Tiểu Thư Song Sinh

Chương 20: Dân chúng phường Tu Văn giác ngộ




Lục quân Đế quốc Gatralan - Sư đoàn thiết giáp số 32 - trung đoàn robot số 1 - tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 3 thiếu tá Rafael đang cực kỳ tức giận, tiểu đoàn của hắn đích khi đang truy kích địch nhân thì bất ngờ trúng phải phục kích, bị một đám vô sỷ đánh lén, một đại đội robot bị tiêu diệt hoàn toàn, hai đại đội còn lại phải nhờ vào tiểu đoàn 2 ở phía sau yểm trợ mới có thể bảo toàn.

Sau khi đột phá được ổ phục kích của bộ đội đặc chủng Liên bang, hắn đang chỉ huy binh sĩ tiến hành truy kích thì nhận được lệnh của cấp trên, yêu cầu hắn ngừng truy kích, nhiệm vụ truy kích sẽ do tiểu đoàn hai thực hiện, còn tiểu đoàn của hắn thì phải tới một trại tù binh ở phía tây, tìm kiếm và tiêu diệt bất cứ địch nhân nào ở quanh đó, phải đảm bảo không để lọt lưới, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì phá huỷ luôn trại tù binh đó.

Quân lệnh này do sư đoàn trưởng trực tiếp đưa ra, không được chậm trễ nên Rafael tuy cảm thấy rất phẫn nộ khi không được truy kích đám đánh lén vô sỷ kia nhưng cũng chỉ có thể phục tùng, sự trừng phạt của Đế quốc quân đối với những kẻ dám làm trái quân lệnh sẽ khiến kẻ đó hối hận vì đã được sinh ra trên đời.

Thế là Rafael chỉ còn cách đem lửa giận trong bụng phát tiết lên đầu đám quân địch mới này. Dưới sự thúc giục của hắn, cả tiểu đoàn 3 chỉ mất chưa tới hai mươi phút là đã tới địa điểm được chỉ định.

Ở trong trại tù binh, tiếng súng nổ vang lên không ngớt. Một số robot thủ vệ đã tả tơi đến cực điểm đang bị áp chế ở giữa trại, bọn họ vẫn còn đang liều mạng bắn trả. Khắp nơi trong trại là những tù binh bạo động, di chuyển nhanh nhẹn, thoắt ẩn thoắt hiện. Còn một số robot thủ vệ khác đang dựa lưng vào tường bao, cố gắng dùng hoả lực kiềm chế đám tù binh.

“Cái đám côn trùng liên bang đáng ghét, tất cả xông lên!” Rafael nhanh chóng hạ lệnh, chỉ cần hai đại đội robot của hắn xông vào bên trong thì không ai có thể chống cự được nữa, đám tù binh bạo động sẽ bị nghiền nát sạch sẽ.

Có lẽ vì thấy Đế quốc có thêm viện binh khiến đám tù binh cảm thấy không còn có hy vọng chạy trốn nên hỏa lực đột nhiên mãnh liệt lên hẳn. Bất ngờ, một tiếng nổ mạnh vang lên ở kho đạn, tiếp đó, vô số tiếng nổ liên tiếp vang lên. Uy lực của những vụ nổ này cực lớn, chấn động sinh ra chẳng những san bằng cả trại tù binh, thậm chí còn hất ngã cả Rafael đang điều khiển robot tới gần. Ở bên trong khu vực của vụ nổ, không có một sinh vật nào còn có thể đứng lên, kể cả đám lính robot vừa xông vào. Ngọn lửa rừng rực cháy rất có thể sẽ lại gây ra thêm những vụ nổ nữa khiến binh sĩ đế quốc không dám tiến lên, bọn họ chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn một mảnh nhân gian luyện ngục tràn ngập máu thịt, kim loại vỡ vụn và vô tận liệt hoả.

Rafael nhảy ra khỏi robot đang nằm trên mặt đất, ánh sáng của ngọn lửa khiến mặt hắn đỏ bừng, lại một vụ nổ nữa làm ngọn lửa bùng lên khiến hắn phải lấy tay che mắt.

Qua một hồi lâu, Rafael mới tỉnh táo lại phát ra mệnh lệnh:”Lập tức lục soát thật cẩn thận khu vực hai mươi km quanh đây, phải đảm bảo không có một tù binh nào từ nơi này thoát ra ngoài.”

