Tiểu Thư Song Sinh

Chương 1212: Trở về




Tim Triệu Trinh đập nhanh, cơ thể thèm khát, các tế bào kêu gào, nhưng đại não vẫn còn mấy phần tỉnh táo, mắt phượng nhíu lại, quát một tiếng chói tai: “Còn không qua đây!” Xưa nay Triệu Trinh mặt không biểu cảm, lời nói bình tĩnh, cho dù núi Thái sơn có sập xuống trước mặt cũng không làm mất đi khí chất vương giả, lúc này lại vô cùng gay gắt, thật sự làm Chu Tử giật mình. Nàng đẩy cửa phòng tắm ra, cúi đầu chậm chạp đi tới.

Triệu Trinh thấy nàng đi rất chậm, đứng dậy kẽ quát: “Nhanh lên một chút!”

Chu Tử rất sợ, vội vàng chạy đến bên cạnh Triệu Trinh. Ai dè nàng mặc chính là trung y và tiết khố của Triệu Trinh, kích thước lớn hơn không ít, nhất là quần lại được làm bằng tơ lụa rũ xuống, nàng mải chạy, không để ý liền dẫm phải ống quần, thân thể lập tức ngã về phía trước, trực tiếp ngã xuống trước mặt Triệu Trinh.

Ngực và bụng của nàng dán lên mặt đất, mặc dù bên trong khoang, sàn nhà làm bằng gỗ nhưng lần này ngã cũng quá đau. Chu Tử cảm thấy ngực và bụng đều đau, muốn khóc nhưng lại không dám khóc, chống hai tay hai chân bò dậy, đứng trước mặt Triệu Trinh.

Vừa rồi Triệu Trinh không nhịn được vươn tay ra, rồi lại lặng lẽ cho tay vào trong áo ---may nhờ trên người còn có chiếc áo bào thân vương màu trắng thêu hình Hải Long, tay áo đủ rộng --- ngồi xuống ghế.

“Quỳ xuống!”

Hắn đột nhiên lớn giọng hơn nữa giữa trời đêm yên tĩnh, cho nên giống như một tiếng nổ vang lên giữa không gian trống rỗng. Chu Tử sợ đến cả người run lên, “bịch” một tiếng quỳ gối lên sàn nhà.

Đầu ngối rơi xuống đất rất đau, nhưng Chu Tử không dám kêu đau, cúi đầu quỳ gối trước mặt Triệu Trinh.

Triệu Trinh cầm cây roi ở trên bàn lên, đập nhẹ nhẹ lên bàn tay trái, giọng nói trầm thấp chậm chạp lại mang theo chút ác ý: “Nói đi, tại sao lại bỏ trốn?”

Chu Tử quỳ trên mặt đất, ngực và bụng bị té đau, đầu gối cũng đau, nàng cố gắng sắp xếp lời nói, nhưng không biết phải nói thế nào.

Thấy nàng lặng lẽ quỳ ở đó, Triệu Trinh nghĩ đến gã Chương Kỳ đã giúp nàng, lửa giận bốc lên, tay phải cầm roi ngựa nổi đầy gân xanh, hận không thể một cước đá chết Chu Tử, cắn răng nghiến lợi cả nửa ngày rồi nói: “Không phải nàng vì gã Chương Kỳ đó chứ?”

“Sao có thể!” Tim Chu Tử run lên một cái, vội vàng ngẩng đầu lên tiếng giải thích, nàng không sợ chết nhưng sợ Triệu Trinh giở thủ đoạn với Chương Kỳ, như vậy thì quá có lỗi với bằng hữu rồi, “Là nô tỳ lừa Chương Kỳ…..Nô tỳ nói với hắn …..Nói với hắn, Vương gia ngược đãi nô tỳ, cầu xin Chương Kỳ nể tình đồng hương cứu nô tỳ một mạng………..”

Vì giúp gỡ tội cho Chương Kỳ, Chu Tử càng nói càng hăng.

“Ta ngược đãi nàng?” Triệu Trinh vừa giận vừa sợ vừa tức, thiếu chút nữa là đứng lên, “Ta ngược đãi nàng bao giờ? Sao ta lại không biết!”

