Tiểu Thư Siêu Quậy Xuyên Không

Chương 13: Bí mật




- Sứ giả Kim Quốc nói hay nhỉ, ngươi nói quân Đại Tống ta ngăn trở các ngươi bắt thích khách, chúng ta cũng muốn hỏi ngươi một câu. Thân ở trong Đại Tống của ta mà lại dám tự tiện công kích quan viên Đại Tống ta, chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng Đại Tống triều ta không ai dám khai chiến với các ngươi sao?

Không đợi thống lĩnh quân Tống mở miệng, một tên thanh niên chừng hai mươi đứng ra, tay chỉ người trung niên quát hỏi.

Người trung niên ngẩn ra, nghi hoặc nhìn về phía thanh niên.

Thấy trên thân thanh niên loang lổ vết máu, Lưu Tử Vũ được hai tùy tùng nâng đỡ, trợn mắt nhìn gã.

Là sao?

Người trung niên nhớ rõ Lưu Tử Vũ từng gia nhập trận chiến, cùng mấy người nam tử giết mười mấy tên A Lý Hỉ.

Lưu Tử Vũ giận dữ:

- Ta là Vệ Úy Thừa phủ Chân Định Lưu Tử Vũ, phụng mệnh đến phủ Thái Nguyên làm việc. Ai ngờ rằng binh mã Nữ Trực các ngươi không phân tốt xấu vây công ta, suýt nữa làm ta chết… Ta muốn hỏi chuyện này phải tính toán thế nào đây?

Vệ Úy Thừa phủ Chân Định?

Người trung niên giật mình, ánh mắt híp lại.

Vệ Úy phủ Chân Định thuộc Tuyên Phủ Sứ Hà Đông Hà Bắc. Nói cách khác người trước mắt này là bộ khúc của lão thái giám Đồng Quán? Nếu thế đúng là không dễ truy cứu… Nhưng nếu cứ buông tha như vậy người trung niên không cam lòng.

Trong mắt hiện vẻ lạnh lẽo, đột nhiên quay đầu quát hỏi:

- Kẻ nào vừa động thủ với Lưu Vệ Úy?

Vài tên A Lý Hỉ nhìn nhau, do dự một chút liền đứng ra. Ai ngờ họ vừa đứng ra người trung niên liền gật đầu với nam tử gầy một cái, kẻ đó không nói hai lời xông tới trước mặt mấy tên A Lý Hỉ. Tiếng vang bốp bốp bốp vang lên, tên nam tử gầy đập ba chưởng giết chết ba tên A Lý Hỉ, sau đó trở lại bên người trung niên. Từ lúc đám A Lý Hỉ đứng ra đến lúc bị người nam tử gầy giết chết thời gian không quá mười hơi thở.

Ba sinh mạng tươi sống lập tức liền ngã xuống thành vũng máu.

Lưu Tử Vũ và thanh niên kia cũng biến sắc, âm thầm chửi: thằng này đúng là lòng lang dạ sói!

- Chúng ta mạo phạm Lưu Vệ Úy, đã tự trừng trị.

Trong trường hợp nam nhân câu kết người Liêu ám sát ta, không biết hai vị có gì để nói?

Thanh niên nhìn Lưu Tử Vũ, thấy con ngươi gã đảo một vòng, quay đầu nói với tướng lĩnh quân Tống:

- Quý Đoàn Luyện sao lại ở đây?

Tướng lĩnh quân Tống kia đúng là Quý Đình, Đoàn Luyện Sứ Hãn Châu.

Đời Tống duy trì chế độ cũ đời Đường, thiết lập chức Đoàn Luyện Sứ. Tuy nhiên khác với Đoàn Luyện Sứ đời Đường, đời Tống dùng chính sách tập quyền trung ương, Đoàn Luyện Sứ thực tế chỉ là chức ảo. Đoàn Luyện Sứ các châu thật ra là quan võ thần tạm bợ, không quy định số lượng, không có thực quyền, không có nơi trú cố định. Ví dụ như vị Quý Đình Đoàn Luyện Sứ Hãn Châu này. Nếu trong đời Đường hẳn phải đóng quân trong Hãn Châu mới đúng. Nhưng ở đời Tống lại không đóng ở Hãn Châu mà ở phủ Thái Nguyên nhận lệnh.

