Tiểu Thư Song Sinh

Chương 45: Sơn thủy hữu tương phùng




Joseph thấy con mình tự tát vào mặt đến sưng phù cả lên thì không khỏi đau xót, trong lòng lão cũng biết tâm địa của Mills dù sao không phải là quá xấu, từ nhỏ đã sùng bái anh hùng, lần giáo huấn này, chỉ sợ trong lòng hắn còn khó chịu hơn cả lão, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng, quay đầu bỏ đi.

Nguyên lai, những vị khách được khách sạn Ismail mở tiệc chiêu đãi hôm nay chính là đội ngũ tù binh vừa được giải cứu, còn trung tướng Mễ Kỳ là đặc sứ do Bộ tổng chỉ huy Liên bang phái tới nghênh đón.

Do ở tinh vực trung ương đã có dư luận chỉ trích việc trong cảnh toàn dân tổng động viên mà vẫn có những sếp bự tới khách sạn Ismail ăn chơi xa xỉ. Vì thế, để giải quyết chuyện này, đồng thời nâng cao hình tượng của khách sạn Ismail, Joseph đã phải rất vất vả mới có được cơ hội mở tiệc chiêu đãi những anh hùng Liên bang này, nhưng không ngờ lại biến thành như thế này. Nếu ngày mai báo chí đưa tin này lên, khách sạn Ismail sẽ trở thành mục tiêu dè bỉu của cả nước. Lúc này, Joseph chẳng còn chút hy vọng nào nữa, qua buổi tối hôm nay, tâm huyết cả đời của lão sẽ đổ hết xuống sông xuống biển.

Trung tướng Mễ Kỳ sau khi nghe Putte báo cáo, rồi nghe Điền Hành Kiện và Mễ Lan kể lại câu chuyện thì cũng đã hiểu rõ nguyên nhân, lão trừng mắt với Mễ Lan một cái rồi quay sang nhìn gã mập mạp truyền kỳ một cách cổ quái, sau đó ra lệnh cho vệ binh: "Do liên quan đến bí mật quốc gia, lập tức ra lệnh phong toả truyền bá tin túc, tịch thu toàn bộ máy ảnh và camera của các phóng viên, tất cả mọi ngươi ở đây đều phải đăng ký thân phận, nếu ai dám tiết lộ tin tức sẽ bị đưa ra toà án quân sự." Vệ binh cúi chào, chuẩn bị rời đi, Mễ Kỳ đột nhiên nói thêm: "Chờ chút, nói với ngài Joseph, chuẩn bị lại tiệc rượu, thông báo với các phóng viên và khách hàng rằng lát nữa bọn họ có thể cùng dự tiệc với các anh hùng Liên bang."

Vệ binh chấp hành mệnh lệnh rời đi, Điền Hành Kiện chỉ cảm thấy như được mở mang kiến thức, chẳng trách người ta là trung tướng còn mình chỉ là trung úy. Trung tướng Mễ Kỳ làm như vậy là xuất phát từ mục đích bảo vệ anh hùng Liên bang, chỉ cần nói mấy câu đơn giản đã đem một chuyện cực kỳ phiền toái hoá thành hư không, vừa cương vừa nhu, mạnh mẽ quyết đoán, mặc dù chỉ là trong một khách sạn nhưng khí thế chẳng khách gì so với một tướng quân sát phạt quyết đoán trên chiến trường.

Joseph sau khi được biết phương án xử lý của trung tướng Mễ Kỳ thì thiếu chút nữa đã quỳ xuống cảm ơn, cách này chẳng những vừa giữ được bí mật, lại còn bảo toàn được danh dự của khách sạn Ismail.

Những người duy nhất không đồng ý với cách giải quyết này chính là các phóng viên, trang đầu số báo ngày mai sao có thể để mất dễ dàng như vậy được, bọn họ không hẹn mà cùng gây náo loạn một trận, một số phóng viên còn cố lao ra khỏi khách sạn, nhưng chưa chạy nổ hai bước thì đều bị bắt lại. Cuối cùng, đến khi nhìn thấy mấy khẩu súng trong tay vệ binh thì mới tỉnh ngộ, bây giờ là thời kỳ chiến tranh, tốt nhất là không nên trêu vào quân đội, đành phải ngoan ngoãn chấp hành.

Chỉ có các vị khách bình thường là tương đối vui vẻ, họ cũng chỉ tới ăn một bữa cơm mà thôi, không nùơ chẳng những được gặp vị đại đội trưởng anh hùng trong truyền thuyết, lại còn được xem bản lĩnh chiến đấu cao cường của anh ta. Điều tiếc nuối duy nhất là chuyện tuyệt vời như vậy lại chỉ có thể giữ trong bụng mà không thể chia xẻ với người khác.