Hắn cảm thấy Chu Tử nói những lời này vô cùng buồn cười, chính là không nói lý, cười lạnh hai tiếng tỏ vẻ nổi giận.

Chu Tử cúi đầu, đại não nhanh chóng suy nghĩ nên làm thế nào để khiến những lời nói láo này trở nên hợp lý. Nhưng mà, cho tới bây giờ nàng thật sự chưa từng nói láo, dĩ nhiên lúc này không thể tự nhiên gia tăng được khả năng này.

Triệu Trinh nhìn nàng, roi ngựa trong tay chỉ về phía nàng: “Nàng mau nói xem! Hừ!” Trong lỗ mũi hắn tràn lửa giận, hừ lạnh một tiếng.

“Chàng cố ý giết Xích Phượng và Triệu toàn trước mặt nô tỳ, muốn nô tỳ sợ hãi!” Chu Tử bật thốt lên.

Triệu Trinh sửng sốt: ta ra lệnh đánh chết hai kẻ hạ tiện kia, là vì hù dọa nàng sao?

Nhìn vẻ mặt Triệu Trinh không chút thay đổi, trong lòng Chu Tử càng sợ, nhưng nghĩ lại thì, nếu đã nói ra, vậy cứ thoải mái mà nói, dù sao cũng chỉ chết một lần: “Chàng còn sai người ngày ngày trông chừng nô tỳ, nào có ai giống nô tỳ, ra khỏi viện một bước cũng có người trông chừng? Nô tỳ là phạm nhân ngồi tù sao?

Vẻ mặt Triệu Trinh có chút khó coi.

Chu Tử nói xong cao hứng ngồi thẳng lên, mắt nhìn chằm chằm Triệu Trinh tiếp tục tố cáo: “Ngày ngày chàng đều bắt nô tỳ uống canh tránh thai gì đó, làm hại phá hủy thân thể nô tỳ, không thể sinh con!”

Chu Tử nghĩ đến mà phát cáu, hơn một tháng mình không uống thuốc ngừa thai, hầu như mỗi ngày đều ở cùng Triệu Trinh, nhưng cũng không hề có dấu hiệu có hài tử, sớm lo lắng cơ thể mình bị canh ngừa thai của Triệu Trinh làm hỏng, sau này không bao giờ … có hài tử được nữa, tâm tình kích động: “Đều tại chàng, đến bây giờ nô tỳ vẫn không thể mang thai.”

Thân thể và vẻ mặt Triệu Trinh có chút buông lỏng, ngồi trở lại trên ghế, trầm giọng nói: “Còn hết?”

“Đương nhiên là còn!” tâm tình Chu Tử càng thêm kích động, “Chàng nói cưới Vương phi liền cưới Vương phi, cưới trắc phi liền cưới trắc phi, còn bảo nô tỳ chọn giúp chàng, căn bản chàng không để ý đến cảm nhận của nô tỳ!”

Lông mày Triệu Trinh nhướn lên: “Không tệ, nói tiếp!”

“Chàng ……” Chu Tử hết từ để dùng rồi, mở miệng rồi ngậm lại, cuối cùng cũng không thể nói được gì, đành ăn vạ, “Dù sao tội của chàng chính là chồng chất lên nhau!”

Triệu Trinh không khỏi bật cười.

Nhìn hắn cười chói lọi như hoa xuân, chút dũng khí vừa sinh ra của Chu Tử không khỏi xẹp xuống, thân thể mềm nhũn, cúi đầu không nói.

“Nói xong rồi!” Chu Tử khúm núm thấp giọng hừ một tiếng.

“Nói xong rồi thì cũng nên nhận phạt đi!” Triệu Trinh đưa ra kết luận

“Dạ!”

“Cởi quần ra,” Triệu Trinh dùng roi chỉ vào bụng Chu Tử, giọng nói rất nhẹ, nhưng không thể làm trái “Đứng vịn giường!”

Từ trên đất Chu Tử giùng giằng bò dậy, đi tới mép giường, khom lưng cởi tiết khố của Triệu Trinh ra, đứng đưa lưng về phía Triệu Trinh.