Đây chính là chính sách điều tướng không binh Triệu Khuông Dận thi hành tới nay.

Rất nhiều tướng lĩnh thậm chí không rõ binh mã của mình có bao nhiêu, mà đám quân sĩ cũng chưa bao giờ thấy chủ soái của bọn họ.

Kể từ đó tất nhiên có thể củng cố triều đình, không đến mức xuất hiện loạn phiên tướng, nhưng đồng thời cũng tạo nên hệ thống chỉ huy binh mã Tống triều hỗn loạn, cục diện văn thần trị quân khó xử. Quý Đình tại Khai Phong nhận việc ở Hãn Châu, nếu có gì sẽ trình báo cho phủ Thái Nguyên. Ví dụ như nhân sự ở trại Hãn Khẩu thiếu sẽ do Quý Đình thay mặt xử lý.

Quý Đình ở trên ngựa khẽ mỉm cười:

- Ta nghe sứ đoàn bị phục kích nên nhận lệnh đến bảo vệ.

Trung niên kia cau mày:

- Lưu Vệ Úy, ngài có ý gì?

- Ngươi muốn truy tra hung thủ phải tự tra… Người kia chúng ta không biết.

Ta vốn muốn ngăn cản thích khách hành hung, ai ngờ bị bộ khúc của quý sứ đoàn công kích, sao biết thân phận của người nọ?

- Ngươi…

Sắc mặt tên trung niên lập tức xanh mét.

Vừa rồi hắn cũng nghe được Lưu Tử Vũ nói chuyện với Ngọc Doãn, hơn nữa Ngọc Doãn cũng bảo vệ Lưu Tử Vũ.

Ai biết được Lưu Tử Vũ lại trở mặt không nhận, làm người trung niên tính kế lầm…

Y định dựa vào chuyện này làm phủ Thái Nguyên phiền toái một phen.

Ai biết được đối phương phủ nhận làm hỏng hoàn toàn kế sách của hắn. Không chỉ vậy mà còn làm hắn giết ba người một nhà, tiền mất tật mang. Từ lúc quy thuận Đại Kim tới nay người trung niên đều thuận buồm xuôi gió, được hai đại hoàng đế Đại Kim coi trọng. Ai ngờ tới huyện Dương Khúc này lại bị thiệt thòi một trận.

Truy tra kiểu gì?

Người trung niên rất rõ ràng nếu quả thật truy tra Lưu Tử Vũ nhất định sẽ nghĩ cách bảo vệ hung thủ kia.

Mà trên người mình còn có trọng trách phải đến Khai Phong cảnh cáo hoàng đế Đại Tống, bức Đại Tống cự tuyệt kết minh với Thiên Tộ Đế. Kể từ đó Nữ Trực có thể yên tâm toàn lực chuẩn bị chiến tranh với Thiên Tộ Đế.

Hai má giật giật một chút, người trung niên đột nhiên mỉm cười.

- Đại Tống quả nhiên nhân tài lớp lớp, Lưu Vệ úy thật bản lĩnh.

- Sứ giả Kim quốc cứ khách khí!

- Xin hỏi cao tính đại danh vị tuấn tài này?

Người thanh niên bên cạnh Lưu Tử Vũ ưỡn ngực cao giọng:

- Ta là Lưu Tử Huy, Thừa Vụ Lang phủ Chân Định!

- Ha ha ha, có thể nhận biết được hai vị tuấn kiệt tài đức âu cũng là chuyện tốt.

Đáng tiếc Tiêu mỗ còn việc công, không thể theo bồi hai vị. Ngày khác nếu có cơ hội chúng ta sẽ đến phủ Chân Định không say không về.

Lưu Tử Vũ biến sắc, cười lạnh:

- Nếu Tiêu sứ giả có thể tới chúng ta nhất định chiêu đãi nồng hậu.

- Cáo từ!

Người trung niên kia lại leo lên xe ngựa, mà tên nam tử cũng theo sau.

