Tiểu Thư Phá Phách

Chương 8




Tôi đang toát mồ hôi gạt chân chống, dựa xe vào chỗ đứng quen thuộc, kiêu hãnh của con chiến mã thì con em tôi ở đâu nhảy lên bá cổ tôi.

- Nhị ca đi ăn kem đi.

“Ơh con ranh này tao còn chưa thua mà mày đã rủ tao đi ăn kem là thế nào? Định trù ẻo anh mày thua hả? Không có đâu ranh con.” – Thoáng nghĩ bụng vậy nhưng tôi làm vẻ mặt ngạc nhiên.

- Dịp gì đây cô bé? – Tôi véo mũi nó.

- Bố cho em ít tiền hôm nay rủ đại ca thì đại ca không đi. Ảnh sợ bị em ám ngày mai ông thua thằng em trai của ông ấy. – Nó bí xị vừa nói vừa dỗi.

- Ok liền. Nhưng từ từ bố cho tiền mày mà không có cho hai thằng đực à? – Tôi nheo mắt hỏi nó.

- Thế anh hỏi bố chứ sao hỏi em? – Nó tinh nghịch cười tủm tỉm.

- Ok chờ tao đi thay quân áo đã.

- Nhanh nhá.

Tôi vào thay bộ M.U tôi thích nhất rồi đi bộ với bé Tít đi bộ ra ngoài đầu đường lớn. Ở đó có quán kem rất ngon, tôi chỉ thích que còn em tôi thì fan ruột của ốc quế.

Nghe nó kể về buổi khai giảng của nó mà cười đứt ruột khi thằng bạn cùng lớp đang hát thì không hiểu tại sao rơi míc. Rồi thì lớp nó kéo co biết là thua hùa nhau bỏ tay ra cho lớp kia ngã dúi dụi đến mức một đứa la toét miệng khi bị gần chục thằng đạp lên người. Tôi cứ cười toét miệng.

Sau khi tiêu diệt một đống kem thì chúng tôi ra về. Chắc chắn trưa nay con ranh này bỏ cơm. Và y như rằng nó chỉ lỏn lẻn vài ba miếng là bỏ bát cơm đứng dậy. Tốt anh mày đang đói. Hề hề.

- Sáng mai vẫn chiến chứ đại ca? –Tôi nói với ông anh khi hai thằng đang ngồi xem tivi.

- Đội chú là đội nào? – Ông nói mà gương mặt vẫn không có gì thay đổi.

- Em sẽ cho anh một bất ngờ. – Tôi cười cười.

- Ok sáng mai 8h ra sân nhé. Tao hẹn chúng nó cả rồi.

- Ok đại ca.

Nói đoạn rồi tôi và ông cùng đứng dậy đi vào phòng của mình. Tôi thì vật mình ra giường ngủ còn ông ấy chắc chắn lại lôi sách vở ra xem để chuẩn bị ca học chiều thôi. Kệ ông ấy không làm phiền, năm cuối cấp chăm là tốt.

Buổi chiều hôm đó tôi với thằng Dũng ra sân bóng và hẹn đội bóng của xóm đá giữ sức sáng mai chiến với đội của ông anh tôi. Hôm đó chúng tôi đá như đá tập, phần vì không có hứng đá với mấy thằng trẻ hơn, phần vì dưỡng sức cho ngày mai. Không quên hẹn với thằng chân Sắt và thằng Bắc ngày mai giúp chúng tôi. Quyết tâm tối nay phải làm một giấc đã đời mới được.

Tôi ngồi vào bàn ăn trong lòng thì háo hức mà cái mặt cứ làm bộ phải lạnh lùng như con thạch sùng. Bố tôi đã về sau đợt công tác dài ngày trong miền Trung. Ông về mang biết bao nhiêu là bánh cu-đơ cho con ranh con, rồi mua cho ông anh cái áo Bà Nà còn tôi thì ông lại tặng cái vòng đeo cổ có chữ Phật mà theo bố tôi nói là ông xin ở Bà Nà. Riêng mẹ bố tôi mua cho một bộ áo dài và một cái nón bài thơ. Mẹ tôi mặc vào vừa in chằn chặn. Ôi mẹ tôi còn đẹp lắm.

Nhấp chén rượu ngâm thuốc bố tôi nói với mẹ:

- Nhất bà con gì? Ba đứa con đứa nào cũng ngon lành, vớ ông chồng đi đâu cũng mua quà về cho. Khà khà.

- Báu bổ lắm ba cái của giời nhà ông. – Mẹ tôi múc muôi canh rồi giả lả với bố.

- Ấy mẹ nói thế phải tội chết, con và anh Hùng là ngoan nhất nhà, chỉ có anh Tuấn hư thôi. – Con ranh tít mắt bơm đểu.

- Tao biết ngay mà, mày không có tốt đẹp gì? Không thèm đâm sau lưng chiến sỹ mà đâm vào ngực luôn. – Tôi vừa nói vừa liếc đểu nó.

- Anh thử xem cả làng cả tổng này có đứa nào nghịch bẩn như anh không? – Nó vẫn tít mắt hỏi móc.

- Êh không gợi nỗi đau thương nha. – Tôi bật ngửa về sau quắc mắt nạt nó.

