Tiểu Thư, Thật Xin Lỗi

Chương 16: Vũ Phong nổi giận




"Trên người nó có thứ gì ngài cần sao?" Đại Đầu hỏi.

"Nội đan." Tả Đăng Phong ngẩng đầu nhìn lên, Kim long đã đuổi kịp Huyền Vũ, vẫy đuôi đánh Huyền Vũ rơi ầm lại xuống sông băng.

Huyền Vũ hạ xuống nhanh chóng xoay người, ngưng thế nghênh địch, Kim long nhanh chóng hạ xuống, miệng và trảo cùng dùng, xông tới cắn xé.

Kim long và Huyền Vũ tuy hình thể to lớn, nhưng tốc độ cực nhanh, công kích không chút mang ý thăm dò, mà là thật trăm phần trăm sử dụng toàn lực, không chỉ tốc độ cực nhanh, mà còn rất mạnh.

Huyền Vũ trên lưng mang lớp giáp xác dày nặng, bốn chân thô ngắn, cổ dài giúp nó nhìn thấy được toàn thân của mình, dù đối mặt cường địch vẫn công thủ đầy đủ, Kim long tuy có ngũ trảo, nhưng khổ nỗi không có chỗ ra tay, chỉ còn cách dùng đuôi rồng đánh quét, muốn đánh cho Huyền Vũ lộn mèo.

Huyền Vũ phản ứng không chậm , cũng dùng đuôi đánh lại, đuôi của nó không phải là đuôi rồng, mà là đuôi rắn có hình tròn, hai cái đuôi đập vào nhau, đất đai rung chuyển, vụn băng bay tán loạn.

Kim long đổi chiêu, nhằm vào cái cổ dài của Huyền Vũ, nhưng cái cổ dài của Huyền Vũ cũng có lợi, mỗi lần Kim long tới gần, nó sẽ giành trước cắn cổ Kim long.

Tả Đăng Phong quay sang nhìn Thập Tam, thấy màu lông nó đã rất nhạt, nội đan của nó vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, khống chế Kim long chỉ được một thời gian rất ngắn, nếu nội đan hoàn toàn khôi phục, nó có thể khống chế Kim long bất cứ lúc nào mà không sợ phải hết linh khí, với tình hình này, xem ra tối đa nó chỉ còn kiên trì được năm phút nữa.

Thập Tam biết đánh lâu sẽ gây bất lợi cho mình, nên lại đổi chiêu, chuyển sang công kích cái đuôi dài của Huyền Vũ. Kim long chuyển hướng quá đột ngột, Tả Đăng Phong nhất thời không hiểu kịp nó muốn làm gì, hai bên đang đánh nhau tay đôi, đột ngột thay đổi mục tiêu công kích sẽ làm cho phòng thủ lộ ra sơ hở, đúng như dự đoán, lúc Kim long cắn vào đuôo Huyền Vũ thì Huyền Vũ cũng cắn vào cái trảo cuối của Kim long, cả hai đều dùng hết sức, muốn ném đối phương ra giữa không trung, nhưng cuối cùng lại thành cắn lẫn nhau, trở thành cục diện giằng co.

Cách đấu này là so đấu về tu vi và sức mạnh, nên chẳng bao lâu sau, Kim long đã hất văng Huyền Vũ, trả giá là một cái vảy vuốt rồng bị giật đứt, da tróc thịt bong.

Kim Long đuổi theo, ấn chặt vào bụng Huyền Vũ, ép nó xuống sông băng, nền sông băng cao thấp không đều, Huyền Vũ hạ xuống đất, phần lưng đầy gai xương đâm vào mặt băng, làm hạn chế phạm vi hoạt động của nó, Kim long nhân cơ hội cắn cổ nó, Huyền Vũ không xoay người được, há miệng phun ra một luồng nước màu đen.

Nước đen bắn lên vảy của Kim long, âm thanh xì xì vang vọng, khói độc bốc lên, Kim long bị đau gào thét, Huyền Vũ nhân cơ hội cắn vào cổ Kim long, liên tục hất đầu, muốn cắt đứt cổ Kim long.

Kim long hơi run, cho thấy linh khí của Thập Tam đã gần hết, Tả Đăng Phong lo lắng, vận thế, chuẩn bị tới cứu viện.

Nhưng ngay lúc này, Kim long đột nhiên phát uy, trảo cuối cùng đã bị thương không dùng được, nhưng bốn cái còn lại thì còn nguyên, đang đè chặt lên bụng của Huyền Vũ. Kim Long gầm lên, vận sức ấn mạnh xuống, máu tươi phun trào, xé toang giáp lưng và bụng của Huyền Vũ, Huyền Vũ đau đớn há mồm kêu lên, Kim long thừa cơ cắn vào cổ nó, vung mạnh, máu thịt tung toé đầy đất.

