Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi

Chương 25: Tôi sợ




Nghĩ vậy, Chu Thiên Giáng bảo Đại Ngưu theo sát mình, nhỡ chẳng may có chuyện gì thì nhanh chóng lấy Đả Vương Tiên ra bảo hộ.

Chu Thiên Giáng đi ra cửa lớn, Tĩnh Vương vừa nhìn thấy hắn thì lập tức nổi giận, vài bước đã vọt đến. Đường đường là vương gia Đại Phong, không ngờ lại bị tên tiểu tử này nói thành ngầm mở thanh lâu, nếu để các đại nhân khác biết thì cái mặt này để đâu cơ chứ?

Đại Ngưu đứng trước Chu Thiên Giáng, giơ Đả Vương Tiên lên nhìn Tĩnh Vương đầy căm tức. Trong tay Đại Ngưu có Đả Vương Tiên thì chẳng còn biết sợ ai cả, vừa nhìn thấy khí thế này thì vội bảo vệ đại nhân nhà mình.

Tĩnh Vương vốn định bước lên đạp cho mấy cái nhưng vừa thấy tên ngốc này lại xuất hiện thì Tĩnh Vương vội dừng ngay lập tức.

Chu Thiên Giáng chắp tay: - Tĩnh Vương thiên tuế, Sở đại nhân, không biết hai ngườicó ý kiến gì với cánh cửa quý phủ ta đây vậy?

- Chu Thiên Giáng, tiểu tử ngươi dám nói xấu bổn vương? Ta hỏi ngươi, bổn vương từng mở thanh lâu lúc nào hả? Tĩnh Vương nổi giận đùng đùng trách mắng.

Chu Thiên Giáng ngẩn ra, bất mãn thoáng nhìn qua Sở Vân, Sở Vân khẽ mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, cũng không nói gì.

Chu Thiên Giáng trừng mắt nhìn, nói rất chân thành:

- Vương gia thiên tuế, điều này thì sao có thể chứ? Nói thế nào thì ta cũng là người từ Quốc Tử Giám mà ra, có tri thức hiểu lễ nghĩa, yêu già kính trẻ là tín điều của vãn bối, sao vãn bối lại có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như vậy chứ? Vương gia, ngài nghe ai nói vậy? Vẻ mặt Chu Thiên Giáng ngạc nhiên, dường như hắn đang phải chịu uất ức rất lớn.

- Áchđâyđây là Tĩnh Vương sửng sốt, nghi hoặc quay đầu nhìn Sở Vân, lẽ nào Sở Vân cố ý dùng kế khích tướng lừa bổn vương đến đây? Tĩnh Vương cảm thấy rất có khả năng này.

Nhưng lúc này Sở Vân cũng choáng váng: - Chu Thiên Giáng, ngươi không thể phủi đi thế được, hôm qua chính miệng ngươi nói như vậy, lúc ấy bọn họ cũng có mặt mà.

Sở Vân nói xong thì chỉ mấy người Hạ Thanh.

- Ta từng nói những lời này sao? Chu Thiên Giáng quay đầu hỏi.

Hạ Thanh, Thường Võ lúng túng lắc đầu, Đại Ngưu thì càng trừng mắt, lắc đầu như trống bỏi. Lúc Sở Vân đến thì Đại Ngưu đang ở phòng bếp hầm canh, quả thực là không nhìn thấy Sở Vân.

Tĩnh Vương đảo cặp mắt trắng dã: - Ta nói này lão Sở, ta biết là ngươi muốn kéo ta vào vũng nước đục này nhưng đừng có dùng cách này, bổn vương cũng phải quan tâm đến mặt mũi chứ.

Sở Vân giận sôi lên, Chu Thiên Giáng chết cũng không thừa nhận thì ông ta cũng hết cách, trước mặt nhiều người như vậy, Sở Vân cũng không thể cứng rắn với Chu Thiên Giáng.

- Được lắm Chu Thiên Giáng, hãy đợi đấy. Sở Vân nói xong thì xoay người lên ngựa rời đi.

Chu Thiên Giáng nhanh chân chạy mấy bước đến kéo Sở Vân: - Ha ha, Sở đại nhân đã đến tận cửa rồi sao không vào trong ngồi một chút đã.

Chu Thiên Giáng nói xong thì nhỏ giọng nói: - Sở đại nhân đừng so đo với ta, chẳng phải ta đây cũng không còn cách nào khác đấy sao? Hôm khác nhất định ta sẽ đến tận cửa chịu lỗinhất định!