Số là thế này. Hồi bé tôi với thằng Dũng nghịch thì bá đạo, chuyên phá làng phá xóm. Hôm đó, sau khi ngồi viết 2 mặt chữ “n” và hai mặt chữ “m” tôi tót đi chơi. Ra ngõ đã gặp chiến hữu Dũng CR, hai thằng tôi rủ nhau đi bắt dế. Tim mãi mới được cái chai nước cũ rích ở góc vườn, tôi rửa sạch và chạy cùng nó luôn. Đầu làng tôi có cái mương rộng tầm hơn một mét dùng tưới tiêu cho cánh đồng đầu làng. Hôm đó thế quái nào mà tôi cúi xuống múc nước cắm thẳng đầu cái “ọp” xuống mương. Đầu cắm xuống không tài nào lên được. May sao có bà hàng xóm đi qua cầm chân kéo lên chứ không sặc bùn mà chết chứ đùa.

Về nhà là lên bờ xuống ruộng với cái roi điện của bố rồi ấy vậy mà con ranh từ đâu chạy vào bơm ngay câu:

- Đầu anh Tuấn đẹp thế như Sơn U vậy. (Thực sự tôi không nhớ là bộ phim này tên gì? Chỉ nhớ là có một nữ diễn viên đóng vai câm tên Sơn Hoa còn anh chàng Sơn U này là võ sỹ quyền anh thì phải).

- Mày nghịch bẩn thì nó cũng vừa vừa thôi, cứ phải bôi lên đầu mới sướng à? – Ông anh chết băm chết vằm vừa vất cái cặp xuống bàn là quạu mặt vào ngay.

Thế rồi ông và con ranh con cứ cười như Bụt thấy oản Chiêm. Và thế là cái sự tích nghịch bẩn của tôi ra đời từ đó.

- Mày nói câu nữa là tao bán mày qua Tung Của à nha! – Tôi cau có với con ranh.

- Ềh bắt con bố nạt đàn em là không có đúng mặt nha nhị huynh. – Vừa nói nó vừa gắp cho tôi miếng thịt. – Không được cáu giận, cáu giận mất xinh!!!!

Cả nhà tôi bật cười lớn sau màn đối đáp của anh em tôi. Bữa cơm cứ thế diễn ra vui vẻ. Đến cuối bữa bố còn cho anh em tôi ít tiền mua đồ dùng vào năm học mới mặc dù mẹ tôi cứ cằn nhằn cho tiền là chúng nó hư ra. Tôi ngồi xem hết hai tập “Thần Điêu Hiệp Lữ” của Huỳnh Hiểu Minh rồi mới lên giường nằm. Bỗng nhớ ra chưa báo lại cho thằng chân Sắt và thằng Bắc. Bốc máy báo lại giờ giấc địa điểm cho hai thằng rồi mới yên vị lên giường mà nằm đếm cừu.

Dậy….Dậy….

Tôi choàng tỉnh khi lão anh vỗ bồm bộp vào mặt và mặt lão ấy cũng đang hằm hằm như thịt bằm nấu cháo.

- Mày định chịu thua vô điều kiện hả?

- Mấy giờ rồi mà huynh đã gọi đệ sớm thế? – Tôi vừa nhăn nhó nhưng không giám cau có với lão ấy.

- 7h rồi. Nhanh không tao róc xác mày giờ. – Ông quắc mắt.

Làm vệ sinh và tọng vào miệng miếng bánh cuốn mẹ mua ở chợ, tôi lôi đôi giày Thượng Đình 60k mua cách đây ba hôm mang vào chân và chuẩn bị cho lão anh ăn hành.

- Ngồi nghỉ tí đã rồi hãy đi con. – Mẹ tôi nói khi đang quét sân.

- Con đi sớm tí không anh em mong. Anh Hùng đi rồi à mẹ? – Tôi hỏi lại mẹ.

- Nó đi rồi, tí nữa không biết có thằng nào mang được chai coca cho tao uống không? – Mẹ dừng đưa chổi và đứng thẳng hỏi tôi.

- Ơh sao mẹ biết? – Tôi bật ngửa suýt té từ trên xe xuống.

- Tao là mẹ mày cơ mà. Thôi đi đi hai anh em cẩn thận đấy. – Mẹ tôi xua xua tay.

- Vâng ạh.

Tôi không giám luấn quấn lâu, lao đi luôn mà bụng vẫn chưa hết bàng hoàng. Làm thế quái nào mẹ lại biết vụ cá cược này nhể? Ông anh quý hóa thì chắc là không có nói rồi vì có cạy răng ông ấy thì ông cũng không có hé nửa lời chứ chưa đến chuyện khai huỵch toẹt vụ cá cược này.

Thôi đúng là con ranh con rồi. Ôi…..Cái cuộc đời này. Đàn bà đúng là tai họa. Mày nghe được thì bớt cái mồm tao nhờ chứ oang oang thế ngang với lạy ông tôi ở bụi này.

Tôi bấm bụng “mặc kệ cứ đi đã, bóng đá và anh em là trên hết chứ cù cưa với cái ý nghĩ này cũng không có được cái ích gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.