Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi

Chương 14: Tôi biết




Trịnh Hiểu Thành như thế nào cũng thật không ngờ, y ôm hy vọng tuyệt đối đến đàm phán với Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân, nhưng bọn họ lại tuyên bố không đầu tư nữa. Đả kích này không khác gì một đòn cảnh cáo, đánh cho y gần như hồn bay phách lạc.

Tuy nhiên Trịnh Hiểu Thành dù sao cũng là một Chủ tịch quận, y rất nhanh liền lấy lại được bình tĩnh, nhìn về Lưu Tiểu Phi với vẻ mặt chân thành:

- Tổng giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Trần, các vị biết đấy, quận Tân Hoa chúng tôi vô cùng có thành ý hợp tác với các vị. Hơn nữa, quận Tân Hoa và công ty hai vị đều đã ký kết hợp đồng dự bị. Vì chuẩn bị cho lần hợp tác này mà quận Tân Hoa chúng tôi đã đặc biệt triển khai một Hội nghị chuyên đề của thường vụ quận ủy cùng với Ủy ban nhân dân quận, thậm chí chúng tôi đã chuẩn bị xong hết tất cả quy trình rồi. Nếu lúc này các vị quyết định không hợp tác với chúng tôi, không chỉ sẽ ảnh hưởng bất lợi đến hình tượng và danh dự của tập đoàn các vị, còn có thể gây phiền toái về mặt luật pháp.

Nói tới đây, Trịnh Hiểu Thành hơi dừng lại, để cho Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân có thời gian suy nghĩ một chút, sau đó mới nói:

- Đương nhiên, quận Tân Hoa chúng tôi cũng không muốn dính dáng đến pháp luật, bởi vì tôi tin tưởng, chỉ cần hai bên chúng ta cùng cẩn thận suy nghĩ một chút, chúng ta có thể tránh cho chính mình lâm vào phiền toái.

Nói nói tới đây, Trịnh Hiểu Thành đã bắt đầu vừa đấm vừa xoa rồi. Làm đến cấp bậc Chủ tịch quận, về thủ đoạn tranh đấu thì y vẫn tương đối phong phú.

Theo y, Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân đều là thương nhân, chắc chắn sẽ không lựa chọn phương án cây kim đọ sức với cọng râu. Đối với nhóm nhân sĩ thương trường mà nói thì không có bất kỳ điểm tốt nào. Thương nhân, sẽ luôn chọn hòa khí sinh tài.

Nhưng mà, Trịnh Hiểu Thành sau khi nói xong, Lưu Tiểu Phi cũng là thản nhiên cười, nói:

- Thật ngại quá, Chủ tịch quận Trịnh à. Tôi cùng với Tổng giám đốc Trần đều là người không sợ phiền toái. Nói thật, chúng tôi quyết định như vậy cũng là bất đắc dĩ đấy.

- Bất đắc dĩ? Vì sao? Có vấn đề gì chúng ta có thể thương lượng mà.

Trịnh Hiểu Thành lập tức truy vấn.

Lưu Tiểu Phi trầm giọng nói:

- Chủ tịch quận Trịnh, vốn chúng tôi đã rất nhiệt tình và chân thành muốn đến đầu tư ở quận Tân Hoa, nhưng trải qua mấy ngày khảo sát, chúng tôi phát hiện quận Tân Hoa có vấn đề rất nghiêm trọng. Đất đai chưa được san lấp, quy hoạch cũng chưa quy hoạch xong, tình hình như vậy thì sao chúng tôi có thể yên tâm đầu tư ở quận các ông. Phải biết rằng, lúc trước Liễu Kình Vũ đã tự mình hứa hẹn với chúng tôi, khu đất dùng cho dự án của chúng tôi, anh ấy đã quy hoạch xong rồi, cam đoan có thể khiến chúng tôi hài lòng. Nhưng không ngờ hiện tại lại như thế này. Chúng tôi cảm thấy chúng tôi là bị lừa, cho dù kiện lên tòa án chúng tôi cũng không sợ.

- Cái gì? Liễu Kình Vũ đã hứa hẹn với các vị thế sao?

Nghe được lời nói của Lưu Tiểu Phi, sắc mặt Trịnh Hiểu Thành lập tức trầm xuống. Tình huống này y thật không ngờ.

Lưu Tiểu Phi gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, đây là chính anh ta đã hứa hẹn với chúng tôi. Chủ tịch quận Trịnh, tôi không cần biết quận Tân Hoa các ông do ai phụ trách, nhưng chính sách đầu tư cũng như quy hoạch tổng thể không nên có sự thay đổi lớn như vậy chứ. Hiện tại thì hay rồi, Liễu Kình Vũ từ chức, khu đất anh ta hứa quy hoạch cũng không có, như vậy làm sao chúng tôi có thể yên tâm đầu tư chứ?