Chu Thiên Giáng nhỏ giọng xin lỗi, sống chết kéo Sở Vân "mời" vào trong phủ, hắn còn muốn nghe xem Hoàng thượng còn có phân phó gì nên lúc này không thể đắc tội với Sở Vân được.

Sở Vân và Tĩnh Vương ngồi thẳng trong đại sảnh, Sở Vân nhìn Chu Thiên Giáng, cái tên tiểu tử này đùa giỡn vô lại đến lão thái phó cũng suýt nghẹn chết, gặp phải người như vậy ông ta cũng chẳng cách nào trị được.

- Tĩnh Vương, Sở đại nhân, Hoàng thượng lão nhân gia nói thế nào vậy? Chu Thiên Giáng mỉm cười nhìn hai vị quan to trong triều.

Tĩnh Vương và Sở Vân đều hiểu chuyện mà Chu Thiên Giáng hỏi là chuyện gì. Tĩnh Vương hừ lạnh một tiếng: - Hừ, nói cái đầu ngươi ấy, hôm nay Hoàng thượng không khỏe, căn bản cũng không thượng triều.

Chu Thiên Giáng sửng sốt, không thượng triều? Đây là ý gì chứ? Lẽ nào Thành Võ Hoàng muốn để hai hoàng tử tiếp tục làm loạn như vậy sao?

Sở Vân thở dài một tiếng: - Thiên Giáng à, vừa hay ta và Tĩnh Vương cùng ở đây, ta khuyên ngươi tốt nhất là nhường chút đi. Chẳng phải Đại hoàng tử nói là đền bạc sao? Vậy thì cứ bỏ ra chút đi, đến lúc đó ta và Tĩnh Vương ra mặt kết thúc chuyện này là xong.

Tĩnh Vương gãi gãi đầu, hiện giờ Đại hoàng tử Huyền Minh đang lên như diều gặp gió, cách nghĩ của Sở Vân cũng không sai. Làm náo loạn đến cùng thì ông ta cảm thấy chắc chắn Chu Thiên Giáng sẽ bị thiệt, người ta dù sao cũng là nhi tử ruột của Thành Võ Hoàng.

- Thiên Giáng, thời gian trước có tin đồn nhảm, có lẽ thằng nhóc Huyền Minh này có chút nóng nảy. Ta thấy ngươi hãy nghe Sở đại nhân đi, nhẫn một chút cho sóng yên bể lặng. Tĩnh Vương cũng khuyên nhủ theo.

Vốn ông ta đến để phát hỏa với Chu Thiên Giáng nhưng sau khi biết được đây là kế khích tướng của Sở Vân thì cũng bắt đầu lo lắng cho hắn.

Chu Thiên Giáng nửa ngày cũng không nói lời nào, Thành Võ Hoàng làm vậy rõ ràng là đang thiên vị hai hoàng tử. Hiện giờ ngoài sáng có hai hoàng tử, trong tối còn có người đang thêu dệt chuyện, Chu Thiên Giáng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định là sẽ chấp nhận lời điều giải của Sở Vân. Quan viên Đại Phong triều đều coi trọng mặt mũi nhưng những thứ này Chu Thiên Giáng đều không thèm đặt vào mắt.

Sở Vân vừa nghe thấy Chu Thiên Giáng đồng ý chịu thua thì vui vẻ vội vã kéo Tĩnh Vương trở về nha môn. Sở Vân phân phó người lập tức chuyển cáo tin tức đến các phủ còn ông ta và Tĩnh Vương thì cùng đến phủ đệ của Đại hoàng tử.

Khi quan viên trong kinh thành đang chuẩn bị xem náo nhiệt thì ai mà ngờ được Chu đại quan nhân bình thường nhe nanh múa vuốt lại đột nhiên "chịu thua". Lần này ngay cả Thành Võ Hoàng cũng cảm thấy khó tin, lẽ nào Chu Thiên Giáng bị Huyền Minh trấn áp dễ dàng như vậy sao?

Theo lý mà nói Chu Thiên Giáng đã chủ động "chịu thua" rồi thì chuyện này hẳn đã có thể kết thúc, ai ngờ được sóng cũ chưa qua thì sóng sau lại đến. Đại hoàng tử không thèm nể mặt, trước mặt Tĩnh Vương bảo Sở Vân về chuyển lời đến Chu Thiên Giáng, y không cần một đồng một xu nào cả nhưng Chu Thiên Giáng nhất định phải đến quý phủ y để nhận sai.