Ngay lúc gã vào xe, Lưu Tử Vũ chỉ thấy hai ánh mắt lạnh lẽo âm u đảo qua người hắn, làm hắn không khỏi giật mình lạnh sống lưng. Liên tưởng với thủ đoạn giết người của gã nam tử gầy vừa rồi, Lưu Tử Vũ lập tức đề cao cảnh giác.

Người Nữ Trực thu dọn thi thể của quân mình, đoàn xe lại đi tiếp.

Có tướng sĩ Tống quân phụ trách thu dọn thi thể đám người áo đen. Lưu Tử Vũ và Quý Đình ở bên nhìn đám người Nữ Trực rời đi.

- Kẻ vừa rồi là Tiêu Khánh?

- Ừ!

- Nghe nói tên này vốn là tiến sĩ nước Liêu, không biết vì sao đắc tội với Tiêu Phụng Tiên, bất đắc dĩ lưu vong tới Nữ Trực, lại được Hoàn Nhan Cốt Đả coi trọng, ủy thác trọng trách… Đáng tiếc người Liêu vô năng không giết được kẻ này, sớm muộn tất thành đại họa.

Tiêu Khánh, tự là Ái Thần, xuất thân hậu duệ quý tộc nước Liêu.

Được Hoàn Nhan Cốt Đả coi trọng, cho đảm nhiệm chức vị quan trọng, từng một tay thúc đẩy minh ước trên biển Tống Kim.

Lưu Tử Huy không kìm được thầm chửi bới.

Mà Lưu Tử Vũ mặt trầm xuống, nói khẽ:

- Lần này Tiêu Ái Thần đi sứ Khai Phong, sợ sẽ dấy lên một hồi mưa gió.

Thân là Vệ Úy Thừa phủ Chân Định, Lưu Tử Vũ đương nhiên rõ ràng chuyện phủ Khai Phong.

Mấy ngày trước Lưu Tử Vũ nhận được tin Thiếu Tể Vương Phủ không biết vì sao đắc tội hoàng đế Huy Tống. Một ngày hoàng đế Huy Tông đến thăm buổi đêm, không ngờ phát hiện Vương phủ lại liên thông với phủ Lương Sư Thành. Không quá mấy ngày sau hoàng đế Huy Tông hạ chỉ cho Vương Phủ về hưu. Chuyện này ở Khai Phong có ảnh hưởng khá lớn, cũng làm cho triều đình xảy ra biến hóa.

Vương Phủ là phái chủ hòa kiên định nên liên hệ rất nhiều với người Nữ Trực mà không cùng người Liêu liên hợp.

Từ lúc y bị cho về hưu, phái chủ hòa lập tức bàng hoàng. Mà triều thần thuộc phái chủ chiến đều đồng ý liên kết với người Liêu cùng chống đỡ người Nữ Trực! Tin tức truyền đến kịp thời, cha Lưu Tử Vũ tức Tuyên Phủ Sứ Hành Quân Tham Nghị Hà Đông Hà Bắc Lưu Cách vui mừng, cho rằng đây là cơ hội tốt nhất để Đại Tống nắm Yến Vân trong tay…

Nhưng giờ xem ra Nữ Trực cũng nhận được tinh tức, chuyện này sợ sẽ phát sinh biến cố lớn.

- Lưu công tử?

Ngay lúc Lưu Tử Vũ trầm tư, La Đức nơm nớp lo sợ đi tới.

- Hả…

Lưu Tử Vũ quay đầu nhìn lại, chợt cười:

- Sao, Đại Lang có việc gì?

Vừa rồi nói chuyện với La Đức vài câu, Lưu Tử Vũ có ấn tượng khá tốt với La Đức nên thái độ có vẻ hiền lành. Nhưng Lưu Tử Huy bên cạnh lại thấy lạ. Nhìn cách ăn mặc của La Đức dường như là người ngoài, không biết lai lịch thế nào?

- Tiểu Ất ca hắn ….

- La Đức nói:

- Lúc nãy Tiểu Ất ca bị thích khách lôi đi, làm sao bây giờ?

- Vị tráng sĩ vừa rồi tên là Tiểu Ất sao?

- A, không phải, không phải!

