Tiểu Thư, Thật Xin Lỗi

Chương 11: Nụ hôn bất ngờ




Đúng vậy, nụ cười tươi này nhất định là âm mưu của anh ta sắp thực hiện được.

"Cái gì? Âm mưu quỷ kế?" Vũ Văn Vĩ Thần còn đang cười tươi sau khi nghe Đào Du Du lên án thì lập tức biến sắc, lửa giận trong chớp mắt lấp đầy mặt anh.

"Chẳng lẽ không đúng sao? đó là lý do tại sao vô duyên vô cớ lại tặng nhiều quà cho tôi?" Đào Du Du nhìn thấy sắc mặt anh thay đổi, nghĩ rằng bởi vì cô đoán trúng mục đích của anh, vì vậy mới thẹn quá hóa giận.

"Ai nói là tôi tặng cô?" Vũ Văn Vĩ Thần hoàn toàn bị cô chọc giận, cái người phụ nữ không biết tốt xấu này.

"Nếu không thì như thế nào?" Đào Du Du nghẹn ngào, như muốn tranh cao thấp với anh.

"Tất cả tiền giày này trừ vào trong tiền lương của cô." Cuối cùng, Vũ Văn Vĩ Thần nói ra một câu rất độc ác.

Đúng vậy, trừ vào trong tiền lương của cô, để xem suốt ngày cô còn suy nghĩ đến việc rời khỏi anh không?

Vì vậy, khi Đào Du Du nghe câu trả lời này, trong chớp mắt đầu óc trống rỗng, cô có cảm giác tương lại của mình là một màu đen tối.

Trừ vào trong tiền lương.... ...... ...... .......

Mẹ nó, vậy thì trừ tới khi nào?

Đời này của cô còn có tự do nữa hay ko?

"Còn sững sờ ở đây làm gì? Còn không nhanh chóng làm việc của cô đi, phụ nữ ngốc." Nhìn Đào Du Du ngây ngốc trước mặt mình, vẻ mặt kinh ngạc, anh rất khó chịu phất tay đuổi cô ra ngoài.

Đào Du Du bị anh rống làm cho sững sốt, phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt ủ rũ cúi đầu rời khỏi văn phòng.

Vũ Văn Vĩ Thần nhìn bóng lưng cô rời đi, trong long tràn đầy tức giận, cầm lấy tài liệu hung hang ném lên bàn, phát tiết lửa giận của mình.

Đúng lúc Hồ Ứng đi đến phòng làm việc cách vách của mình, anh nhìn thấy Vũ Văn Vĩ Thần ném tài liệu xuống đất, không biết là ai chọc giận ngài ấy, anh ta xoay người nhặt tài liệu để lên trên bàn, cẩn thận hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.” Lửa giận trong long Vũ Văn Vĩ Thần không hạ xuống.

Hồ Ứng nhìn bộ dạng tức giận kia, mới không tin anh không có việc gì. Con người đảo một vòng, anh ta lập tức đoán được nhất định là Đào Du Du chọc giận ngài ấy.

Nói như vậy, nếu chuyện công việc trước mắt, nếu có ai chọc giận đến anh, ngài ấy nhất định sẽ nói cho anh ta biết, hơn nữa nhất định sẽ để cho anh ta nghĩ cách chỉnh cái người suốt ngày chọc giận ngài ấy.

Chỉ có Đào Du Du tới chọc giận ngài ấy, ngài ấy sẽ âm thầm tức giận, cái gì cũng không nói.

“Đã tìm ra được người gửi gói bom kia rồi.” Hồ Ứng vì muốn ngăn lại lửa giận trong long Văn Vũ Vĩ Thần, vì vậy mở tập văn kiện kẹp trong tay ra, đặt lên bàn làm việc trước mặt để cho anh ta xem qua.

“Tôn Hạo? Đây là người nào?” Vũ Văn Vĩ Thần nhìn ảnh chụp kia một chút, sau đó lướt sơ qua tài liệu bên cạnh ảnh chụp, ngẩng đầu lên hỏi.

“Bên ngoài, chỉ là một nhân viên của một công ty bình thường, nhưng mà, chỗ công ty anh ta lại là Phúc Hằng quốc tế. Xem ra, sự việc lần này, không phải do phần tử khủng bố gây ra.” Hồ Ứng giải thích.