Triệu Trinh đứng ở phía sau nàng.

Chu Tử mặc chính là trung y của hắn, thật sự quá rộng, quần áo rũ xuống che cái mông của Chu Tử, nửa kín nửa hở lộ ra bắp đùi trắng nõn thon dài.

Triệu Trinh nhìn chằm chằm cái mông Chu Tử đã bị quần áo hoàn toàn che lấp, hắn vẫn nhớ rõ cái mông của Chu Tử vừa trắng vừa mềm, tròn vo, sờ vào vô cùng co dãn, có thể nói là đầy đặn khỏe khoắn, rất mê người, làm hắn không nhịn được muốn đánh lên trên mấy cái ----- cho nên chuyện chăn gối của hai người đều dùng tư thế sau lưng nhiều hơn một chút, Triệu Trinh thích nghe âm thanh “phách phách phách” phát ra lúc mình va chạm vào Chu Tử.

Hắn vươn tay bấm lên mông nàng một cái, Chu Tử bị đau co rúm lại. Lông mi Triệu Trinh thật dài rũ xuống, đi thẳng tới mép giường, vén vạt trước của áo bào trắng thêu hình Hải long lên, tuột quần xuống một chút, ngồi xuống, lộ ra vật to lớn đã sớm dựng thẳng vươn cao.

Giọng của hắn có chút khàn khàn: “Đến đây đi!”

Chu Tử ngiêng đầu nhìn nơi đó của Triệu Trinh một cái, liền hiểu ý của Triệu Trinh, không khỏi có chút sợ hãi. Lúc hai người hòa thuận Triệu Trinh luôn chìu theo nàng, cũng chỉ để nàng ngậm phần đầu mà không yêu cầu thêm nữa, nhưng Chu Tử biết trong lòng hắn còn muốn mình ngậm sâu hơn, chẳng qua chỉ không muốn mình khó chịu thôi.

Hiện tại với tình trạng này của hai người, đương nhiên Triệu Trinh sẽ không thương hương tiếc ngọc, lần này sợ là sẽ rất thảm! Chẳng lẽ sẽ bị Triệu Trinh ‘tiền dâm hậu sát’ bạo lực tình dục mà chết sao?

Nàng lại nhìn lướt qua vật đó của Triệu Trinh, từ từ đi tới, ngồi chổm hổm giữa hai chân Triệu Trinh, cúi đầu liếm mấy cái.

Ngày mùa hạ, Triệu Trinh cuỡi ngựa chạy tới chạy lui xa như vậy, cho dù là một mỹ nam tử thích sạch sẽ, cái vật đó cũng không thể không có mùi.

Trước kia lúc hai người như vậy, Triệu Trinh luôn nghe lời nàng tắm rửa sạch sẽ thơm tho ngào ngạt, một chút mùi lạ cũng không có.

Nhưng bây giờ mới liếm mấy cái, mặc dù phía trên không có loại mùi tanh sau khi trải qua chuyện phòng the, nhưng trong miệng nàng đều đầy mùi mồ hôi.

Chu Tử vừa mới chần chờ một chút, Triệu Trinh liền thấp giọng nói: “Còn không ngậm?”

Chu Tử giật mình, vội vàng há miệng, cố gắng ngậm vật của hắn vào. Nhưng một là quá lớn, hơn nữa còn có mùi mồ hôi, Chu Tử không nhịn được, nhanh chóng phun ra.

Ngẩng đầu lên, Triệu Trinh thẳng mặt không lộ cảm xúc gì đang nhìn mình.

Chu Tử cảm thấy tủi thân: “Quá mặn, chàng đi tắm đi!”

Triệu Trinh không lộ vẻ gì, nhưng trong lòng trình diễn một màn trợn mắt há hốc mồm: mẹ nó, đến lúc này rồi mà còn dám chê chỗ đó của Lão Tử mặn! (LPH: *cười bò ra*)

Chu Tử tủi thân nhìn hắn: thật rất mặn mà, không tin tự chàng thử xem.

Triệu Trinh cũng rất ưa sạch sẽ, im lặng đứng dậy, cởi áo bào và trung y, cởi quần ra, hai chân dài trần trụi bước qua Chu Tử, đi vào phòng tắm.

