Tiểu Thư Song Sinh

Chương 30: Ta muốn ăn thêm bát cơm nữa




Xử lý xong các thi thể trong [ Ma Hổ ], Điền Hành Kiện lập tức chui vào khoang lái của chiếc robot thủ lĩnh, nhanh chóng tìm ra thiết bị phát tín hiệu liên lạc ở bên trái đài khống chế, đây là thiết bị đặc biệt kết nối với hệ thống Thiên Võng, tác dụng là không ngừng liên lạc với Thiên Võng, báo cáo vị trí và an toàn của đội, nói một cách đại khái là robot sau khi rời khỏi căn cứ sẽ khởi động thiết bị này, nếu phát sinh nguy hiểm hoặc mất tích, hệ thống Thiên Võng có thể dựa vào toạ độ cuói cùng mà đưa tới đội tìm kiếm hoặc trợ giúp.

Ngoại trừ việc xác nhận an toàn ra, máy phát tín hiệu còn có thể hỗ trợ Thiên Võng sử dụng laze dẫn đường cho tên lửa, tấn công các mục tiêu trong phạm vi hàng chục nghìn km, nếu không bị các hệ thống phòng thủ tên lửa của đối phương chặn lại hoặc quấy nhiễu, nó có thể đánh trúng bất cứ mục tiêu nào.

Trong những chiến dịch quy mô lớn, các robot trên chiến trường khi phát tín hiệu cũng gửi về cho Thiên Võng thông tin thực tế chiến trường, Thiên Võng có thể căn cứ tình huống của các robot này để xác định binh lực đối phương, phương hướng hành quân, tổn thất phe mình, từ đó tính toán, kết quả thường rất gần với thực tế, cung cấp những thông tin và số liệu rất có ích cho bộ tham mưu tiến hành chiến cuộc thôi diễn.

Nhưng hệ thống máy vi tính dù sao cũng chỉ hoạt động theo trình tự được thiết lập nên vẫn thường xuất hiện việc hệ thống bị đánh lừa. Bây giờ Điền Hành Kiện đang chuẩn bị lừa gạt hệ thống Thiên Võng của Đế quốc Gatralan.

Nếu tiểu đội robot này có nhiệm vụ đuổi theo bọn họ, vậy nếu tín hiệu bị ngắt khoảng vài chục phút sẽ khiến hệ thống Thiên Võng xác định rằng tiểu đội này đã mất tích, từ đó sẽ đưa tới thêm nhiều truy binh hơn. Một đoàn người chỉ dựa vào hai chân mà đi trong vòng mấy chục phút có thể đi được bao xa, dùng mông mà nghĩ cũng biết. Cho nên, Điền Hành Kiện hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, dứt khoát phải khôi phục tín hiệu, đánh lừa hệ thống Thiên Võng, thuận tiện còn có thể lợi dụng nó thu được một số lợi ích. Ít nhất, sau khi đánh lừa thành công, vị trí của tiểu đội này sẽ được đánh dấu là khu vực đáng tìm kiếm, Thiên Võng sẽ tuyệt đối không lại phái tới một tiểu đội nữa, mệnh lện như vậy chỉ có thể là do người ra, nhưng nếu không có thêm tin báo đặc biệt hoặc là báo cáo của tiểu đội robot, ai lại đi hạ một cái mệnh lệnh như vậy?

Vấn đề vốn vẫn làm cho Điền Hành Kiện đau đầu chính là làm thế nào để đánh lừa Thiên Võng.

Bởi vì việc gửi tín hiệu có thể bị gián đoạn do thời tiết, địa hình, sóng điện từ hoặc robot gặp trục trặc, cho nên hệ thống Thiên Võng lấy tiểu đội làm đơn vị tín hiệu, một tiểu đội mười chiếc robot, tín hiệu gián đoạn không thể vượt qúa một giờ, vượt qua thời gian này Thiên Võng sẽ báo cáo lên bộ chỉ huy, bộ chỉ huy sẽ thông qua các biện pháp khác để liên lạc, nếu liên tục ba lần, tổng cộng mười lăm phút liên lạc vẫn thất bại, đội tìm kiếm sẽ được phái đi.