Nghe được lời nói của Lưu Tiểu Phi, Trịnh Hiểu Thành đảo mắt, tính nhanh trong đầu, sau đó cười nói:

- Tổng giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Trần, các vị chờ tôi một chút, tôi lập tức đi ra ngoài liên lạc với Liễu Kình Vũ. Xem quy hoạch mà cậu ta đã hứa rốt cuộc là có chuyện gì. Các vị yên tâm, tôi cam đoan sẽ cho các vị một câu trả lời thỏa đáng.

Lưu Tiểu Phi chỉ có điều nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói lời nào, nhưng sắc mặt lại có vẻ vô cùng nghiêm trọng, dường như cũng không tin tưởng Trịnh Hiểu Thành.

Trịnh Hiểu Thành ra khỏi phòng, đi vào một căn phòng trống, đóng cửa phòng rồi gọi điện thoại cho Liễu Kình Vũ.

Điện thoại tút dài liên tục hơn mười lần, vẫn không có người tiếp máy.

Lần này, Trịnh Hiểu Thành thực sự tức giận rồi, vừa gọi lại vừa lầu bầu mắng trong lòng: “Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, đồ thối tha nhà mày, đi rồi mà cũng không được yên, lúc nào cũng gây phiền toái cho bố mày. Quy hoạch đất đai, quy hoạch cái rắm. Không có bố mày phê chuẩn thì mày nói quy hoạch cái gì”.

Trịnh Hiểu Thành liên tiếp gọi đến bảy, tám lần, ngay khi sự kiên nhẫn của y gần như đạt đến cực hạn, không thể nhịn được nữa, đầu dây bên kia bỗng truyền đến một thanh âm lười biếng:

- Này, ai đấy? Trời đẹp thế này gọi cái gì mà gọi, có để cho người ta ngủ hay không.

Nghe được giọng nói truyền đến chính là Liễu Kình Vũ, Trịnh Hiểu Thành tức đến nổ mũi: “Trời đẹp cái con khỉ, Liễu Kình Vũ mày còn biết trời đẹp sao? Ngủ cái đầu mày ấy”. Nghĩ đến đây, y chợt nhớ Liễu Kình Vũ đã từ chức, lúc này ngoại trừ việc ngủ thì quả thực cũng không có gì khác để làm, trong lòng y lập tức thấy hưng phấn.

“Ha ha, đáng đời Liễu Kình Vũ mày, ai bảo đối đầu với Trịnh Hiểu Thành tao. Từ chức vẫn còn là nhẹ đấy, xem về sau tao sẽ trừng trị mày thế nào. Không cho mày một trận thì tao không tên là Trịnh Hiểu Thành”.

Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Trịnh Hiểu Thành ngoài miệng không dám nói thế, y cười nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ à, tôi là Trịnh Hiểu Thành. Hiện tại tôi đại diện cho UBND quận Tân Hoa hỏi cậu một vấn đề. Ở Đại hội giao lưu kinh tế liên tỉnh ở tỉnh Hà Tây, cậu đã từng hứa hẹn với đám người Lưu Tiểu Phi, nói cái gì có liên quan đến quy hoạch khu đất dành cho dự án của bọn họ và dự án của tập đoàn Hoàn Bảo. Không biết tình hình cụ thể là thế nào?

Liễu Kình Vũ nghe được Trịnh Hiểu Thành nói, lập tức sửng sốt.

Bởi vì hắn căn bản không hề hứa hẹn gì với Lưu Tiểu Phi, nhất là vấn đề quy hoạch đất đai, nhưng hiện giờ Trịnh Hiểu Thành lại cố tình gọi cho mình để hỏi việc này, hơn nữa giọng điệu lại vô cùng nhẹ nhàng, Liễu Kình Vũ có thể tưởng tượng được vẻ mặt tươi cười của Trịnh Hiểu Thành lúc này.

Liễu Kình Vũ suy nghĩ thật nhanh, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười. Hắn rất rõ ràng, nếu như mình không hứa hẹn gì với bọn Lưu Tiểu Phi nhưng Lưu Tiểu Phi lại cố tình nhắc việc này với Trịnh Hiểu Thành, hơn nữa Trịnh Hiểu Thành lại gọi điện cho mình để hỏi, rất hiển nhiên, đây nhất định là Lưu Tiểu Phi cố ý. Rõ ràng là đưa tới cho mình một cơ hội tham gia vào sự kiện lần này. Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ âm thầm giơ ngón tay cái tán dương Lưu Tiểu Phi. Anh chàng này quả thực vô cùng lợi hại, một chiêu rất cao minh.

