Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi

Chương 11: Tôi và gã




Là những mẩu chuyện nhỏ về bốn nhóc nhà ta. À mà,Mun quên giới thiệu,đây,theo thứ tự từ trái qua phải của bức hình trên kia là:

-Võ Hoàng Bảo,6 tuổi,là con cả của gia đình Phong-Ánh. Tính cách thì giống hắn,ngoại hình giống hắn,thông minh giống hắn,nói chung là y chang từ đầu đến chân. Có tình cảm với bé ngồi cạnh.

-Nguyễn Ngọc Ánh,6 tuổi,con cả gia đình Bảo-Linh. Tính cách,ngoại hình,giọng nói không khác cô chút nào. Cảm nắng bạn bên trái.

-Võ Bảo Linh,6 tuổi,em gái sinh đôi của Bảo Bảo,sở hữu nét đáng yêu,tính ham ăn và cái đầu ngốc nghếch giống mẹ,tuy thế lúc nào cần vẫn phát huy tác dụng. Nhưng cũng ngây thơ đến nỗi không nhận ra mình thích anh bên phải.

-Nguyễn Gia Phong,6 tuổi,em sinh đôi của Ánh nhi,đẹp trai,thông minh y như bố. Luôn chiều chuộng Linh nhi và ghét nhất đứa nào động vào Linh nhi của nhóc mà không xin phép,lúc ấy sẽ có chuyện xảy ra.

Bốn nhóc nhà ta đáng yêu lắm í,rất tiếc là mọi người hông được gặp. Nói chung là bản sao của bốn bạn trẻ nhà ta,giống đến từng cọng tóc cơ. Nhưng mọi người có thấy gì lạ không? Đó chính là tên của bốn nhóc. Do ý tưởng vĩ đại của cô và nó đấy mà. Mặc cho anh và hắn phản đối mãnh liệt,nhưng cuối cùng,phần thắng luôn thuộc về hội chị em phụ nữ chúng ta,hahaha. Sau đây là những mẩu chuyện xoay quanh bốn nhóc này:

1. Cắt tóc:

Là chuyện của gia đình Phong-Ánh. Hôm ấy là một ngày đẹp trời,chim hót líu lo,bướm bay quanh hoa hút mật,...vào vấn đề chính nào. Nó có hẹn với cô đi ra ngoài nên đành giao lại cho hắn trông chừng hai nhóc. Nhắc nhở ba bố con không được quậy phá và phải dẫn Bảo Bảo và Linh nhi đi cắt tóc. Ừ thì đi cắt tóc,nhưng mà xui xẻo sao mà hôm nay tiệm lại nghỉ.

-Bực mình quá! Làm ăn gì mà lúc người ta cần lại nghỉ. Dẹp tiệm luôn đi! -Hắn bực tức đá vào cửa kính.

-Bố nói thế người ta nghe thế ra mắng cho đấy!-Bảo Bảo vừa nhâm nhi hộp sữa socola vừa nói.

-Tại hai đứa chứ ai?

-Tụi con có làm gì đâu?

-Tại hai đứa mà bố mới phải ở nhà trông,phải đưa đi cắt tóc mới gặp cái rắc rối này.

-Đâu phải lỗi do bọn con? Là do bố 6 năm trước đã "thịt" mẹ đấy chứ?

-Gì hả thằng nhóc kia? Mày đổi thừa lỗi cho bố à?

-Thì vốn dĩ là do bố mà. Nếu 6 năm trước bố biết kiềm tra một chút hoặc dùng biện pháp an toàn thì bây giờ có phải khỏe không?

-A,học đâu ra mấy thứ đó vậy?-Ánh mắt hơi sờ sợ của hắn nhìn Bảo Bảo.

-Con lớn rồi,đã có mặt trên cõi đời này 6 năm rồi đấy!

-Không thể tin được!-Hắn phán một câu rồi quay sang nhìn bé Linh-Có phải anh dành hết chất xám của con rồi không Bảo Linh?

-Chất xám là gì hả bố? -Bé con ngây thơ,chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn bố nó.

-Bảo Linh giống mẹ,đâu phải con dành chất xám của em ấy!

-Sao mày không giống mẹ luôn đi?