Trung tướng Mễ Kỳ đem mọi người tập trung lại ở đại sảnh, sau đó tuyên bố chuyện vừa rồi là một trường hợp đặc biệt, đây là xuất phát từ việc bảo vệ anh hùng Liên bang, còn Joseph thì nhanh chóng tuyên bố khách sạn mở tiệc, mọi khách hàng đều được miễn phí, mọi người đều có thể tiếp xúc với các anh hùng.

Tin này lập tức làm cho mọi người trong phòng ăn vui sướng không thôi, các phóng viên cũng rất hưng phấn, sự tình về vị đại đội trưởng thần bí kia tuy không thể nói ra nhưng lại có thể phỏng vấn những người khác, cơ hội tốt như vậy biết tìm ở đâu chứ?

Tiệc tối được bắt đầu lại, âm nhạc, vũ đạo, đồ ăn, cái gì cần có đều có.

Ba cô nàng xinh đẹp Mỹ Đóa, Mễ Lan và Nia đứng nói chuyện với nhau lập tức trở thành tâm điểu của cả đại sảnh.

Mập mạp thản nhiên chen vào giữa, vừa rồi hai cô nàng kia vì hắn mà dám to tiếng với một tướng quân nên mập mạp quyết định anh dũng hiến thân, báo đáp thật tốt.

Tâm tư của phụ nữ rất khó rõ ràng, Nia kéo tay Mễ Lan, không thèm để ý tới mập mạp mà xoay người bỏ đi, hừ, không phải ngươi đang hẹn hò sao? Bây giờ ta kéo đối tượng của ngươi đi, xem ngươi hẹn hò kiểu gì!

Mỹ Đóa tính tình dịu dàng, đỏ mặt cúi đầu, tùy ý để cho mập mạp nắm tay, nhưng tay kia cũng không ngừng cấu véo mấy khúc thịt mềm của mập mạp, trong miệng còn nói: "Ai cho ngươi hẹn hò với người khác. Ai cho ngươi hẹn hò với người khác."

Mọi người xung quanh thấy mập mạp vừa kéo tay một mỹ nữ, vừa chạy theo hai mỹ nữ khác cũng chẳng thấy kỳ quái. Người ta là ai chứ, người ta cứu cũng cứu một đám, tán gái cũng tán một đoàn, con mẹ nó đây mới gọi là anh hùng.

Nhất là đám người của Mills lại càng bội phục sát đất, ba cô nàng xinh đẹp nhất phòng lại cùng với vị đại đội trưởng kia một bộ ám muội, hơn nữa mấy cô nàng đó lại đều là nữ binh, lại càng kích thích, nhìn lại bạn gái của mình thì nào có khác gì osin trong nhà, đây là chênh lệch.

Trung tướng Mễ Kỳ đầu phồng to như cái đấu nhìn con gái mình bị Nia lôi kéo đảo mấy vòng quanh đại sảnh, Mễ Lan thì vừa đi vừa không ngừng quay đầu nhìn lại gã mập mạp đang chạy theo. Ông ta đã bao giờ từng nhìn thấy bộ dạng con gái mình trông giống “con gái” như thế này chứ? Phải biết rằng Mễ Lan xưa nay ở nhà thì ngay cả cha mình cũng bắt nạt, nhưng đáng giận là cái tên trung uý mập mạp kia lại không biết đường hồi báo, lại còn lôi lôi kéo kéo với cả nữ quân y kia nữa.

Thật đáng giận! Trung tướng tìm đúng cơ hội, một bước tiến lên, tóm lấy gã mập mạp làm mất hết hình tượng của quân nhân Liên bang, lôi hắn ra ngoài vườn hoa.

"Ngươi chạy theo con gái của ta làm gì?" Vừa đến vườn hoa, trung tướng Mễ Kỳ liền đi thẳng vào chủ đề.

"Ta không có. . . Ta là chạy theo người kia." Mập mạp không ngờ trung tướng lôi mình ra đây lại là để hỏi câu này, nhất thời luống cuống nói năng lộn xộn.

Trung tướng Mễ Kỳ giận sôi lên, cái tên mập mạp hèn mọn này lại dám giải thích như vậy, định biến lão thành tự tác đa tình sao.

"Láo toét! Ta tận mắt nhìn thấy mà ngươi còn dám chống chế! Ngươi chẳng những chạy theo, mà còn theo vài vòng nữa!"

Mập mạp trợn tròn mắt, cha của Mễ Lan bây giờ trông đằng đằng sát khí, tựa như nếu hắn dám nói ra chỉ nửa chữ “không” thôi thì lão chẳng ngại cho hắn một phát đạn

"Cái đó. . . Ngài nói thế thì đúng là thế vậy." Mập mạp lắp bắp, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Mễ Kỳ nhìn gã trung uý lục quân trước mặt, không biết là nên khóc hay nên cười, nói chuyện với một kẻ như thế này thì sợ rằng lão sẽ tức chết mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.