Kim long quăng xác Huyền Vũ xuống, năm trảo không ngừng quào quấu xả hận, hành động này đương nhiên không phải của Kim long, mà là của loài mèo, là Thập Tam căm hận Huyền Vũ.

Tả Đăng Phong cau mày, hắn không biết nội đan của Huyền Vũ ở đầu hay ở bụng, Kim long quăng nội tạng của Huyền Vũ lung tung, lỡ ở bụng thì khó mà tìm.

Kim long càng lúc càng run mạnh, sau khi phân thây Huyền Vũ, nó ngẩng đầu gầm lên, sau đó bay lên không, chui vào mây đen biến mất. Mây đen bay về hướng nam, Tả Đăng Phong quay sang nhìn Thập Tam, thấy nó đã đứng dậy nhìn theo, lông của nó không còn màu vàng nữa, mà lần nữa trở thành màu xám đậm.

Thập Tam đương nhiên biết cơ thể mình thay đổi, nhưng vẫn rất hưng phấn, Lão Đại quấn quanh chân nó, ục ục không ngớt.

“Tao lại phải khiêng mày nữa rồi." Tả Đăng Phong mỉm cười nhìn Thập Tam, Thập Tam đương nhiên không còn khả năng lăng không, sau này lại phải giống như trước, gánh nó trên bả vai.

"Miêu ~" Thập Tam ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong.

"Hai đứa đi tìm nội đan của nó về đây." Tả Đăng Phong bảo Thập Tam và Lão Đại, xác của Huyền Vũ có chứa độc tính, Thập Tam không sợ độc vật, Lão Đại không sợ thâm độc, có thể đi tới tìm.

"Dọn dẹp đi, chuẩn bị trở về." Tả Đăng Phong nói với Đại Đầu.

"À, vâng." Đại Đầu lúc này mới hồi thần. Hai con quái vật khổng lồ tranh đấu sinh tử khốc liệt, sức mạnh và thú tính của chúng làm cho người ta phải kinh hãi.

"Tả chân nhân, Huyền Vũ chết không biết có ảnh hưởng gì tới khí số thiên hạ hay không?" Đại Đầu bỏ thiên thạch vào balo.

"Thiên hạ đã trở thành bộ dạng này, còn khí số gì để nói hay sao, có một số việc từ nơi sâu xa đã tự có nguyên do, dù Thập Tam có khống chế Kim long giết Huyền Vũ, nhưng trên thực tế chính là tôi ra lệnh cho nó giết, nhìn thì tưởng tôi mới là người quyết định, nhưng thật ra lại không phải, người chân chính đứng ở sau màn cậu không nhìn thấy cũng không sờ được, nó trong bóng tối điều khiển tất cả, chúng ta chỉ là quân cờ mà thôi." Tả Đăng Phong lắc đầu.

"Ý của ngài là Tam Thanh tổ sư mới chính là người trong bóng tối?" Đại Đầu không hiểu ý Tả Đăng Phong.

“Tôim Thanh tổ sư cũng chỉ là quân cờ, thứ chân chính thao túng thế gian vạn vật chính là thiên đạo, là nhân quả." Tả Đăng Phong lắc đầu, một người trải qua càng nhiều, thì càng hiểu về đạo, lý, từ lúc con thằn lằn đột nhiên xuất hiện cứu hắn, Tả Đăng Phong đã nhận ra có nhân tất có quả, xác suất con thằn lằn xuất hiện ở đây thực sự là rất nhỏ, nhưng nó lại xuất hiện, thế gian có những việc nhìn như trùng hợp, nhưng thực ra đều là nhân quả.

Đại Đầu không dám hỏi gì nữa, người tu hành luôn kính trọng Tam Thanh tổ sư, Tả Đăng Phong lại dám bảo người là quân cờ, rõ là đại nghịch bất đạo, kiểu ăn nói như thế người trong Đạo môn thực không dám tiếp lời.

Đại Đầu và Thập Tam mau chóng chạy trở về, chúng đã tìm được nội đan, nhưng nội đan quá lớn, chúng đành phải chạy trở về.

"Tả chân nhân, ngài lấy nội đan này làm gì?" Đại Đầu nhìn quả cầu màu đen to bằng nắm tay.

Tả Đăng Phong không trả lời, vốn hắn nghĩ con thượng cổ thần thú này đã sống quá lâu, linh khí dồi dào, nội đan của nó nhất định có thể giúp Thập Tam hồi phục nội đan, nhưng không ngờ nội đan của Huyền Vũ lại to tới thế, Thập Tam không dùng được.

Tả Đăng Phong để thử nội đan Huyền Vũ dưới cổ Thập Tam, đúng là không được, đeo dưới cổ là quá nặng, chỉ còn cách vào trong người nó, linh khí trong nội đan sẽ từ từ tan ra, Thập Tam sẽ từ từ hưởng lợi.