Mà một tình huống khác cũng sẽ dẫn tới việc đội tìm kiếm được phái đi là tín hiệu của tiểu đội hạ thấp xuống dưới 60%, bị xác định là tín hiệu không bình thường, Thiên Võng sẽ đánh dấu vị trí thành màu đỏ cảnh giới, báo cáo cho bộ chỉ huy.

Bất luận là xuất hiện tình huống nào trong hai loại trên thì đó đều sẽ là ngày tàn của đội ngũ này.

Chỉ cần có một thiết bị phát tín hiệu, Điền Hành Kiện liền chắc chắn có thể chỉnh sửa nó, tạo ra tín hiệu phân giải hoặc là lặp lại thành mười tín hiệu để đánh lừa Thiên Võng.

Bây giờ, trong sáu chiếc robot may mắn còn sót lại thì có năm máy phát tín hiệu còn hoạt động. Hắn vốn lo lắng tín hiệu phân giải giống nhau sẽ khiến hệ thống Thiên Võng xác định là dị thường, nhưng bây giờ thì tốt rồi, năm máy phát tín hiệu chỉ cần chỉnh sửa một chút, mỗi máy phân giải thành hai tín hiệu, đối với tín hiệu đặc thù lại tạo ra một chút thay đổi nữa rồi đem phát tín hiệu giao nhau, hệ thống Thiên Võng tuyệt đối sẽ không có khả năng phát hiện.

Điền Hành Kiện nhanh chóng tháo ra vài máy phát tín hiệu, tìm bộ phận điện tử tạo tín hiệu phân giải thành mười loại, sau khi xác nhận tín hiệu an toàn thì đem các các máy phát lắp lên năm chiếc [ Ma Hổ ], tiếp đó lệnh cho [ Thiên Tuyến ] hạ thấp cường độ làm nhiễu tín hiệu, mô phỏng như thể tín hiệu bị sóng điện từ tự nhiên gây nhiễu loạn.

Mấy phút trôi qua dài như cả một thế kỷ, khi máy phát tín hiệu bật đèn xanh chứng tỏ hệ thống Thiên Võng đã xác nhận tín hiệu, mọi binh sĩ Liên bang đều nhảy cẫng lên ăn mừng.

Vị đại đội phó xuất thân từ lính bảo dưỡng quân khí này đã khiên họ bao phen phải kinh ngạc, nếu không có hắn, chỉ dựa vào mấy người lính trinh sát đặc chủng thì căn bản là không có khả năng đạt được tình cảnh như bây giờ, bọn họ chỉ có thể dựa vào lực cơ động và hỏa lực mà xông ra ngoài, đương nhiên như vậy thì những tù binh Liên bang chỉ có thể làm vật hy sinh mà thôi.

Các robot Liên bang mang theo sáu chiếc [ Ma Hổ ], các loại linh kiện soát lại cùng với hai chiếc [ Tiên Khu Giả ] bị phá huỷ hệ thống điều khiển, bắt đầu đuổi theo đội ngũ ở phía trước.

Nửa giờ sau, tại một khe núi phía bắc, robot liên bang thuận lợi đuổi kịp đội đi trước. Khi thấy bọn họ mang theo vài chiếc [ Ma Hổ ], các binh sĩ liền đoàn người vui sướng liền bao quanh. Trận thắng này không chỉ có nghĩa là nọn họ đã thoát khỏi truy binh mà đội ngũ cũng sẽ có không gian sinh tồn lớn hơn, đối với việc chiến đấu sau này cũng sẽ có ý nghĩa rất lớn.

Điền Hành Kiện và Putte bàn bạc một lúc rồi sau đó quyết định đóng quân ngay tại khe núi này. Lúc này sắc trời đã tối, huống hồ muốn sửa chữa mấy chiếc robot bị mất khả năng hoạt động kia cũng cần thời gian.

Sáu chiếc [ Ma Hổ ] có hai chiếc là bị tháo hệ thống động lực, chỉ cần lắp lại là xong, còn có một chiếc là bị phá hủy hệ thống cảm ứng, cái này cũng đơn giản, làm một cái máy cảm ứng đơn giản thay vào là được, chỉ là hành động không được nhanh nhẹn như trước mà thôi, nhưng khả năng di chuyển và hệ thống hoả lực thì không có vấn đề gì.

