Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên Không

Chương 37: Ai bảo Hoàng Cung lạnh lẽo




- Cô... đã nhìn ra rồi à?

Lời này vừa ra, Ngọc Doãn liền hối hận.

Đây không phải là nói phí lời sao? Tự cho rằng biểu hiện rất tốt, lại không biết Dư Lê Yến sớm đã nhận ra tâm tư của hắn. Không phải Ngọc Doãn ngốc, mà là hắn xem thường người người xưa, hoặc có lẽ xem thường trí tuệ của nữ nhân cổ đại. Dư Lê Yến lớn lên trong thâm cung, chuyện tiếp xúc, trải qua tuyệt không thể so với Ngọc Doãn. Mặc dù hắn là từ hậu thế xuyên việt đến, trí tuệ cao thâm thật sự có thể hơn hẳn Dư Lê Yến không? Lại nói, cũng là khoảng thời gian gần đây, hắn có chút quá đắc ý!

Xét đến cùng, tầng lớp tiếp xúc trước đây của Ngọc Doãn quá thấp, hơn nữa ở kiếp trước nhiều lúc cũng chính là một trạch nam. (người nghiện máy tính thường ở trong nhà)

Ừ, chính là trạch nam.

Cho dù xuyên việt đến, hắn kiếm tiền, dương danh, còn đánh bại được Quách Kinh.

Nhưng Quách Kinh lại xem là nhân vật gì? Chỉ là một tên lưu manh đầu gấu không biết đối nhân xử thế Khai Phong mà thôi. Cho dù sau này Ngọc Doãn còn quen biết đám người Trần Đông, Lý Dật Phong và Lý Thanh Chiếu, Lý Sư Sư, và hai vị Đế Cơ nảy sinh gút mắc, nhưng cũng chỉ dừng lại ở thế thôi. Hắn không có tiếp xúc được tầng lớp tinh anh của thời đại này, càng không hiểu những thủ đoạn của các tinh anh thời đại đó. Chỉ dựa về hiểu biết của hắn về lịch sử, miễn cưỡng đứng vững gót chân, nhưng trước sau vẫn không phải kế lâu dài.

Cho tới nay, Ngọc Doãn còn chưa nhận thức rõ ràng về thời đại này.

Thậm chí theo Dư Lê Yến cùng đến Thiên Đức Quân, cũng là nhất thời kích động, càng không có một kế sách chu toàn.

Dư Lê Yến cho hắn một bài học!

Thật sự dạy một bài học...

Vào lúc đó, Ngọc Doãn cũng không có tính toán nhỏ nhặt đó nữa, chỉ nhìn Dư Lê Yến chua xót mà cười.

Dư Lê Yến hạ giọng nói:

- Tiểu Ất có tài năng, năng văn năng võ.

Ta kỳ thực vẫn đang nghĩ, tại sao Tiểu Ất phải giúp ta chứ? Giữa Đại Liêu và Đại Tống ân oán sâu đậm... Tiểu Ất lại muốn giúp Đại Liêu sinh tồn, ta trong lòng rất là lấy làm lạ. Trên dọc đường đi, ta chính là đang suy nghĩ chuyện này, về mục đích chân chính của Tiểu Ất giúp ta. Nếu nói vì quyền thế, chính như Tiểu Ất nói, Đại Liêu hôm nay chỉ là ngọn đèn trong gió, có thể tồn tại ngày nào hay ngày đó... Nếu thật vì quyền thế, đại khái chính là đầu nhập vào giặc Lỗ, nói không chừng bọn họ càng thêm hoan nghênh.

Tiền bạc sao?

Quốc khố Đại Liêu đã không còn nữa, ta và Tứ ca cũng là dựa vào Nhậm lão công trợ giúp mới tránh thoát kiếp nạn, làm gì có tiền của chứ?

Không phải vì quyền thế, cũng không phải vì tiền bạc, ta ngay từ lúc đầu còn cho rằng Tiểu Ất vì ta...