"Cái này chính là thiên đạo." Tả Đăng Phong bỏ nội đan vào rương gỗ, Kim long này là Chí Tôn, thường không ai điều động được nó, đây chính là do thiên đạo gây ra.

"Không được gặm bậy nghe chưa." Tả Đăng Phong bỏ luôn Lão Đại vào rương gỗ, Thập Tam nhảy lên vai hắn.

"Đi thôi." Tả Đăng Phong bảo Đại Đầu.

"Cứ thế mà đi?" Đại Đầu chỉ vào xác Huyền Vũ.

"Vậy cậu ở lại chôn nó đi." Tả Đăng Phong nhún chân, lao về hướng đông.

Đại Đầu nhìn đống thi hài, xoay người đi theo.

Tâm tình Tả Đăng Phong rất tốt, chuyến đi tới Bắc cực này tuy còn rất nhiều khuyết điểm, nhưng cuối cùng cũng đã đạt được mục đích, đỡ phải tới Lâm Truy đào hai cái lò xo, nơi đó đã có quá nhiều người chết, sau này chẳng có ai dám tới đó đào khoét, lò xo chôn ở đó chắc cũng chẳng xảy ra chuyện gì bất ngờ.

Trở lại cổ thành, Tả Đăng Phong lấy Thuần Dương chân khí đánh thức mọi người. Thể chất mọi người không giống nhau, hai người phụ nữ sau khi tỉnh dậy thì chẳng sao, nhưng hai người đàn ông thì phản ứng khá mãnh liệt, không ngừng nôn mửa, Tả Đăng Phong cũng chẳng vội, cho mọi người nghỉ ngơi nửa ngày.

Bốn người tỉnh dậy không thấy Kim Quy Tử thì đều hỏi, Đại Đầu giải thích lúc ông ta đi tìm trạm khoa học ở Bắc cực thì mất tích.

Mọi người không ngốc, đều nhìn ra có điều bất bình thường, truy hỏi tới làm Đại Đầu bị hớ, khiến mọi người biết họ bị Tả Đăng Phong đóng băng, tuy không ai nói gì, nhưng ai nấy đều nhìn Tả Đăng Phong với ánh mắt đầy sợ hãi và đề phòng, đi theo Tả Đăng Phong thực sự là quá nguy hiểm, lúc nào bị đông cứng cũng không biết.

Tả Đăng Phong chẳng buồn giải thích, hắn đã sớm quyết định sẽ một mình đi tìm món đồ cuối cùng, chẳng dẫn theo ai, đỡ bị vướng chân.

Nghỉ ngơi xong, mọi người khởi hành trở về, do Tả Đăng Phong và Đại Đầu phụ trách kéo xe trượt tuyết, mỗi ngày đi được 500 dặm, trên đường tìm được những rương thực phẩm hồi trước ném xuống, Tả Đăng Phong thầm để ý, thấy đồ ăn bên trong vẫn còn, chỉ có rượu là không thấy, cho thấy Kim Quy Tử thật sự đã trở về.

Thời gian quay về lâu hơn nhiều so với Tả Đăng Phong dự tính, chỉ mỗi khu không người đã mất ròng rã mười ngày, sau đó tiến vào cảnh nội nước Nga, trước tiên tìm ô tô, sau đó tìm máy bay, nửa tháng sau mới bay về tới sân bay Tế Nam.

Buổi trưa họ đổi ô tô đi tới Lâm Truy, ra khỏi nội thành không bao lâu thì có điều dị thường xuất hiện. Hai chiếc ô tô đều bị tắt máy, không khởi động lên được, đổi những cái xe khác, đều bị như vậy.

"Ban ngày ban mặt mà thực gặp quỷ." Đại Đầu xách búa nhìn quanh.

"Có khí tức khác thường à?" Tả Đăng Phong hỏi.

"Không có." Đại Đầu lắc đầu.

"Đi bộ." Tả Đăng Phong ra lệnh, việc này cực kỳ kỳ lạ, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.

Mọi người cõng trang bị, bắt đầu đi bộ, thấy xe hơi sẽ đều thử khởi động máy, nhưng luôn không có kết quả, Tả Đăng Phong nghi hoặc, lúc này dù cuối mùa thu, nhưng giữa trưa mặt trời vẫn rất chói mắt, dương khí rất nặng, không thể có chuyện tà môn, mà dù có, có hắn và Đại Đầu hai cao thủ tử khí tọa trấn, âm vật cũng không thể từ trong bóng tối quấy nhiễu, rốt cuộc là thứ gì trong bóng tối quấy phá?

Đột nhiên Cổ Trân bước tới kéo tay hắn.

"Cô muốn làm gì?" Tả Đăng Phong khó chịu nhìn Cổ Trân.

"Ở lại đây đi, tới giờ Dậu, tôi sẽ hiện thân gặp cậu..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.