự vắng vẻ này khiến nhiều lúc anh hoài nghi rằng mình có linh hồn hay không.

Anh đột nhiên thấy nhớ cô! Dừng, cái ý nghĩ hoang đường này lập tức bị lý trí đè lại.

Cô không đáng giá cho anh làm như vậy! Cho dù anh không muốn truy cứu chuyện trong quá khứ nữa, nhưng cũng không có nghĩa anh không bị tổn thương vì việc làm đó.

Cố đè xuống ý nghĩ nơi đáy lòng, anh dùng lực đạp chân ga, chạy thẳng vào màn đêm đen.

“Phó tổng, bên ngoài có vị Lâm tiên sinh muốn gặp ngài!”

Giọng nói của trợ lý đánh thức anh.

Không biết qua bao nhiêu ngày rồi, suy nghĩ của anh vẫn luôn hỗn loạn, không thể bình tĩnh.

“Mời anh ta vào!” Anh gật đầu như người máy.

Anh bây giờ, giống như chỉ còn một nửa linh hồn, bộ dạng mất hết sự hăng hái ngày thường.

“Phó tổng Lương.” Một người đàn ông đi vào phòng làm việc, nhìn thấy anh thì lập tức cởi kính.

Lương Tuấn nghiêm túc suy nghĩ, mới nhớ ra đây là Nhân viên điều tra mà anh mời ở Huy Tín Xã, dùng để điều tra về chuyện thẻ căn cước của anh.

“Sao vậy? Có tin tức gì không?”

“Có, tôi đã tìm thấy người dùng thẻ căn cước của ngài để đi vay tiền lãi suất cao?”

“A?” Anh nhàn nhạt đáp một tiếng.

Trong lúc bất chợt, chuyện từng làm anh canh cánh trong lòng, đã trở nên không còn quan trọng, thậm chí anh cũng không muốn đi truy cứu tổn thất và trách nhiệm trong đó.

“Là một người đàn ông tên là Sở Triển Đường, một tên côn đồ suốt ngày chơi bời lêu lổng.”

Sở Triển Đường? Anh trai của Sở Mạn Hà? Chỉ một thoáng, ánh mắt anh rét lạnh.

“Còn gì nữa không?”

“Theo điều tra của chúng tôi, năm mười hai tuổi ba mẹ của Sở Triển Đường đều mất, chỉ còn duy nhất một em gái, hai người sống nương tựa lẫn nhau, nhưng mà anh ta thích đánh bạc, trong quá khứ, anh ta gần như thường đòi tiền em gái, cho đến một năm qua, hai người dần ít liên lạc, anh ta bắt đầu làm một chút chuyện phi pháp kiếm tiền...”

Nghe đến đó, lòng Lương Tuấn bắt đầu réo lên.

Anh mơ hồ ý thức được, nhất định là anh nghĩ sai rồi, Sở Mạn Hà không giống trong suy nghĩ của anh, không giống như Sở Triển Đường tham lam, cá mè một lứa.

“Theo như điều tra trong thời gian này, phát hiện anh ta tiêu tiền rất hào phóng, trong ngân hàng còn có một tài khoản 4500 vạn, trong đó có năm trăm vạn anh ta trả cho một tên đại ca, là món nợ anh ta thiếu lúc trước, về phần dư lại, anh ta mua nhà cao cấp, xe nổi tiếng. hết sức xa xỉ.” Điều tra viên cũng không nhịn được lắc đầu.

“Anh ta không chia tiền cho em gái của mình sao?” Lương Tuấn vội vàng hỏi.

“Không có!” Điều tra viên trả lời chắc chắn.

Năm mươi triệu năm cô không cầm một xu? Vậy tất cả chuyện này là sao?

“Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh.”

Lương Tuấn lấy chi phiếu, hào phóng ghi một con số, điều tra viên vô cũng vui vẻ, liên tục nói cảm ơn, xoay người rời đi.

Lương Tuấn nóng nảy đi tới đi lui trong phòng làm việc, vừa nghĩ tới những lời nói lúc nãy, tâm tình anh liền không cách nào bình tĩnh được.

Chẳng lẽ, anh thật sự hiểu lầm cô? Cô không phải một phe với Sở Triển Đường?

Vừa nghĩ tới mình có thể đã trách lầm cô, thế nhưng anh lại dùng đủ mọi thủ đoạn để tổn thương cô, anh lại cảm thấy hối hận không thôi.

Mặc kệ!

Anh nhật định phải tìm cô để hỏi cho rõ ràng, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tay, trơ mắt nhìn cô ở trong lồng ngực của một người đàn ông khác!

Anh tự tay lấy áo khoác trên ghế dựa, nhanh chóng đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.