Nhưng sau đó ta biết sai rồi! Ánh mắt Tiểu Ất nhìn ta rất trong suốt, không có chút tình cảm riêng tư nào. Hơn nữa ta có thể cảm nhận ra, Tiểu Ất rất mực yêu thương thê tử ở quê nhà, tuyệt sẽ không vì ta làm chuyện bỏ vợ bỏ con đó. Suy đi nghĩ lại, sau này cuối cùng ta hiểu rồi, thế giặc mạnh, ngay cả Đại Liêu ta cũng không thể ngăn chặn, như vậy một khi Đại Liêu diệt vong, tiếp theo... Ta không biết Tiểu Ất là nhìn đại cuộc này thế nào, nhưng ta tin sở dĩ Tiểu Ất bằng lòng giúp ta, sợ cũng là không hy vọng Đại Liêu diệt vong, Đại Tống trở thành Đại Liêu kế tiếp. Nghĩ như vậy, tất cả nghi vấn cũng nhanh chóng rõ ràng... Tiểu Ất, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, rốt cuộc ngươi là người thế nào?

Dư Lê Yến tò mò nhìn Ngọc Doãn, đang chờ câu trả lời của Ngọc Doãn.

Ngọc Doãn cười khổ một tiếng:

- Tiểu nhân chưa lừa gạt Yến Tử, tiểu nhân chỉ là kẻ đầu đường xó chợ Khai Phong, một tên đồ tể giết heo bán thịt.

- Vậy ngươi...

- Vị trí thấp kém chưa dám quên lo việc nước!

Ngọc Doãn hít sâu một hơi, trầm giọng trả lời.

Dư Lê Yến đầu tiên nghe là sửng sốt, đôi mắt sáng trong đó lộ ra chút quái dị.

- Vị trí thấp kém chưa dám quên lo việc nước sao? Tiểu Ất thật xuất khẩu thành thơ... Chỉ là ta càng không thể tin, Tiểu Ất đại hảo đại tài, sao có thể làm đồ tể giết heo bán thịt? Thôi được, tâm tư Tiểu Ất ta đã hiểu, môi hở răng lạnh, ta hiểu rồi!

Ta chỉ cần Tiểu Ất một câu, có thể giúp ta nắm giữ thành Khả Đôn không?

Hỏng rồi!

Ngọc Doãn vừa nói ra liền biết mình nói sai.

Vị trí thấp kém chưa dám quên lo việc nước là một câu trong thơ trong “Bệnh khởi thư hoài” của Du Lục thi nhân nổi tiếng thời Nam Tống. Nhưng vấn đề là, Du Lục bây giờ gần như chưa sinh ra. Nếu nhớ không lầm ông ta phải là năm tới mới oa oa chào đời. Một câu vị trí thấp kém chưa dám quên lo việc nước, tất nhiên không thể nào nói đến.

Nhưng nếu đã nói ra rồi, Ngọc Doãn dứt khoát cũng không biện bạch.

Hắn đang muốn trả lời, lại nghe Dư Lê Yến nói:

- Có chuyện, ta phải nói rõ với Tiểu Ất! Chính là ta nắm giữ thành Khả Đôn, thật ra có thể giúp đỡ cho Đại Tống cũng không nhiều lắm. Thậm chí trong mấy năm nay, sẽ không có giúp đỡ bao nhiêu.

Ngươi còn muốn giúp ta không?

Nếu Dư Lê Yến nói sẽ đảm nhiệm nhiều việc, Ngọc Doãn ngược lại sẽ không tin cô.

Với tình hình Đại Liêu bây giờ, dù là Dư Lê Yến tiếp quản Đại Liêu quốc, nhưng muốn đối kháng người Nữ Trực, cũng không có khả năng lớn. Người Nữ Trực bây giờ chính khí kiêu ngạo, làm sao Dư Lê Yến bây giờ có thể đối kháng? Cho dù là tiếp quản thành Khả Đôn, Dư Lê Yến muốn ổn định gót chân, cũng phải trải qua một quá trình khá dài, thậm chí lúc tất yếu sẽ phải bỏ thành Khả Đôn.

Ngay cả chỗ ổn định cũng không có, thì làm sao có thể giúp Đại Tống?

Sở dĩ Ngọc Doãn có cách nghĩ như vậy chỉ là hy vọng mượn sức ảnh hưởng của Đại Liêu, lúc tất yếu có thể cho người Nữ Trực một kiềm chế nhất định. Nói cách khác, Dư Lê Yến chỉ là một con bướm nhỏ vẫn không thể tạo ra trận gió lốc.