Thấy hắn vào phòng tắm, lúc này Chu Tử mới vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi: May mà Triệu Trinh đi tắm, bằng không khẩu vị quá quá nặng rồi!

Triệu Trinh tắm xong, trần trụi đi ra.

Chu Tử đứng ở mép giường, nhìn cơ thể hắn khỏe mạnh cao gầy, cảm thấy hình như Triệu Trinh gầy đi không ít, trong lòng khổ sở: hắn vốn đã gầy, gầy nữa không biết còn chỗ nào có thịt chứ.

Triệu Trinh khỏa thân bước tới, cũng không thích chơi trò thổi tiêu nữa, bảo Chu Tử đưa lưng về phía mình nhếch mông lên, sau đó nắm lấy hông Chu Tử, nhắm ngay nơi đó của Chu Tử, không dùng chút cách thức dịu dàng nào, mạnh mẽ đi vào.

Chu Tử bị đau, nẩy người một cái.

Triệu Trinh ấn lưng làng xuống, cố định hai bên hông Chu Tử, mạnh mẽ đâm vào.

Chu Tử đau đến run người, nhưng lại không dám lên tiếng, đành phải cắn răng nhẫn nhịn.

Triệu Trinh ra vào mấy cái, phát hiện bên trong đã trơn hơn, dùng sức như khi tập trận, mạnh mẽ va chạm như đánh trận, trong âm thanh “Bùm bùm” liên tiếp, rất nhanh Triệu Trinh đạt tới đỉnh điểm. Hắn nâng mông Chu Tử, dùng sức đâm vào Chu Tử, đạn pháo bắn ra liên tục không ngừng. (LPH: ta đi chết đây!!!)

Sau khi bắn xong, hắn không buông Chu Tử ra, mà vẫn giữ nguyên tư thế đó, ôm siết Chu Tử vào trong ngực, ngồi xuống giường, biến thành tư thế Chu Tử đưa lưng ngồi trong lòng hắn.

Thật ra lúc hắn mạnh mẽ đâm vào, Chu Tử có hơi đau một chút, nhưng dù sao cũng đã nhiều lần bị vật to lớn ấy chinh phạt rồi, rất nhanh liền thích ứng, lại bị Triệu Trinh va chạm mạnh mấy trăm cái, thân thể đã sớm co rút mạnh thành một khối.

Một tháng tích góp từng ly từng tí của Triệu Trinh bắn ra không ít, hài lòng, vươn hai cánh tay ôm lấy Chu Tử kéo vào lồng ngực mình, phát hiện cả người Chu Tử vẫn run rẩy, phía dưới vẫn quấn chặt lấy mình.

Hắn không biết bộ dạng này của Chu Tử là bị dọa quá sợ, hay là quá đau, hoặc là giống như trước kia khi hai cùng phòng, nàng cũng giống mình cực kỳ thoải mái mới như vậy.

Một lát sau, Triệu Trinh cảm giác phía dưới Chu Tử vẫn quấn chặt lấy mình, như vậy hắn có thể xác định được là chuyện gì xảy ra, dương v*t vẫn còn trong cơ thể Chu Tử lại mạnh mẽ đứng lên, oai phong như cũ.

Triệu Trinh ngồi ở trên giường, tay giữ lấy vòng eo Chu Tử, kéo nàng lên lên xuống xuống phun ra nuốt vào chính mình. Chu Tử đã sớm mềm như vũng nước, mặc kệ động tác của hắn.

Bên dưới Triệu Trinh bền chắc cứng rắn, sắc bén mạnh mẽ, Chu Tử thật sự không chịu nổi, quay đầu nhìn Triệu Trinh, mắt ướt át như muốn khóc, không nói gì, nhưng nhìn như khóc, như tố cáo.

Triệu Trinh cắn môi, nhẫn nại rút ra, kéo nàng đứng lên, chuyển thành tư thế Chu Tử ngồi trên người hắn đối mặt với hắn, sau đó một tay cầm vật lớn, một tay giữ mông Chu Tử, nương theo trơn trợt mà chen người đẩy vào.

