Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 4-4




Bước đi loạng choạng trên con phố xa lạ, ánh mắt ngờ vực nhìn bầu trời đêm đen tịch không một ánh sao. Những đám mây đen lũ lượt kéo đến rồi... Tí tách... Từng giọt mưa thi nhau rơi xuống con phố nhộn nhịp. Những cái ô bật lên, những chiếc xe vẫn chạy ngược chạy xuôi tấp nập nhưng trong mắt cô là một mảng tĩnh lặng. Đôi mắt đỏ ngờ nghệch nhìn lên bầu trời đang bắt đầu đổ mưa.

Cô rất muốn khóc... Khóc thật to cho vơi đi nỗi buồn trong lòng nhưng không được... Phải... Từ kiếp trước tới hiện tại cô... Chưa từng khóc được. Đối với một số người là điều tốt nhưng với cô nó chẳng khác gì một lời nguyền... Nó không cho cô rơi nước mắt nó chỉ cho phép cô giấu kín trong lòng. Đã bao năm cô chờ đợi để có ngày gặp lại anh... Nhưng hiện tại... Nó khiến cô tuyệt vọng trong sự đau khổ khi bị phản bội... Nó đâm sâu vào trong trái tim sớm đã mất cảm giác của cô...Đúng! Là mất cảm giác...

Rào rào

Cơn mưa bắt đầu nặng hạt từng giọt nước lạnh buốt tác vào làn da trắng nõn càng trắng bệch. Đứng lặng người ở đó mặc cho mưa rơi lòng cô càng thêm buốt giá. Giọt nước mắt bắt đầu lăng dài trên gương mặt mỹ miều nhưng lạnh nhạt với thế giới.

Ngồi gục xuống đường mặc cho từng giọt nước lạnh chảy dài trên thân hình xinh đẹp ấy.

Mệt mỏi dường như gục xuống mặt đất lạnh thì một vòng tay rắn chắc ôm lấy eo cô. Nhẹ nhàng đem cô đặt vào trong xe rồi lấy chiếc áo vest đen của mình đặt lên mình cô. Chở về căn biệt thự của mình.

Đặc cô lên chiếc giường kingside của mình rồi ngoắc tay ý bảo cô hầu vào. Thanh âm khàn khàn đầy ma mị vang lên.

_ Thay đồ cho cô ấy- Mốc đại trong tủ áo của mình ra một chiếc áo sơ mi đen dài cho cô hầu.

_” Cậu chủ đây là ngây thơ hay là cậu có... Ý định gì?”- Cô hầu thầm nghĩ mà đầu chảy đầy hắc tuyến. Mặc dù cô biết anh còn trong sạch chỉ là nói năng hơi “...“.

Sau khi làm xong nhiệm vụ của mình thì cô hầu bước ra khỏi căn phòng. Cúi đầu nói:

_ Đã thay xong thưa cậu chủ- Cô hầu cung kính cuối đầu rồi bước xuống tầng. Bước vào phòng của mình anh ngồi cạnh giường khiến nó lõm một bên nên mình cô hơi nghiêng về phía anh.

Bước đến bên bàn làm việc anh nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống yên lặng làm việc tránh để cô bị đánh thức.

2h sáng

_ Ưm- Vươn vai một cái anh nhìn người con gái đang ngủ say trên giường cười nhẹ. Ôm cô vào lòng rồi thiếp đi. Còn cô thì đang mơ thấy đang đánh với con rắn khổng lồ quấn chặt lấy cô không buông. Mơ và hiện tại luôn có một mối liên hệ trích từ tg (^^)

Vùng vẫy tay chân đấm loạn xạ trên người anh. Khó chịu mở mắt ra anh nhìn cô đang khó chịu vùng vằng mới biết lực đạo của anh “hơi mạnh” nên cô mới vùng vằng.

Nới lỏng tay ra anh nói nhỏ vào tai cô:

_ Ngủ ngoan không sao đâu- Giọng nói như có ma lực khiến cô yên tâm rút vào lòng anh an giấc. Hài lòng với biểu hiện của cô anh ôm lấy cô ngủ.

Lần này tới anh mơ thấy cơn ác mộng hằng đêm ám ảnh anh tay bất giác tăng lực đạo.

***Hết chương***

Tg ngược Tịch ca vài chương thôi để Nhiên ca lên sàn chứ Tịch ca vẫn là chính cung nương nương!

Chương này hơi ngắn chương sau sẽ cho Nhiên ca.

Trailer

_ Mày là đồ súc sinh!

_ Cha mẹ mày chết là do mày cái đồ xui xẻo!!!

_ C... Có phải... Là do con m... Mà cha mẹ c... Chết!- Trong góc khuất một đứa bé đau khổ khóc. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị người ta đánh đập thậm tệ máu trên người nhóc con chảy ra ngoài.

.....

Bye bye các nàng!^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.