Nhắm mắt lại, Ngọc Doãn không trả lời.

Trên mặt Dư Lê Yến lộ ra vẻ thất vọng.

Cô đứng rất lâu, lặng yên xoay người, muốn men theo con đường cũ xuống núi.

Không ngờ chính trong giây khắc cô chuẩn bị bỏ đi, Ngọc Doãn lại đột nhiên mở mắt, hạ giọng nói:

- Yến Tử, sau khi nắm được thành Khả Đôn, tốt nhất có thể phái người đi Y Lê Hà cốc một chuyến. Nếu Tiểu Ất không nhớ lầm, ở vùng Bát Lạp Sa Duyện, hình như còn có đồng tông của cô. Hơn nữa người địa phương và người Cát La Lộc đối với Đại Liêu trước sau vẫn còn chút thiện cảm.

- Hả?

Dư Lê Yến thân hình hơi rung, đột nhiên quay người lại, trừng to mắt, vẻ mặt kinh động.

- Ngươi, sao ngươi biết những cái này?

Sao ta biết?

Thật phải may mắn mới làm bằng hữu tri kỷ với ta!

Hắn từng đặc biệt nghiên cứu qua quá trình thành lập của Tây Liêu, hơn nữa là fan hâm mộ của Da Luật Đại Thạch. Càng đối với trải qua của Da Luật Đại Thạch sau khi phản xuất Đại Liêu rõ như lòng bàn ty. Công nguyên năm 1124, Da Luật Đại Thạch dẫn đám người tây tiến, định tới Ả rập mượn binh phục quốc. Ông suất lĩnh bốn mươi ngàn binh mã, chia hai đường tiến vào Tây Vực. Một nhánh nam hạ Khách Thập Cát Nhĩ chuẩn bị đánh thông con đường Palmyra. Chỉ là nhánh quân nam tiến này gặp kháng cự của vương triều Khách Lạt Hãn, cuối cùng nhận lấy thất bại chấm dứt.

Còn một nhánh binh mã khác là quân bắc lộ do Da Luật Đại Thạch tự mình suất lĩnh, lúc xuyên qua Y Lê Hà cốc, cũng chính là khu vực Bát Lạp Sa Duyện, nhận được nghênh đón của đồng tông sống ở đây rất lâu, và đã thu phục người Đương Địa Khang Lý và người Cát La Lộc, thu được thắng lợi bất ngờ. Sau này, Da Luật Đại Thạch đổi Bát Luật Sa Duyện thành Hổ Tử Oát Nhĩ Đóa, sau đó xua binh tây tiến, công chiếm phần lớn khu vực Trung Á, càng thành lập đế quốc Tây Liêu, kéo dài Đại Liêu 90 năm.

Đối với đoạn lịch sử này trí nhớ của Ngọc Doãn có chút mơ hồ, cho nên cần phải suy nghĩ kỹ mới đưa ra đáp án.

Hắn trả lời như vậy, cũng xem như cam đoan với Dư Lê Yến sẽ giúp đỡ Dư Lê Yến, tiếp quản quốc tộ Đại Liêu.

Dư Lê Yên lại vừa mừng vừa sợ.

Vui mừng chính là, cô không có nhìn nhầm người, Ngọc Doãn vẫn quyết định muốn giúp đỡ cô.

Còn kinh hãi là, Ngọc Doãn nếu là một tên đồ tể giết heo bán thịt, sao có thể biết rất nhiều chuyện thế này. Sao hắn biết Bát Lạp Sa Duyện là đồng tông nhà mình? Dư Lê Yến không biết Ngọc Doãn nói thật hay giả. Nhưng Bát Lạp Sa Duyện là nói ngôn ngữ Khiết Đan, cô lại nghe hiểu được. Nếu là địa danh mệnh danh nói tiếng Khiết Đan, nói không chừng đúng thật là sẽ có đồng tông nhà mình

Ngọc Doãn nói đồng tông của Bát Lạp Sa Duyện vẫn trung thành với Đại Liêu...

Hắn làm sao biết được?

Đối mặt với ánh mắt của Dư Lê Yến tràn đầy nghi hoặc, Ngọc Doãn cũng có chút nhức đầu.

