Tiểu Thư Thất Lạc

Chương 20: Muốn hết tất cả




Liễu Tương âm thầm đoán trong lòng, Kỳ quốc này, mặc dù không phải rất lớn mạnh, nhưng cũng không thể khinh thường, thái tử nói cũng quá khoa trương rồi. Nhưng nước phù sa không chảy ruộng người ngoài lại là có ý tứ gì? Hắn chỉ, đến tột cùng là ai đây?

"Thái tử nói rất đúng, chỉ là lão phu ngu muội, không biết thái tử hợp ý người nào? Lão phu sẽ ủng hộ đến cùng!"

Vẻ mặt tươi cười nhìn thái tử, thái tử ha ha cười:

"Tướng gia nói đùa, bổn vương nói, đương nhiên là thông gia của ngươi, Địch lão tướng quân rồi!"

Địch tướng quân? Trong lòng Liễu Tương lướt qua một tia bất an, Địch lão tướng quân tuổi đã lớn, nếu như không phải Đại Quân Vương triều thật sự chưa phái người nào, chắc chắn không có khả năng phái hắn đi. Nhưng thái tử vừa mới nhắc tới, đề nghị của hắn, hẳn chính là Địch Mân cũng đang bảo trì trung lập.

Chỉ là Địch Mân vừa thành thân, bây giờ chưa quay về triều, Hoàng thượng không có khả năng phái hắn đi.

Hơn nữa, nếu như người khác nhắc tới Địch Mân, có lẽ hắn cũng không cảm giác được gì. Nhưng thái tử cùng Địch Mân, hắn biết quan hệ của bọn họ, chỉ một mình Tàn Nguyệt, hai người cũng đã nháo đến nước lửa không dung, hắn làm sao có thể tốt bụng đem cái tốt này giao cho Địch Mân đây?

"Thái tử, Địch lão tướng quân đã hơn năm mươi, Địch Mân vừa mới thành thân, chuyện này..."

Trực giác, Liễu Tương bắt đầu từ chối, thái tử ha hả cười:

"Chuyện này bổn vương cũng biết, nhưng nam nhi tốt, vốn nên lập chí đền nợ nước, hôm nay quốc gia gặp nạn, làm sao có thể trầm mê trong tư tình nhi nữ đây? Huống chi, trong triều, còn có người nào quen thuộc trạng huống bên kia hơn Địch Mân?"

Đích xác, hai năm trước, Địch Mân mang binh qua bên kia, hơn nữa cũng ở đến nửa năm. Nói về quen thuộc, quả thật hắn là người lựa chọn tốt nhất, nhưng mấu chốt là chủ ý này là thái tử đưa ra.

"Điều này cũng đúng, nhưng là, đứa nhỏ Tàn Nguyệt này, từ nhỏ đã chịu nhiều khổ như vậy, thành thân mới vài ngày, ta..."

Liễu Tương tự trách nói, thái tử than một tiếng nói:

"Nghe cấp báo, bên kia cũng không quá nhiễu loạn, hẳn là rất nhanh có thể trở về. Gần đây thân thể Hạo Nguyệt tốt hơn nhiều, vết thương do không cẩn thận gây ra trên mặt, ta đã cho nàng dùng bí dược (thuốc bí mật) trong cung, cũng sắp khỏi rồi. Chỉ là da mặt nàng mỏng không dám ra đây, chờ vết thương trên mặt tốt, bổn vương cũng nên đưa nàng về nhà mẹ một chuyến..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.