Có vấn đề chính là ba chiếc robot bị phá huỷ hệ thống hành động, vị trí tổn thương của ba chiếc robot này đều là ở trên đùi, loại robot hình thú như [ Ma Hổ ] này có hệ thống hành động rất đặc biệt, đều là chân cơ giới khớp nối, thiết kế dựa theo hình dạng sinh học, tạo hình và hoạt động của chân đều rất thực dụng. Chân sau của chúng có sức bật cực lớn, chân trước không chỉ để phụ trợ động lực và chuyển hướng mà còn là vũ khí để cận thân chiến đấu.

Bởi vì loại hình robot hoàn toàn bất đồng nên trong thùng dụng cụ dự phòng của các robot hình người Liên bang không thể tìm thấy linh kiện tương ứng, mà [ Thiên Tuyến ] và [ Nộ Hoả ] lại thuộc về robot nhiều người, hình thể lớn hơn rất nhiều, càng không có linh kiện phù hợp cho [ Ma Hổ ].

Cuối cùng, ba chiếc robot được tháo bung ra rồi lắp ráp lại thành hai chiếc nguyên vẹn. Số phận của chiếc còn lại khá bi thảm, robot chủ thể cùng với khoang lái của hai chiếc [ Tiên Khu Giả ] bị phá huỷ bị cắt ra, sau đó hàn lại thành một khoang lái cỡ lớn có thể chứa được sáu người, bốn cái chân cơ giới của [ Tiên Khu Giả ] trở thành công cụ di chuyển chính, bốn cánh tay cơ giới cũng bị lắp ở hạ bộ robot, trở thành hệ thống hành động phụ trợ. Thế là một chiếc robot kỳ quái hình thành, nó không được lắp đặt hệ thống vũ khí, chỉ giữ lại khả năng di chuyển để bổ sung cho khả nămg cơ dộng của đội ngũ.

Hai giờ sáng ngày hôm sau, máy vi tính của [ Ma Hổ ] nhận được thông báo của Thiên Võng. Thông báo cho biết tại tọa độ 1213 - 2230 phát hiện hoạt động quy mô lớn của không quân Liên bang, yêu cầu các lực lượng trên mặt đất đề cao cảnh giác, đề phòng Liên bang không kích.

Tin tức này làm cho tinh thần mọi người phấn chấn hẳn lên, tọa độ kia chỉ cách nơi đây không tới ba mươi km, chỉ cần xử lý thuận lợi căn cứ hậu cần Đế quốc ở cách hai mươi km thì với sự tiếp ứng của không quân, đội ngũ này hoàn toàn có khả năng thoát khỏi khu vực khống chế của kẻ địch.

Vốn còn có một tin tức tốt nữa, đó là liên lạc giữa [ Thiên Tuyến ] và Rashid bằng máy mật mã thông tin Albert cũng đã được khôi phục, nhưng tin tức sau đó lại làm cho những người lính trinh sát đặc chủng phải khiếp sợ. Khi được hỏi vì sao hai ngày qua không thể liên lạc được, Rashid mới cho biết, sau khi đại đội trinh sát đặc chủng số 1 trở về căn cứ và báo cáo kết quả, cấp trên đột nhiên hạ lệnh yêu cầu đại đội 1 đi thực hiện một nhiệm vụ, đó là nhảy dù vào một khu vực ở sâu trong vùng địch sáu trăm km, tấn công một căn cứ không quân. Nhiệm vụ này thiếu chút nữa đã huỷ diệt cả đại đội. Trung đội trưởng Barack cùng với ba mươi [ Dũng Sĩ Tiên Khu Giả ], một chiếc [ Thiên Tuyến ] mới bổ sung, hai chiếc [ Nộ Hoả ] đều đã bỏ mình, những người còn sống quay về căn cứ đều mang đầy thương tích. Nếu không phải tiểu đoàn trưởng Nadal tự mình dẫn quân tiếp ứng, bộ chỉ huy lại phái thêm một đại đội không quân và hai tàu vận tải cõ trung thì đại đội 1 thiếu chút nữa đã toàn quân bị diệt.

Khi đã trở lại căn cứ, Rashid mới được biết chỉ ba giờ sau khi bọn họ rời khỏi căn cứ đi chấp hành nhiệm vụ thì bộ chỉ huy phát ra yêu cầu đại đội 1 nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ, giữ vững liên lạc với đại đội phó Điền Hành Kiện ở vùng địch hậu, chuẩn bị sẵn sàng nhận lệnh đi tiếp ứng cho đội ngũ tù binh trở về.