Hắn biết, hắn nhất định phải đưa ra giải thích cho chuyện này, bằng không Dư Lê Yến sao có thể tin lời nói của hắn.

Hít sâu một hơi, Ngọc Doãn nói:

- Có lẽ Yến Tử không biết, Tiểu Ất ở Khai Phong xem là có chút tiếng tăm.

Vì chơi đàn hay, cho nên có tiếp xúc với một số quý tộc. Tiểu Ất có một người bạn tốt tên là Lý Dật Phong, phụ thân huynh ấy chính là Lý Cương, Lý Bá Kỷ Thái Thường Thiếu Khanh đương triều Đại Tống ta... Trong nhà Lương Khê tiên sinh có bộ sách cổ, là của người tên Tư Nặc biên soạn, gọi là Tây Hành Mạn ký. Trong đó ghi chép chuyện này, Tiểu Ất cũng là ngẫu nhiên xem qua.

Bịa, bịa tiếp đi!

Dù sao Dư Lê Yến cũng không thể chạy tới Khai Phong tìm Lý Cương, càng không thể hỏi thật giả của chuyện này.

Nhiều nhất có thể hỏi thăm được Lý Dật Phong. Mà Ngọc Doãn và Lý Dật Phong hoàn toàn quen biết... chuyện này thể đủ rồi, đủ để làm Dư Lê Yến tin tưởng không nghi ngờ. Nghe giải thích này của Ngọc Doãn, Dư Lê Yến hồ đồ rồi! Lý Cương, Lý Bá Kỷ, cô đương nhiên nghe nói qua, hơn nữa cô còn biết., trong chuyện đối đãi Đại Liêu, Lý Cương đứng về phía Đại Liêu, không đồng ý Tống Kim liên hợp.

Chỉ là...

Tư Nặc đó là ai?

Sao cái tên này nghe quá cổ quái, dường như không giống cái tên của người Tống.

Tây hành Mạn ký?

Càng không có nghe nói qua, chẳng lẽ nói là người của bộ lạc nào đó biên soạn? Nhưng trong lòng Dư Lê Yến đã tin tám chín phần, vì Ngọc Doãn nói có nguồn có gốc, không thể làm Dư Lê Yến không tin. Không được, sau này nếu có thể, còn phải phái người đi Dương Khúc, xin Nhậm lão công giúp đỡ, nghĩ cách tìm bộ sách này xem cho kỹ mới được.

Dư Lê Yến không có truy hỏi bộ “Tây Hành Mạn ký” giả đó nữa, trong lòng càng tràn ngập loại hạnh phúc khó hiểu.

Hắn thật chỉ là vị trí thấp kém chưa dám quên lo việc nước? Hắn thật sự chỉ là vì môi hở răng lạnh mà giúp ta?

Xem ra, Ngọc Doãn thật sự là tài giỏi, thậm chí ngay cả vạch kế sau khi cướp thành Khả Đôn, đều đã nghĩ rõ cho mình...

Dư Lê Yến cắn môi, sau một lúc lâu hạ giọng nói:

- Sau khi vào thành Khả Đôn, sợ phải có chút phiền phức.

Tới lúc đó Tiểu Ất phải càng cẩn thận, chớ tranh cãi với người khác... Nếu thật có phiền phức, có thể tìm Bột Yếu Hợp giúp đỡ.

Bột Yếu Hợp?

Da Luật Bột Yếu Hợp!

Ngọc Doãn nghe thấy cái tên này nhất thời sửng sốt.

Da Luật Bột Yếu Hợp không phải thân tín của Da Luật Tập Nê Liệt sao? Sao nghe khẩu khí của Dư Lê Yến, Da Luật Bôt Yếu Hợp là người của cô?

Vừa định hỏi, Dư Lê Yến cũng không cho hắn cơ hội, xoay người đi.

- Tiểu Ất, nhẫn nhịn một thời gian, nhiều nhất qua 30 ngày, ta có thể nắm giữ đại cuộc.

Giọng nói của Dư Lê Yến vọng bên tai Ngọc Doãn.

Nhìn bóng dáng Dư Lê Yến biến mất trên con đường núi ghập ghềnh, Ngọc Doãn đột nhiên thở dài một cái, cười khổ lắc đầu.

Con cháu quan gia này, thật không có ai là đèn cạn dầu cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.