Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi

Chương 17: Tôi hôn




Sau khi Lý Đức Lâm nghe Vu Kim Văn hỏi, cũng không thấy có gì không ổn, trực tiếp không do dự nói:

- Trưởng ban thư ký Vu, là thế này, đồng chí Liễu Kình Vũ mấy ngày trước đã nộp đơn xin từ chức cho thành phố Thương Sơn chúng tôi, cậu ấy đã rất lâu không còn ở thành phố Thương Sơn và quận Tân Hoa.

Lý Đức Lâm tất nhiên biết Vương Trung Sơn vẫn chưa ký tên phê chuẩn cho Liễu Kình Vũ từ chức. Cho nên lúc nói chuyện y cũng không nói thẳng Liễu Kình Vũ đã từ chức, mà nói là Liễu Kình Vũ đã nộp đơn xin từ chức. Hơn nữa nói Liễu Kình Vũ đã rất lâu không xuất hiện, sẽ cho Vu Kim Văn cảm giác Liễu Kình Vũ đã từ chức.

Đây là kỹ xảo nói chuyện của lãnh đạo.

Quả nhiên, sau khi Lý Đức Lâm nói xong, Vu Kim Văn chau mày. Ông ta ở tỉnh thành, tất nhiên rất ít quan tâm đến chuyện của cán bộ cấp bậc như Liễu Kình Vũ, dù sao sự chênh lệch cấp bậc giữa hai bên thực sự là quá lớn. Nhưng Liễu Kình Vũ vừa tạo nên thành tích lớn như vậy liền từ chức vẫn khiến ông ta vô cùng bất ngờ.

Chẳng qua Vu Kim Văn cũng hiểu rõ, chuyện trong quan trường hết sức phức tạp. Cho nên, chuyện này ông ta cũng không truy cứu, mà thản nhiên nói:

- Ồ, như vậy sao. Đồng chí Lý Đức Lâm, vậy hai nhà đầu tư có tới không? Tôi muốn tìm hiểu trước tình huống cụ thể của hai hạng mục một chút.

Lý Đức Lâm cười nói:

- Đến rồi, đến rồi. Trưởng ban thư ký Vu, ngài xem hiện tại bên ngoài nhiều sương như vậy, không tốt cho sức khỏe lắm. Chi bằng chúng ta tới phòng họp trước, sau đó tôi giới thiệu hai nhà đầu tư cho ngài, có chuyện gì chúng ta đến phòng họp rồi nói.

Vu Kim Văn nghe cũng thấy có lý, liền gật đầu nói:

- Được, vậy chúng ta tới phòng họp.

Sau đó, đoàn người dưới sự hướng dẫn của Khương Tân Vũ, Trịnh Hiểu Thành đi tới phòng họp.

Vừa đi, Trịnh Hiểu Thành vừa dùng sức lau mồ hôi, trong lòng vô cùng cảm kích Lý Đức Lâm. Vừa rồi lúc Vu Kim Văn hỏi Liễu Kình Vũ, suýt thì dọa chết y. Bởi vì khoảng 10h tối qua, y đã sắp xếp vài tên cảnh sát của quận Tân Hoa suốt đêm mò tới bên ngoài đập chứa nước Quan Sơn. Sáng nay trước khi xuất phát đi nghênh đón Vu Kim Văn, y đã ban hành lệnh bắt giữ, truyền chỉ thị cho những cảnh sát kia là sau khi bắt được Liễu Kình Vũ, lập tức đưa về Đồn công an quận Tân Hoa nghiêm túc thẩm vấn.

Sở dĩ Trịnh Hiểu Thành làm như vậy là để khống chế Liễu Kình Vũ trong lúc lãnh đạo Tỉnh ủy đang thị sát, tránh để hắn đột nhiên xuất hiện làm ảnh hưởng đến việc y tranh công trước mặt lãnh đạo.

Thứ hai là vì muốn xử lý Liễu Kình Vũ một chút, tốt nhất có thể qua việc thẩm vấn hắn, nắm được nhược điểm hắn vi phạm kỉ cương phép nước, trực tiếp giải quyết hắn, tránh để Liễu Kình Vũ tro tàn lại cháy. Dù sao, sau lưng Liễu Kình Vũ có Vương Trung Sơn, nếu muốn triệt để giải quyết hắn nhất định phải nắm được đầy đủ chứng cớ.