“Phúc Hằng quốc tế, xem ra anh ta thật chán sống rồi.” Vũ Văn Vĩ Thần nói xong, mỉm cười híp mắt lại, nhìn về phía Hồ Ứng nói: “Đem chuyện này giao cho Thác Ngọc Mộ Dã xử lý, trước tiên đừng bứt dây động rừng, trong vòng một tuần, tôi không hy vọng Phúc Hằng quốc tế vẫn còn tồn tại.”

“Dạ.” Hồ Ứng nghe mệnh lệnh, vẻ mặt lập tức chấn động, trả lời.

“Đi ra ngoài đi.” Sauk hi Vũ Văn Vĩ Thần biết được mục tiêu tập kích mình, trong long thầm thở phào, sau đó phất tay, ý bảo Hồ Ứng có thể đi.

“Cái kia…” Hồ Ứng cúi đầu xuống, cũng không xoay người rời đi.

“Còn có chuyện gì?” Vũ Văn Vĩ Thần thấy anh ta như muốn nói ra suy nghĩ của mình, vì vậy ngẩng đầu nhìn về phía anh ta hỏi.

Âm thầm hít sâu một hơi, Hồ Ứng cố lấy dũng khí nói: “Nghe nói ngày mai là sinh nhật của quản gia Đào, ngài Tổng Thống muốn tặng quà gì không?”

“Quà? Người phụ nữ ngu ngốc kia, tại sao tôi phải tặng quà cho cô ta? Tôi điên rồi sao?” Vừa nghe nhắc đến Đào Du Du, trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần còn đang tức giận, mặt mũi anh ta khó chịu nói ra.

Vì vậy Hồ Ứng càng thêm xác định, Vũ Văn Vĩ Thần vừa mới tức giận, chính là do Đào Du Du gây ra.

Suy nghĩ một lát, Hồ Ứng nói ra: “Thật ra phụ nữ không khó đối phó như vậy.”

“Cậu nói cái gì?” Vũ Văn Vĩ Thần nghe anh ta nói như vậy, nhìn bộ dạng anh ta giống như có kinh nghiệm, vì vậy lập tức thu hút sự chú ý của anh ta.

“Nếu không tôi chuẩn bị giúp ngài một chút vậy?” Hồ Ứng thấy Vũ Văn Vĩ Thần muốn nghe nguyên do, vì vậy xung phong nhận việc nói.

“Cậu chuẩn bị thế nào?” Nhìn bộ dạng tràn đầy tự tin của Hồ Ứng, Vũ Văn Vĩ Thần lập tức cảm thấy hứng thú.

Hồ Ứng cúi đầu suy nghĩ, sau đó tiến lên một bước, đi đến trước bàn, ý bảo Vũ Văn Vĩ Thần đưa lỗ tai tới, sau đó ghé vào tai anh nói thầm vài câu, Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta rồi nói: “Cậu xác định việc này có thể làm được không?”

“Tin tưởng tôi.” Hồ Ứng rất tự tin nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy được rồi, cậu đi làm đi.” Nhẹ nhàng gật đầu, Vũ Văn Vĩ Thần cũng đồng ý lời đề nghị của Hồ Ứng.

***

Mà lúc đó, Đào Du DU đau khổ vì món nợ khổng lồ bao vây.

Rốt cuộc cô cũng biết, Vũ Văn Vĩ Thần chính là một tên có tâm lý biến thái.

Đặc biệt yêu thích làm những chuyện gây tổn hại cho cô.

Cô nhìn một đống giày hoa hoa lệ lệ nằm trong văn phòng, cô hơi khóc không ra nước mắt.

Cô vốn muốn đem những đôi giày này bán lấy tiền mặt, không biết có thể đổi một ít tiền hay không, dù sao cũng không mang lần nào, mới có thể đi bán, nói không chừng còn có thể bán được với giá cao.

“Nhưng, nhưng mà, khi cô đã thu dọn đống giày này, chuẩn bị bỏ giày vào hộp, cô ngạc nhiên phát hiện dưới đế giày có thêu tên cô, hơn nữa còn giải thích rõ, đây là đích than Tần Túc làm cho Đào Du Du, mỗi một kiểu dáng đều duy nhất trên toàn thế giới.

Cô biết rõ, đây thật sự là lần đầu tiên bị Vũ Văn Vĩ Thần lừa gạt.

Cho dù là ai có yêu thích những đôi giày này, cũng sẽ không đến mua những đôi giày cô đã mang rồi.

Cô không phải là người nổi tiếng gì, nếu không, những đôi giày này tốt xấu gì cũng còn một chút giá trị sưu tầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.