Đại hoàng tử Huyền Minh làm vậy cũng là do bên ngoài nói y vô công mà nhận phong thưởng nên cảm thấy bất bình. Y muốn cho dân chúng cả kinh thành thấy cuối cùng Chu đại quan nhân công cao chấn chủ cũng bị y thần phục.

Nhưng cái kiểu cả vú lấp miệng em này của Đại hoàng tử lại khiến Chu đại quan nhân tức giận. Ngươi mùng một thì ta cũng mười lăm, Chu Nhất và Hạ Thanh mang theo hơn ba mươi hộ vệ lặng lẽ bao vây một tửu lâu.

Tửu lâu này không phải của Đại hoàng tử nhưng hơn mười thân binh hộ vệ của Đại hoàng tử lại đang uống rượu ở trên.

Chưa đến buổi trưa lại có một tin tức kinh người khiến giới quan trường kinh thành chấn động. Không ngờ Chu Thiên Giáng bắt được hơn mười thân binh hộ vệ của Đại hoàng tử, lý do là bọn họ đập phá cửa phủ của Chu đại quan nhân. Theo luật pháp của Đại Phong, binh tốt cấp thấp mà phá hoại cửa phủ của quan viên tứ phẩm trở lên thìnên chém!

Các văn võ bá quan đều cảm thấy hai nhóm người này sắp bị điên rồi, làm chuyện người nọ đấu người kia mà không suy nghĩ đến hậu quả.

Đại hoàng tử cùng lắm chỉ đưa đến nha môn mấy người dân bình thường, thậm chí có thể nói là mấy kĩ nữ bán tiếng cười. Nhưng người mà Chu Thiên Giáng bắt lại khác, đây chắc chắn là quân tốt Đại Phong chính cống, hơn nữa tiểu tử này còn không đưa đến nha môn, nghe nói là hắn muốn đích thân xử lý. Chu Thiên Giáng làm như vậy thì e là kinh động đến Hoàng thượng rồi.

Trong thời gian một buổi trưa mà sự thay đổi to lớn của Chu Thiên Giáng khiến Sở Vân và Tĩnh Vương không hiểu gì cả, tuyệt đối là ngoài dự liệu, đặc biệt là nguyên nhân hắn bắt đám người kia, không ngờ hắn chụp luôn cái tội phá cửa từ Tĩnh Vương lên đầu thân binh của Đại hoàng tử. Trong lòng Sở Vân thầm nhủ chắc không phải Tĩnh Vương và tên tiểu tử Chu Thiên Giáng đó đã sớm bàn bạc rồi chứ? Ông ta đến phá cửa rồi sau đó lại đổ lên đầu người khác, dù sao thì Sở Vân và Tĩnh Vương cũng sẽ không nói chuyện này ra, thủ hạ của hạ cho dù có nói ra cũng vô dụng. Đúng là Sở Vân chưa bao giờ thấy một người có thể vô sỉ đến mức này.

Đương nhiên Chu đại quan nhân thay đổi cũng là có nguyên nhân của nó, ngoài yêu cầu vô lý của Đại hoàng tử ra thì mấu chốt là trong Công Xã có một vị khác không mời mà đến. Vị khách không mời mà đến này khiến Chu Thiên Giáng có chút lúng túng, đó chính là Thất công chúa Nguyệt Hân.

Nguyệt Hân công chúa không biết chuyện phụ hoàng chỉ hôn, vốn nàng chỉ có sự thiện cảm mơ hồ với Chu Thiên Giáng nhưng sau khi hắn dẫn binh cứu viện kinh thành thì Thất công chúa vô cùng sùng bái hắn. Theo cách nói của con gái hiện giờ thì muốn gả phải gả cho người như vậy. Hay thật, Chu đại quan nhân trong lòng Thất công chúa sắp đẹp trai vượt cả sói xám rồi.

Thân là mẫu thân, Dung Quý Phi đã kể chuyện Thành Võ Hoàng và Vệ Triển đánh cược với nhau thì Thất công chúa đã đứng ngồi không yên. Tuy chuyện này vô cùng bí mật, Dung Quý Phi đã dặn đi dặn lại là không được truyền ra ngoài nhưng Thất công chúa vẫn cảm thấy nên nói một tiếng cho Chu Thiên Giáng.

Mối quan hệ giữa Nguyệt Hân công chúa và Ngọc Cách Cách rất tốt, hơn nữa lại còn sùng bái Chu đại quan nhân nên nàng cảm thấy phụ hoàng làm vậy là quá bất công, rõ ràng là để cho hai hoàng tử ức hiếp Chu Thiên Giáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.