Chu Tử nằm sấp trước ngực hắn, hai tay ôm cổ hắn, theo hắn ra vào, hai quả đào lớn trước ngực đung đưa, Triệu Trinh há mồm ngậm một quả, phía dưới dùng sức điên cuồng đẩy lên trên, trong tiếng khóc Chu Tử lên đỉnh lần thứ hai.

Sau trận điên cuồng, Triệu Trinh ôm Chu Tử, tê liệt ngã xuống giường, cảm giác hài lòng tinh thần sảng khoái. Chu Tử thì hỗn loạn, xụi lơ trong lòng hắn.

Trên người hai người đầy dấu vết hoan ái, ai cũng không còn sức để đi tắm. Thân thể Triệu Trinh cực kỳ mệt mỏi, nhưng cũng thoải mái một cách kỳ lạ, cảm thấy đêm nay là đêm thoải mái nhất trong cả tháng nay.

Hắn ôm Chu Tử nằm trên giường La Hán, khoan thuyền theo sóng nước chậm rãi bềnh bồng, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Thuyền lớn giống như một cái nôi khổng lồ, lay động không ngừng dỗ Chu Tử ngủ như trẻ nhỏ, đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại – trong giấc ngủ ngửi thấy mùi thức ăn, đói mà tỉnh lại.

Nàng ngửi mùi cháo mà mở mắt, thấy Triệu Trinh mặc quần áo mùa hè màu trắng, ngồi trên một cái ghế ở trước giường, mặt quay về phía mình, trong tay bưng một chén cháo cá.

Suốt nửa đêm vận động kịch liệt, Chu Tử đói đến mức muốn ngất đi, dạ dày không có tiền đồ kêu rột rột.

Triệu Trinh nhìn đôi mắt chờ mong của nàng, một tay bưng bát cháo cá, một tay cầm thìa khuấy khuấy, đôi mắt xếch xinh đẹp lóe ánh sáng gian xảo: “Chu Tử, muốn ăn hay không?”

“Muốn!” Chu Tử tha thiết nhìn bát cháo cá, thành thật trả lời.

“Vậy sau này nàng có ngoan không?” Vẻ mặt Triệu Trinh mang theo chút hấp dẫn.

“Ừm.” mắt thèm muốn nhìn bát cháo, Chu Tử gật đầu.

Triệu Trinh cười nhạt một tiếng: “Vậy sau này còn dám bỏ trốn hay không?”

Chu Tử cúi đầu, không trả lời: chẳng lẽ sau này Triệu Trinh lấy vợ sinh con ghét bỏ mình, mình cũng không bỏ trốn sao?

Triệu Trinh thấy vậy, cũng không nói nhiều, dứt khoát đứng dậy bê bát cháo cá đi.

Chu Tử thấy cháo cá thơm ngon càng chạy càng xa, trong lòng cực kỳ khổ sở, hận không thể đập giường nổi giận.

Quấn chăn xuống giường, Chu Tử tìm khắp một lượt trong phòng tắm, muốn mặc quần áo ra ngoài tìm ít đồ ăn lấp đầy bụng, nhưng tìm hết cả khoang, một bộ y phục cũng không thấy. Đừng nói quần áo bẩn hôm qua của nàng, ngay cả quần áo của Triệu Trinh cũng không có.

Chu Tử cảm thấy cực kỳ thống khổ, quấn chăn trở lại giường, khóc không ra nước mắt.

Triệu Trinh giống như ‘Hoàng hạc’ bay đi, cả buổi chiều cũng hoàn toàn không có tin tức.

Chu Tử thiếu chút nữa ngất đi vì đói, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ càng ngày càng u ám, biết trời sắp tối. Từ trái tim đến dạ dày, đỉnh đầu đến ngón chân nàng đều chờ mong Triệu Trinh trở về.

Nhưng ngoài cửa sổ đã tối đen, mà Triệu Trinh vẫn chưa về đến.

Tác giả có lời muốn nói: các vị thân mến, sáng sớm thấy một chương đầy dầu mỡ nặng khẩu vị như vậy có được không? Hắc hắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.