La Đức xua tay:

- Tiểu Ất ca có tên Ngọc Doãn, tại phủ Khai Phong có danh Nhạc Gia, mỹ danh đệ nhất Kê Cầm phủ Khai Phong. Lần này hắn đến đưa cha ta đến phủ Thái Nguyên, không ngờ lại bị tai bay vạ gió.

Xin hỏi công tử giờ nên làm gì cho phải?

Lưu Tử Vũ và Lưu Tử Huy nghe thấy đều sửng sốt.

Đệ nhất Kê Cầm phủ Khai phong? Danh hào thật lớn!

Nếu đã có danh hiệu như vậy thì hẳn cũng không phải người bình thường, tuyệt đối không thể có chuyện gì bất trắc.

Huống chi vừa rồi Ngọc Doãn đánh với A Lý Hỉ, Lưu Tử Vũ cũng rõ ràng. Ngọc Doãn vì cứu gã mà dính vào chuyện này. Nghĩ đến đây Lưu Tử Vũ cũng thấy lo lắng. Hắn nghĩ một chút rồi nói với Quý Đình:

- Hướng Chân, anh có biết lai lịch những người vừa rồi không? Bọn họ có thể trốn ở nơi nào?

Quý Đình là một người bản địa Dương Khúc, sau khi nghe xong cau mày, trầm ngâm.

Một lát sau mới nói:

- Việc này quả thật không rõ, có vẻ những kẻ này là tử sĩ người Liêu, thân phận cụ thể chắc chỉ đám Tiêu Khánh kia mới biết. Bọn họ nếu dám ám sát Tiêu Khánh tất nhiên có kế hoạch chuẩn bị chu đáo. Dương Khúc có ba ngọn núi vây quanh, nếu tìm trong thành thì dễ, nhưng nếu ra ngoài thì sợ khó mà biết được…

Hơn nữa, dù tìm được người nọ sợ cũng không có kết quả tốt.

Anh nói Tiêu Khánh sẽ bỏ qua thật sao? Chắc hẳn hắn sẽ phái người thông tri yêu cầu chúng ta truy bắt hung thủ. Nếu thật như thế để người nọ chạy mới có lợi. Chỉ cần Tiêu Khánh không biết thân phận và lai lịch của hắn thì có thể bình yên thoát hiểm.

Lưu Tử Vũ nghĩ cũng thấy có lý.

Hắn trầm ngâm một lát rồi xoay người nói với La Đức:

- Quý Đoàn Luyện vừa nói hẳn Đại Lang cũng nghe được chứ!

Tiểu Ất không ở đây cũng là chuyện tốt, nếu không sẽ thêm phiền phức. Tuy nhiên từ giờ Đại Lang phải nhớ kỹ, các anh cũng không biết thân phận người nam nhân kia. Nếu để đám Nữ Trực tra được Tiểu Ất sẽ càng nguy hiểm.

La Đức gật đầu, nhìn về phía Lãnh Phi và La Cách.

Lãnh Phi trừng mắt:

- Đại Lang xem ta làm gì. Hai người chúng ta chẳng qua là giải soa, vừa đến đây làm gì có người quen?

Nghe gã nói vậy La Đức coi như yên tâm.

Hắn vừa muốn mở lời lại nghe Lưu Tử Vũ hỏi:

- Đúng rồi, Đại Lang đến Thái Nguyên có dự định gì không?

La Đức hơi sửng sốt, nói:

- Làm gì có dự định nào.

Cha ta ngộ sát người khác bị định tội, phải đến Thái Nguyên làm câu đương cho trại Hãn Khẩu. Ta theo cha tới trại Hãn Khẩu an thân, đến lúc đó xem tình hình kiếm một việc làm là được. Chẳng lẽ lại muốn rảnh rỗi?

- Trại Hãn Khẩu?

Lưu Tử Vũ và Quý Đình đều ngây ngẩn cả người.

Con người Lưu Tử Vũ đảo một vòng, nói với Quý Đình:

- Hướng Chân, ta có chuyện muốn nhờ, không biết…

Không đợi Lưu Tử Vũ nói xong, Quý Đình liền trừng mắt, giơ tay ngăn lại, lạnh lùng nói:

- Khỏi rườm rà, việc này chắc chắn không được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.