“Cái đám Liên bang chết nhát này từ khi nào lại có gan liều mạng như thế này chứ?” Rafael ngước nhìn ngọn lửa đang thiêu đốt trại tù binh, đột nhiên hắn có một loại cảm giác, có lẽ, chiến tranh ở Millok sẽ không còn dễ dàng như trước kia nữa.

Một giờ sau, ngọn lửa rốt cuộc cũng dần dần nhỏ lại, Rafael dẫn một tiểu đội robot đi vào bên trong. Khắp nơi trong trại tù binh là những thi thể tù binh Liên bang, rất nhiều thi thể vẫn còn đang trong tư thế chiến đấu, mọi kiến trúc trong trại hoàn toàn sụp đổ, ở giữa trại là vô số những thi thể tù binh chát cao như núi, vừa nhìn thấy ngọn núi thi thể này, Rafael lập tức hiểu rõ tại sao các tù binh Liên bang lại liều mạng như vậy, có lẽ với bọn họ đằng nào cũng đều là chết, vậy không bằng như bác một thanh.

Lần bạo động này, những tù binh Liên bang đã đem cả tính mạng mình ra cược, nhưng bọn họ đã thua rồi.

Hai đại đội trưởng phụ trách lục soát đã trở lại, báo cáo rằng mấy chục km quanh đây không có một bóng người hay dấu vết gì khả nghi.

Rafael hạ lệnh: “Đem những thi thể này thiêu hủy hết đi!” Hắn đột nhiên cảm thấy thoải mái hẳn:”Có lẽ, tin tức này không cần phải thông qua trung đoàn trưởng, trực tiếp báo cáo lên bộ chỉ huy sư đoàn sẽ tốt hơn.”

Vài giờ sau, khi đã xác định được đám binh lính Đế quốc đã rời đi, tiếng hoan hô bùng nổ trong địa đạo, các tù binh nước mắt lăn dài, ôm chặt lấy các binh sĩ trinh sát, một số nữ binh thậm chí còn dùng những nụ hôn nồng thắm của mình để cảm ơn những chiến sĩ anh dũng.

Ma thuật của mập mạp cuối cùng đã thành công. Hắn đã thành công xoá bỏ ý nghĩ về mấy trăm tù binh khỏi đầu óc Đế quốc quân, đưa bọn biến mất vào trong những khu rừng vô tận.

Mỹ Đóa ôm chặt cổ mập mạp, nàng không biết từ khi nào cái kẻ trông hét sức bình thường này lại có sức hấp dẫn như vậy, làm cho nàng không thể tự kềm chế, nước mắt của nàng chảy dài trên người mập mạp, đến tận khi quần áo của hắn có thể vắt được ra nước.

“Mập mạp, ngươi không được bỏ rơi chúng ta nữa đâu.” Một thân thể nóng bỏng nữa lại áp sát vào sau lưng mập mạp.

“Nia?”

Mập mạp bỗng cảm thấy huyết áp tăng vọt......Từ khi nào mình bắt đầu được đào hoa chiếu mệnh thế này chứ? Mập mạp hoảng hốt vội vàng thoát khỏi hai người, trốn sang một bên, hắn nói với chính mình:” Đây dẫu sao cũng không phải là một chuyện tốt.”

Đừng nói mập mạp không biết xử lý thế nào giữa hai người, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện nếu làm cho người bạn tốt của Nia——bạo lực mỹ nữ Milan biết được thì hắn sợ rằng khó thoát độc thủ. Bây giờ mập mạp chỉ có tặc tâm không có tặc đảm, hắn còn sợ đến khi mình có tặc tâm lại có tặc đảm, lỡ may gậy chuyện thì trăm phần trăm sẽ bị Milan cắt sạch các loại tặc.

“Tặc mất còn chơi được cái *** gì nữa!”

Vừa nghĩ đến đây, mập mạp lập tức quyết định, trước khi làm cho rõ ràng mối quan hệ rối rắm này, đối mặt với hai vị mỹ nữ này hắn chỉ có thể bảo trì bình tĩnh.

Hắn cố gắng làm bộ dạng nghiêm trang như thể muốn nói: ” Nữ thí chủ, bần tăng một lòng hướng phật, lục căn thanh tịnh, không dính tới hồng trần.” khiến người ta thật sự rất muốn rút đao chém nát bét hắn ra.