Về việc y hứa hẹn với Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân sau khi lãnh đạo Tỉnh ủy thị sát sẽ cho Liễu Kình Vũ trở lại quan trường thành phố Thương Sơn, hoàn toàn là lừa gạt hai người họ. Y hận Liễu Kình Vũ đến nghiến răng nghiến lợi, làm sao còn có thể giúp hắn trở lại quan trường, đó chẳng phải là tự tìm phiền phức sao. Còn việc đối phó với Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân sau này, y cũng đã sớm nghĩ kĩ rồi.

Nếu lúc ấy Vu Kim Văn thật sự bắt y gọi Liễu Kình Vũ ra, y thật sự bị dọa chết. Cũng may Lý Đức Lâm ra mặt giải quyết giúp y, mới khiến y thở phào nhẹ nhõm.

…..

Trước khi đoàn người Vu Kim Văn, Lý Đức Lâm, Lưu Tiểu Phi đi tới phòng họp của quận Tân Hoa nửa tiếng.

Bên bờ đập chứa nước Quan Sơn, Liễu Kình Vũ một mình bình thản câu cá đồng thời lim dim mắt cảm nhận ánh sáng mặt trời.

Đột nhiên, hắn mở to mắt, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, trên người toát ra sát khí.

Tính cảnh giác của Liễu Kình Vũ tương đối cao.

Giờ phút này, những cảnh sát do Trịnh Hiểu Thành phái tới còn cách hắn khoảng 300-400m. Bọn họ đang ngụy trang dưới lớp cây cỏ ven hồ từng bước tới gần Liễu Kình Vũ. Theo bọn họ, Liễu Kình Vũ sớm đã ở trong lòng bàn tay.

Nhưng bọn họ để chắc chắn đạt được mục đích, quyết định cẩn thận vây bắt, tránh để Liễu Kình Vũ trốn thoát. Bởi vì bọn họ cũng từng nghe nói Liễu Kình Vũ có khả năng phòng vệ rất cao.

Nhưng, bọn họ không biết rằng, phạm vi cảnh giác của Liễu Kình Vũ rất lớn, căn bản những người chưa từng ra chiến trường như bọn họ không thể sánh bằng.

Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng buông cần câu, lấy từ bên người một cái gương nhỏ, một cái lược, vừa giả vờ chải đầu vừa quan sát tình hình phía sau qua gương nhỏ. Dựa vào con mắt lợi hại của Liễu Kình Vũ, tất nhiên có thể phát hiện những người đang dần tiếp cận mình. Lúc thấy người tới là một đám cảnh sát, Liễu Kình Vũ trực tiếp bỏ gương nhỏ xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Việc những người này tới đã sớm ở trong dự liệu của hắn.

Qua hơn 10 phút, những cảnh sát kia cách Liễu Kình Vũ chừng 100m, đột nhiên cầm súng lao nhanh về phía Liễu Kình Vũ, vừa lao tới vừa nói:

- Liễu Kình Vũ, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống, không nên lộn xộn, nếu không chúng tôi sẽ nổ súng.

Nhưng, lúc nhóm cảnh sát này tới bên cạnh Liễu Kình Vũ, lại phát hiện hắn căn bản không nghe bọn họ nói, vẫn đang nhắm mắt ngủ say.

Mấy cảnh sát này thấy vậy rất tức giận, lập tức có một tên cầm súng đập vào đầu Liễu Kình Vũ, vừa đập vừa mằng:

- Mẹ mày, bọn tao vì bắt mày mà phải ở bên ngoài một đêm, thằng nhóc mày giỏi lắm, không ngờ vừa câu cá vừa ngủ ở đây, mẹ mày thực quá nhàn nhã đi.

Lần này nếu là đánh thật, Liễu Kình Vũ tuyệt đối sẽ vỡ đầu.

Nhưng, khi súng của tên cảnh sát kia còn cách đầu hắn chưa đến 10cm, chiêu thức đã không thể thu hồi, Liễu Kình Vũ đang ngủ say đột nhiên vươn tay ra, bắt được cổ tay của tên này, khẽ bẻ cổ tay gã một cái, súng lục liền rơi vào tay trái của hắn. Tay phải hắn đưa mạnh ra phía trước, bẻ tay tên này ra sau lưng, sau đó nhẹ đá chân phải, tên này liền quỳ lên cái ghế của Liễu Kình Vũ. Khẩu súng trong tay trái hắn chĩa thẳng vào gáy tên này.

Động tác này của Liễu Kình Vũ thật nhanh nhẹn, gọn gàng, lưu loát thành thục, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, tên cảnh sát đó đã bị Liễu Kình Vũ khống chế.