-Hỏi ông trời á,con không biết!

-Bố ơi bố ơi!-Bảo Linh kéo kéo áo hắn-Bây giờ làm sao đây? Cửa tiệm đóng mất rồi!

-Biết sao giờ,đành về vậy!

Về đến nhà...

-Nhưng mẹ bảo phải cắt tóc trong hôm nay mà!-Bảo Bảo ngồi phịch xuống ghế,tiện tay ném hộp sữa vào thùng rác đặt bên cạnh.

-Hay là bố cắt tóc cho mấy đứa nhé?

-Thôi thôi,con phản đối ý kiến này!

-Thằng kia,mày đừng có coi thường bố. Mày quên bố là giám đốc công ty thời trang rồi sao?

-Bố thời trang ai cũng được nhưng con không có ham!-Cậu nhóc cầm tờ báo trên bàn lên xem,phong thái y như một ông cụ non.

-Oa,bố là giám đốc công ty thời trang sao ạ?-Bảo Linh nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ.

-Tất nhiên rồi! Bảo Linh,để bố cắt tóc cho con nhé!-Hắn cúi xuống xoa đầu bé con.

-Vâng ạ!

-Haizz,đây sẽ là một quyết định sai lầm trong cuộc đời của em đấy!-Bảo Bảo cảm thán.

Vâng,đúng như Hoàng Bảo dự đoán,mái tóc của Bảo Linh nó... Các bạn cứ coi trên hình í! Lúc đầu dài bằng Ngọc Ánh cơ,bây giờ còn chút đó thôi. Tất nhiên là bị nó la rồi. Ai biểu,không biết làm mà cứ lanh cha lanh chanh.

2. Kể chuyện:

Câu chuyện của nhà anh với cô. Hôm ấy là kỷ niệm ngày mà anh và cô yêu nhau,nấu quá trời món ngon luôn,có mời cả nhà kia nhưng sao chưa thấy tới. Hai nhóc nhà này thuộc kiểu hay thắc mắc,cái gì cũng hỏi,nhưng hỏi toàn câu độc,khiến cô và anh hại não gần chết:

-Mẹ ơi,tại sao mẹ lại yêu bố?

-Ờ thì...tại mẹ thích!

-Còn bố? Tại sao bố lại yêu mẹ?

-Tại bố thích!

-Bố mẹ trả lời toàn cái gì không vậy? Chả đúng gì cả!

-Biết thế sao còn hỏi!

-Tại tụi con tò mò mà. À mà,lần đầu bố mẹ yêu nhau là ở đâu?

-A...cái đó...-Cô đỏ mặt.

-Tại một chiều sân ga rực rỡ,nắng chiều nhè nhẹ,gió thổi thoang thoảng,mây trôi hững hờ,...-Anh nói.

-Oa,lãng mạn thế!

-Tất nhiên rồi! Bố từ đằng sau ôm chầm lấy mẹ,sau đó thì tặng mẹ một bó hoa hồng thật đẹp. Mẹ các con mặc một chiếc váy màu vàng nhạt rất đẹp,đẹp hơn cả nắng chiều hoàng hôn...

-Chào cả nhà! Gia đình tớ đến rồi đây!-Nó dắt tay Bảo Linh đi vào.

-Hôm nay kỉ niệm 6 năm yêu nhau của hai người à? Hình như lần đầu là ở sân thượng của bệnh viện thì phải! -Hắn đi sau,nói.

-Đúng rồi đó. Hôm đó hình như là đi thăm anh với em á!

-Thật vậy hả cô chú? Sao bố con bảo là bố yêu mẹ ở chiều sân ga?

-Chiều sân ga cái nỗi gì? Bố mẹ tụi bay đến thăm bệnh xong rồi thấy tình tình tứ tứ với nhau luôn thì có!

-Hai người thôi đi có được không?-Anh đau khổ.

-Thôi bố à,cứ sống thật có sao đâu? Chuyện đời luôn phũ phàng mà. Nói chung là bố mẹ lấy nhau để tạo điều kiện cho con và Ngọc Ánh ra đời là được rồi-Gia Phong vỗ vai anh,vẻ mặt thông cảm.

Đúng là sự thật luôn phũ phàng mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.