Nhưng mập mạp làm ra vẻ ăn chay tụng kinh mà nhìn kiểu cũng ra bộ dạng hèn mọn vô sỉ, Mỹ Đóa và Nia không nhịn được cười, tên này quả là một gã hề trời sinh, thật không biết trong đầu hắn rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì nữa.

Trên đường đi, hai cô nàng xinh đẹp này khiến mập mạp chịu khổ không ít, thịt mỡ trên người hắn chỗ có thể véo cũng đều bị các nàng véo vài lần. Ở dưới lòng đất vừa đào vừa đi, tốc độ nhanh nhất cũng chỉ có thể đạt được 2 km/h, mập mạp phỏng chừng đến khi có thể đào tới khu vực do Liên bang kiểm soát trên người hắn sẽ không còn chỗ nào lành lặn nữa.

“Mập mạp, ở trên kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Nia ghé sát tai mập mạp nói khẽ khiến hắn phát hoảng, cả người như phát hoả. Hắn rất muốn ôm eo, dâm đãng nói với Nia:” Thì là lúc tiến tới, lúc rút ra, sau đó thì bắn chứ còn làm sao nữa.” Nhưng dù sao cũng là tính mạng quý giá, những lời này hiển nhiên là không dám nói ra.

“Nói mau!” Lỗ tai đã tiếp xúc với uy hiếp từ hàm răng của Nia, Điền Hành Kiện vội vàng nói:” Đừng cắn, đừng cắn, thật ra rất đơn giản.” Cố gắng thoát khỏi Nia, hắn nhìn thoáng qua Mỹ Đoá đang cười khanh khách ở bên cạnh rồi nói:”Kế hoạch này kỳ thật là một loại ma thuật.”

Hai mắt Nia sáng lên, liên tục hỏi:”Ngươi biết ma thuật sao?”

Mỹ Đóa bật cười, nói nới Nia :”Tên lừa đảo này nói gì mà chẳng được, ngươi tin sao?”

Nia gật đầu, tay lại giữ chặt tai mập mạp, cả giận:”Hắn ta đúng là rất thích lừa gạt mọi người.”

Mập mạp vội vàng đánh trống lảng, nói tiếp:”Thực ra là như thế này, ta đã chỉnh các loại súng ống sang chế độ bắn tự động, sau đó thì sắp xếp các robot thủ vệ Đế quốc vào khu trung tâm, làm ra tư thế đang kịch liệt đấu súng, còn hoả lực của “tù binh Liên bang” thì ta bố trí ở góc chết trong tầm mắt của đám Đế quốc quân tiếp viện, địch nhân đương nhiên không thể ngờ dưới hoả lực mãnh liệt như vậy mà đám người bọn ta thực ra lại đang ở trong khu trung tâm. Đợi mọi người vào xong, ta cuối cùng mới nhảy vào tới, dùng tay cơ giới lấp lại của địa đạo, cuối cùng là kích nổ chỗ đạn dược đã chuẩn bị sẵn, sau khi vụ nổ kết thúc thì cửa vào chắn chắn cũng sẽ được đất đá sụp đổ che lấp.”

Mập mạp đắc ý với kiệt tác của bản thân, bắt đầu chém gió:”Lợi dụng thị giác để lừa gạt lối tư duy phổ thông chính là bí mật của ma thuật. Đám Đế quốc quân này chắc chắn sẽ nghĩ, nếu binh sĩ thủ vệ ở căn cứ này vẫn còn giữ được khu trung tâm thì những tù binh đương nhiên chỉ có thể ở bên ngoài, mà bên ngoài lại không có chỗ nào có thể ẩn thân, nhiều vụ nổ như vậy đồng thời xảy ra thì chắc chắn là sẽ tiêu đời sạch, sau đó lại thấy thi thể đầy đất, nếu muốn không mắc bẫy, hắc hắc, vậy thì phải thông minh hơn ta mới được.”

Mỹ Đóa kéo tay mập mạp, kiều mỵ nói : “Ngươi đúng là một tên lừa đảo, ai cũng sẽ bị ngươi cho lừa gạt hết mất.”

Nia ở bên cạnh véo mạnh hông mập mạp, cười hì hì nói: “Đúng vậy, vì thế cần phải bóp chết ngay cái tên lừa đảo này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.