Tiểu Thư Thất Lạc

Chương 17: Đoạn cuối




"Tối nay thái tử mời ta qua, ta hỏi một chút là được..."

Nghe đủ tiếng khóc của nàng, Liễu Tương lạnh lùng nhìn Cúc Văn, phiền chán hít một hơi, xoay người đi đến thư phòng...

"Thật sự?"

Cúc Văn vui mừng, không hề nhìn thấy sự chán ghét của Liễu Tương. Nhìn bóng lưng xa dần, nàng do dự một chút, vẫn là sợ hãi mà đuổi theo. Hạo Nguyệt, về sau có thể là phụ thân của đương kim Hoàng hậu, bây giờ mặc dù không được tốt lắm, nhưng nàng sẽ giúp nàng, cũng sẽ thuyết phục Liễu Tương giúp nàng.

"Ngô Thái, ngươi nói, lão hồ ly kia, có đến hay không?"

Thái tử, bên cạnh có hai trợ thủ đắc lực, một là Ngô Cầu, võ công xuất thần nhập hóa, cao thâm khó lường, có thể giúp hắn rất nhiều việc mà không cần hắn tự mình ra tay; người nữa là Ngô Thái, người này võ công bình thường, nhưng đặc biệt rất nhiều mưu mô, có thể nói là thái tử đa mưu túc trí.

Ngô Thái này, cũng thật sự xem như "Vô thái" (không có hình dáng) rồi. Vóc dáng hắn không cao, cả người trên dưới không có mấy lượng thịt; đôi mắt không lớn, giống như đôi mắt nhỏ của con chuột, nhưng phát sáng, nhẹ chuyển động, chuyển động, một lát diệu kế cũng như vậy nghĩ ra.

"Thái tử, hắn nhất định sẽ đến!"

Ngô Thái cười hắc hắc, tiếp tục nói:

"Thái tử đối với hắn, có thể nói là ân trọng như núi, hắn có dũng khí không đến sao?"

"Ừ, vậy cũng phải! Lão hồ ly này, chờ hắn đáp ứng rồi, cứ dựa theo kế hoạch của ngươi làm việc!"

Thái tử tàn độc cười, trong mắt mang theo tình thế bắt buộc tàn nhẫn:

"Ta là ai chứ, như thế nào có thể để nàng bay mất? Mặc dù là không chiếm được, ta cũng không để cho người khác có được!"

"Thái tử nói thật chí lý! Kỳ thật, nếu như chuyện thành công rồi, thế lực của Địch phủ sẽ tan rã, nghiệp lớn của thái tử cũng..."

Địch phủ, uy vũ bất khuất, vốn dĩ hắn muốn thu nhận về phía mình, mặc dù chỉ là tạm thời. Nhưng Địch lão đầu kia, lại dám cự tuyệt! Có tin tức nói, hắn chuẩn bị ngầm giúp đỡ ngũ hoàng tử, hắn làm sao có thể để cho bọn họ thành công đây?

Hơn nữa, Địch Mân và hắn, từ lâu đã có một khoảng cách nhất định, hắnkhông có ý định buông tha hắn!

Nếu như không có chuyện Tàn Nguyệt, hắn sẽ không ra tay nhanh như vậy. Bây giờ, chứng kiến bọn họ lưỡng tình tương duyệt ngọt ngào, một khắc hắn cũng chờ không nổi nữa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.