Nếu Lưu Tiểu Phi đã có lòng, Liễu Kình Vũ tất nhiên không thể từ chối. Trong lòng hắn lập tức có tính toán, cười nói với Trịnh Hiểu Thành:

- Ai da, Chủ tịch quận Trịnh à, thật ngại quá, tôi hiện tại đã không còn làm việc trong UBND quận Tân Hoa nữa rồi. Hơn nữa con người tôi rất dễ quên, ông nói cái gì quy hoạch, tôi thật không rõ lắm. Thật ngại quá, tôi đang rất mệt, tôi đi ngủ đây.

Nói xong, Liễu Kình Vũ liền trực tiếp cúp điện thoại.

Lần này, Trịnh Hiểu Thành nổi điên rồi.

Y lập tức gọi lại cho Liễu Kình Vũ. Điện thoại vừa thông, y nổi giận đùng đùng mắng:

- Liễu Kình Vũ, cậu nghe cho rõ ràng, bây giờ tôi đang đại diện cho UBND quận Tân Hoa nói chuyện với cậu. Cậu nhất định phải kể lại tỉ mỉ nội dung cái gì quy hoạch đất đai kia, phải viết ra văn bản nộp cho tôi. Nếu không, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, cậu không gánh vác nổi đâu.

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:

- Được, Chủ tịch quận Trịnh, có thủ đoạn gì ông cứ việc dùng, Liễu Kình Vũ tôi sẽ tiếp chiêu. Còn nữa, tôi chính thức cảnh cáo ông, đừng gọi điện thoại quấy rầy tôi. Tôi đã bật hệ thống ghi âm trong điện thoại, mỗi một câu ông nói đều có thể làm bằng chứng, cẩn thận tôi kiện ông tội quấy rối tôi đấy.

Nói xong, Liễu Kình Vũ lại cúp điện thoại.

Lần này, Trịnh Hiểu Thành càng tức giận hơn. Tuy nhiên lúc này đây, y cũng không có nóng lòng gọi điện lại cho Liễu Kình Vũ.

Bởi vì y rõ ràng, hiện tại là thời điểm mình cần Liễu Kình Vũ phối hợp. Chính mình phải có được phương án đất đai mà Lưu Tiểu Phi đã nói. Chỉ cần có trong tay phương án đó, mình có thể thao tác dựa theo những gì Liễu Kình Vũ hứa hẹn, cộng thêm các điều kiện ưu đãi phạm vi lớn mình đã đề xuất, Lưu Tiểu Phi và Trần Long Bân khẳng định sẽ đổi ý, hai dự án này sẽ thành. Chỉ cần quyết định được hai dự án này trước khi Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Vu Kim Văn xuống thì mình sẽ không còn gì lo lắng. Đến lúc đó, thể diện hay thành tích đều đã có.

Cho nên, Trịnh Hiểu Thành miễn cưỡng bắt tâm tình của mình bình tĩnh trở lại, không thể bị sự vô lễ và khiêu khích của Liễu Kình Vũ chọc giận. Vừa cố trấn tĩnh tinh thần vừa âm thầm nhắc đi nhắc lại: “Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, cứ chờ xem, chỉ cần tao có trong tay bản kế hoạch kia thì tao sẽ phái người lập tức đến bắt mày, nhốt vào trại giam để trừng trị mày một chút, cho mày biết thế nào là ngục tù”.

Một lát sau, khi đã thực sự bình tĩnh, Trịnh Hiểu Thành mới gọi lại cho Liễu Kình Vũ.

Điện thoại kêu đến hơn nửa ngày, Liễu Kình Vũ mới bắt máy, dùng giọng điệu đã hơi mất kiên nhẫn nói:

- Tôi nói này Chủ tịch quận Trịnh, ông bị làm sao thế? Tôi không phải đã nói là đừng quấy rầy tôi sao? Tôi thực sự bực mình rồi đấy.

Trịnh Hiểu Thành dùng giọng điệu vô cùng chân thành nói:

- Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi xin lỗi vì đã quấy rầy giấc ngủ của đồng chí. Nhưng cậu nể mặt mấy trăm ngàn dân chúng quận Tân Hoa chúng ta, xin giao cho tôi phương án quy hoạch khu đất kia. Chỉ cần có phương án này, tôi có thể cam đoan quận Tân Hoa chúng ta nhất định sẽ gia tăng thêm nhiều cơ hội việc làm. Đó chẳng phải là điều cậu vẫn mong chờ hay sao.

Nói dối, Trịnh Hiểu Thành nói dối không ngượng mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.