Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 5-1




Thức dậy cô nới lỏng hai tay của anh ra cô lay người anh dậy.

_ Dạ Hạo Nhiên! Nhiên mặt dày thức dậy! Thức dậy!- Cô lay người anh mạnh hơn. Bật dậy ánh mắt sợ sệt nhìn xung quanh rồi quay qua cô nhìn thật kỹ rồi ôm lấy cô thật chặt như không muốn cô biến mất.

_ Thả ra! Đồ Nhiên mặt dày thả ra!- Cô ra sức đấm vào người anh do còn ngái ngủ nên lực đạo hơi yếu. Quay người cô ra phía trước anh vùi đầu vào mái tóc nâu của cô dụi dụi- Nhiên mặt dày mơ gì thế?

_ Em có hay mơ thấy... quá khứ của mình không?- Do anh dụi đầu vào mái tóc của cô nên không thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt ấy.

_ Ai mà chẳng có quá khứ chỉ khác là tốt hay... Xấu- Cô nhàn nhạt nói rồi hơi quay lại nhưng bị anh chặn lại- Kể nghe thử đi.

_ Khá xa hiện tại...

Plash back

Một cậu nhóc có mái tóc màu đen tuyền xinh đẹp chạy tới cạnh cha mẹ của cậu đang dang rộng đôi tay đón lấy cậu. Lớn tiếng gọi:

_ Cha mẹ!- Khuôn mặt shouta mỉm cười rạng rỡ đôi mắt xanh lơ hớp hồn người nhìn. Cậu chạy lại cạnh một nam nhân mặc vest sang trọng khuôn mặt góc cạnh phỏng chừng khoảng 25 tuổi. Người nữ ăn mặc sang trọng nhưng đơn giản khiến bà càng thoát tục. Khuôn mặt hai người hiền từ cười vui vẻ ánh mắt sủng nịnh nhìn cậu.

Nhưng không lâu sau đó khoảng vào năm cậu con trai ấy 7 tuổi một việc tồi tệ xảy ra trong một lần bị tai nạn giao thông. Đã cướp mất cha mẹ của cậu. Trong lúc tai nạn xảy ra cậu cũng ở đó mẹ cậu vì bảo vệ cậu mà chết sau đó thì cha cậu cũng nghĩ quẩn mà tự tử kji đó ai trong gia tộc cũng cho là cậu đã hại chết hai người họ mà muông phần chán ghét.

Bụp bụp bốt bốt rầm chát

Tiếng đánh đập vang lên trong căn phòng kiểu Nhật Bản. Nhiều người hầu đi qua cũng chỉ làm ngơ không biết gì mặc cho tiếng hét thảm thiết.

_ Chính mày hại chết cô chú của tao!- Một tên nhóc khoảng 10 tuổi lên giọng quát nạt.

_ Mày là đồ khắc tinh hại chết hai người họ tên đáng chết!!!- Một đứa con gái chanh chua quát nạt cậu con trai trên người bê bết máu nằm xễ xoàng dưới đất.

Nói xong thì đám nhóc đó quay đi. Ngày nào cũng vậy một tuần bảy ngày mỗi nhày hai lần chúng nó cứ tới rồi đi. Lần nào cậu cũng bê bết máu.

Lớn lên trong sự “dậy dỗ” của đám nhóc cậu âm thầm luyện tới năm 15 tuổi cậu một lần huyết tẩy cả Dạ gia. Nghe tiếng khóc thét và sự sợ hãi của chúng khiến cậu cảm giác khinh miệt đám người đó. Sao khi cậu nó chưa từng nghĩ có ngày này?

Hôm sau tin này được đăng lên báo cậu trở thành người thừa kế duy nhất của Dạ gia còn sống.

End fashback

_ Đừng buồn ngủ đi- Cô an ủi anh tay xoa nhẹ mái tóc đen hơi rối của anh. Kéo nhẹ cô vào lòng vùi đầu vào cổ cô thiếp đi. Ôm lấy người anh thiếp đi.

_” Tiểu miêu em thật khiến người ta thèm khát nha!”- Anh nghĩ trong đầu mũi thì hít lấy mùi hoa oải hương trên người cô rồi thiếp đi trong vòng tay cô.

Trưa hôm sau anh thức dậy ngắm nhìn cả thiên hạ trong lòng mình mà cảm thấy vui vẻ không thôi. Căn phòng của anh quanh năm tấm rèm không bao giờ mở ra nên ánh sáng chỉ len lỏi vài tia vào căn phòng. (Tg:Tại hồi tối ngủ sớm quá mà! Khuyên cáo các nàng nên ngủ đủ giấc :))) )

Nhíu mày vì khó chịu đôi mắt nhíu lại vì cảm giác thấy có đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.

_ Ưm

- Rên nhẹ một tiếng tay đang nắm chặt tay anh càng tăng lực đạo. Đôi thỏ ngọc hơi áp sát vào tay đôi má của anh thoáng đỏ bừng lên.

Bàn tay nhỏ nhắn quơ loạn trên khuôn mặt xinh đẹp dụi dụi như con mèo nhỏ đang ngái ngủ. Đôi mắt đầy nước mê mang nhìn anh. Ngáp to một cái cô mở mắt ra nhìn anh.

To be contine...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.