Lần này, mọi người đều kinh sợ, dùng súng nhắm vào đầu Liễu Kình Vũ nói lớn:

- Liễu Kình Vũ, anh lập tức buông Từ Châu ra, nếu không chúng tôi buộc phải nổ súng.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:

- Tôi nói này mấy anh cảnh sát, các anh tới đây làm gì? Chẳng lẽ không biết quấy rầy giấc ngủ của người khác là vô cùng vô lễ sao? Hơn nữa không ngờ tên nhóc này dùng báng súng đập tôi, là ai cho các anh quyền làm như vậy. Các anh như vậy là vô cớ hành hung người khác, chính là trái pháp luật, các anh có biết hay không?

Liễu Kình Vũ vừa dứt lời, đội trưởng cảnh sát Tiền Phong lập tức lạnh lùng nói:

- Liễu Kình Vũ, tôi nói cho anh biết, anh bây giờ là kẻ bị tình nghi, chúng tôi theo lệnh bắt anh về quy án. Mời anh tốt nhất bỏ súng xuống, ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi, nếu anh muốn giải quyết bằng bạo lực, phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn chúng tôi cũng không dám đảm bảo.

- Ồ, kẻ bị tình nghi phạm tội. Các anh nói ai vậy, các anh có chứng cớ không, cho tôi xem qua không. Nếu thủ tục đầy đủ hết, tôi lập tức đi với các anh. Tôi nghĩ các anh hẳn cũng biết, thân phận hiện tại của tôi là Phó chủ tịch quận Tân Hoa.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói.

- Hừ, Liễu Kình Vũ, anh định lừa ai. Vị trí Phó chủ tịch quận của anh sớm đã đổi chủ, anh hiện tại chính là một người dân bình thường. Về phần lệnh bắt và chứng cớ, chúng tôi thực sự không có. Nhưng tôi tin rằng, chỉ cần bắt được anh, tất cả liền có.

Một tên cảnh sát trong số đó lạnh lùng nói.

Liễu Kình Vũ mỉm cười, từ câu trả lời của đối phương, hắn cơ bản đã đoán được, mấy cảnh sát này nhất định là nhận lệnh của Trịnh Hiểu Thành hoặc mấy người “quan tâm” mình để hành động, cũng không dựa theo trình tự bình thường.

Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ trực tiếp vứt khẩu súng trên mặt đất, nhún vai nói:

- Các vị, tôi hiện tại có thể đi với các anh, nhưng tốt nhất các anh nhớ kĩ một điều, trên đường đi tốt nhất không nên làm khó Liễu Kình Vũ tôi. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả, bởi con người tôi tính tình không tốt lắm.

Giờ phút này, cảnh sát bị Liễu Kình Vũ đoạt súng kia vừa đứng dậy, hai mắt đầy tức giận lập tức đấm vào mũi Liễu Kình Vũ một cú.

Lần này nếu đấm thật, xương mũi Liễu Kình Vũ nhất định sẽ bị gãy.

Lúc này, trên cổ tay của Liễu Kình Vũ đã bị mang còng tay.

Nhưng, khi tên cảnh sát kia đấm tới, Liễu Kình Vũ đang ở trên ghế, nhưng chân lại đá lên, một cước trúng vào bụng tên kia, trực tiếp làm tên cảnh sát đó bay ra xa hơn 2m mới rơi bịch xuống đất.

Lần này, mọi người đều sợ tới tái cả mặt.

Sức mạnh này, thật không tầm thường.

Lúc này, đội trưởng Tiền Phong âm trầm nói với Từ Châu:

- Được rồi, Từ Châu, không cần nhiều chuyện, đưa Liễu Kình Vũ về Đồn rồi nói sau, cậu lái xe tới đây trước đã.

Nói xong, anh ta nói với hai cảnh sát khác:

- Hai cậu khống chế Liễu Kình Vũ, chúng ta quay về.

Từ Châu nghe Đội trưởng Tiền Phong nói vậy, chỉ có thể lườm Liễu Kình Vũ một cái rồi đi nhanh về phía ô tô.

Tên này dám làm bừa với Liễu Kình Vũ bởi nghĩ hắn hiện tại chỉ là một người dân bình thường, không còn là Phó chủ tịch quận oai phong nữa, nhưng cũng không dám vượt mặt Tiền Phong, bởi Tiền Phong là Đội trưởng của bọn họ, là lãnh đạo.

Rất nhanh, Liễu Kình Vũ bị đưa lên xe cảnh sát, trực tiếp chạy tới Đồn công an quận Tân Hoa.

Ngay lúc đoàn người Vu Kim Văn tới trụ sở Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Tân Hoa, Liễu Kình Vũ cũng gần như cùng lúc bị đưa vào Đồn công an quận Tân Hoa thẩm vấn.

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.