Mà mệnh lệnh trước đó bộ chỉ huy không hề hay biết, nên khi biết được đại đội 1 đã bị phái đi thực hiện nhiệm vụ, bộ chỉ huy vô cùng lo sợ, lập tức phát lệnh yêu cầu tàu vận tải chở đại đội 1 lập tức quay về, nhưng việc nhảy dù lại đã hoàn thành nên bộ chỉ huy chỉ có thể một mặt truy xét kẻ ra mệnh lện giả, một mặt phái quân tới tiếp ứng cho đại đội 1. Cuối cùng thì đã máy mắn cứu thoát được đại đội 1 khỏi cảnh bị xoá phiên hiệu, còn việc truy xét mệnh lệnh giả kia thì đầu mối dẫn đến một tên trung tá tham mư thì bị cắt đứt do kẻ bị tình nghi thông đồng với địch này đã sợ tội tự sát.

Tin tức này khiến cho Điền Hành Kiện và các binh sĩ trong tiểu đội 1 – trung đội 2 vừa sợ vừa phẫn nộ. Từ khi chiến tranh nổ ra, bên trong Liên bang đã không ngừng xuất hiện gián điệp của đich, những kẻ làm phản thông đồng với địch trải rộng khắp cả quân đội. Chỉ riêng trước chiến dịch "Lôi Đình" thì khắp các bộ tham mưu, hậu cần, trang bị, nghiên cứu khoa học cùng với chính phủ đã có tổng cộng mười sáu người bị bắt, hơn một trăm tham mưu quân sự cấp tá bị thẩm tra, trong đó bị xác định có tham gia ăn trộm bán đứng bí mật quân sự có tới ba mươi chín người. Trong số những người này có một bộ phận là do Đế quốc Gatralan phái người xâm nhập vào, thông qua đủ các thủ đoạn mà từng bước lên chức, có địa vị khá cao, còn lại là sau khi khai chiến bị cưỡng bức, mua chuộc, thấy Liên bang liên tiếp bại lui bèn chủ động liên lạc với Đế quốc quân, dựa vào việc bán đứng đồng đội mà lưu lại đường lui cho bản thân.

Hai hạm đội vũ trụ bị tiêu diệt hoàn toàn, hai tinh hệ, năm tinh cầu di dân bị chiếm đóng, hàng triệu người vì khói lửa chiến tranh mà phải trôi giạt khắp nơi, thành thị bị hủy diệt, những người phản kháng hoặc bất đồng chính kiến bị hạ sát, gần tám mươi tinh cầu tài nguyên bị chiếm lĩnh, còn có hơn trăm vạn người lính chết trận hoặc bị bắt. Tất cả cũng là bởi vì bị những kẻ hèn hạ kia bán đứng. Đám chó chết bán nước hèn hạ này, còn có bao nhiêu kẻ vẫn đang ẩn mình trong bóng tối? Sẽ còn có bao nhiêu người bởi vì bị bọn chúng bán đứng mà phải chết nữa đây?

Bây giờ, để che dấu sự việc ở trại tù binh mà một trung tá quân địch giấu trong bộ chỉ huy Leray lại có thể thông qua quá trình thẩm tra mệnh lệnh chặt chẽ để giả tạo mệnh lệnh khiến cho một đại đội trinh sát đặc chủng đi chịu chết. Trong quá trình đưa ra mệnh lệnh này, rốt cuộc đã có bao nhiêu kẻ đã vì hắn mà bật đèn xanh? Có bao nhiêu kẻ đã bỏ quên nhiệm vụ? Lại có bao nhiêu kẻ mắt nhắm mắt mở, hai mặt lấy lòng?

Điền Hành Kiện cảm thấy sợ hãi, lộ trình và tình hướng của đội ngũ, chiến cuộc thôi diễn của mình liệu có ở trong tay những quân nhân Liên bang đích thực hay không? Trong vô số quá trình báo cáo, nó đã qua tay bao nhiêu kẻ phản quốc, bao nhiêu kẻ ngồi không ăn bám bỏ quên nhiệm vụ?

Liên bang, với một chính phủ và quân đội đã bị kẻ địch ăn thủng cả trăm lỗ liệu có thể chiến thắng trong cuộc chiến tranh này được sao?

Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« (http://4vn/forum/showthread.php?t=52464) để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.