Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi

Chương 12: Tôi buông




Xin nói,những tình cảm của bốn nhóc nhà ta là tình cảm con nít,trong sáng,hoàn toàn không có gì bậy bạ đâu nên đừng có hiểu lầm nha.

Bốn nhóc 6 tuổi,học lớp 1. Phải nói,vừa bước chân vào trường là tất cả mọi người đều nhìn như nhìn như minh tinh,tại đẹp trai xinh gái quá mà. Mới vào đã gây ấn tượng thì tất nhiên trong năm còn nổi hơn bởi thành tích vượt trội,duy vậy có Bảo Linh,nhờ sở hữu cái đầu ngốc nghếch của mẹ nên học không được vượt trội như ba người kia,nhưng cô bé vẫn học tốt nhờ chăm chỉ và ba nhóc kia kèm cho. Bộ tứ của chúng ta nổi như anh đại chị đại nhưng không bao giờ kiêu ngạo cả,lúc nào cũng bám nhau như sam,không tách rời...

3. Heo con của hổ:

Heo con là biệt danh của Gia Phong đặt cho Bảo Linh và chỉ duy nhất nhóc mới được gọi Bảo Linh như thế thôi. Nhóc cũng yêu cầu Bảo Linh đặt biệt danh cho mình nữa. Hổ! Chẳng biết tại sao nhưng từ ấy cứ hiện lên đầu Linh nhi nhà ta. Hổ thì mạnh mẽ,rất hợp với Gia Phong,với lại đặt Hổ cho oai. Gia Phong nhận được cái tên Hổ do Bảo Linh đặt,dĩ nhiên sung sướng gần chết,luôn muốn Bảo Linh gọi cái tên này hoài,hoài luôn.

"-A,bánh bao kìa! Phong mua cho Linh hả?

-Không phải như thế! Nói lại đi!

-Nói lại? Phải nói thế nào?

-Phong không biết!

-Thôi mà,chỉ Linh đi mà!

-Ừm,cũng được. Phải gọi tên mà Linh đặt cho Phong ấy!

-A,Linh biết rồi! Là bánh bao Hổ mua cho Linh đúng hông?

-Đúng rồi! Của Linh đây!

-Ngon quá! Cảm ơn Hổ nha!

-Ăn nhiều như vậy không sợ mập sao? Mập lên xấu lắm đó!

-Hả? Thật vậy sao! Vậy thì...Linh không ăn nữa đâu...

-Thôi,không sao đâu,cứ ăn đi. Mập một tí mũm mĩm cũng đáng yêu lắm. Với lại dù Heo con có xấu thế nào thì vẫn là đẹp nhất trong mắt một người.

-Vậy á? Là ai?

-Bí mật. Mai mốt lớn lên Heo sẽ biết. Còn bây giờ chỉ cần ngoan ngoãn làm Heo con của Hổ là được rồi.

-Ừm!"

"Heo ơi Heo về nhà Hổ! Hổ để Hổ ngắm chứ Hổ không ăn."

"Dù là một năm,hai năm hay một ngàn năm nữa,Hổ sẽ không bao giờ rời xa Heo con!"

4. Vịt con với Sói:

Giống cặp kia,đây cũng là hai biệt danh mà hai nhóc lớn đặt cho nhau. Cũng chả biết lí do tại sao mà Bảo Bảo lại gọi Ngọc Ánh là Vịt,mà cũng chẳng biết là vịt bầu,vịt xiêm hay vịt đút lò nữa đây. Cả cái tên Sói nữa. Bảo Bảo nhà ta đáng yêu vậy mà tự nhiên đặt tên là Sói,nghe già thấy mồ. Mà thôi,đó là ý của hai bạn trẻ,tác giả không có ý kiến. Xin mời thưởng thức những đoạn đối thoại của hai bạn trẻ:

"-Nè Vịt! Đang làm gì vậy?

-Đọc sách!

-Sách gì vậy?

-Những người phụ nữ quyền lực!

-Quyền lực sao? Đọc cái đó để làm gì?

-Để có thể học tập họ,trở thành một người phụ nữ giỏi giang.

-Giỏi giang làm gì cho mệt? Cứ để đấy cho Bảo nuôi!

-Bảo nói gì lạ vậy?

-À không có gì. Mà sao Ánh đọc mãi thế? Hay lắm à?

-Rất hay!

-Thế có hay bằng Bảo không hả Vịt con?

-Tất nhiên rồi Sói xám!

-Ư,sao thế được. Đưa cuốn sách đây!

-Trả lại cho Ánh!

-Không trả. Đọc sách làm gì cho mỏi mắt? Nhìn Bảo không phải vui hơn sao?

-Ngồi nhìn nhau thì có gì là vui? Trả cuốn sách cho Ánh!

-Vậy Ánh hôn Bảo đi rồi Bảo trả!

-Không! Bảo không trả,Ánh méc bố Phong!

-Ây,chuyện hai chúng ta,đừng lôi người lớn vào.

-Trả đây.

-Rồi,trả thì trả. Giận Ánh luôn.

-Bày đặt giận dỗi nữa. "Chụt"! Được chưa?

-Ha,đúng là chỉ có Vịt là tốt nhất với Sói thôi à!

-Xì,Bảo xấu tính thì có!

-Thôi Bảo xin lỗi. Lát Bảo dẫn đi ăn kem,coi như là đền bù được chưa?

-Ok luôn!"

"-Ánh mặc cái váy này trông có xinh không?

-Lúc nào chả xinh mà hỏi chi mất công?"

"Nguyễn Ngọc Ánh là của Võ Hoàng Bảo tôi,không ai được động vào!"

Aa,ganh tị quá đi mất! Mun cũng muốn có người quan tâm như vậy nha! Mà Mun đang suy nghĩ có nên viết một bộ truyện về bốn nhóc nhà ta khi lớn lên không nhỉ? Một tình yêu thanh mai trúc mã nhưng vẫn có rất nhiều thử thách? Nghe hay nhưng mà khó lắm,không biết phải làm sao đây? Các bạn gợi ý cho Mun nhé! Cảm ơn nhìu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.