Tiểu Thư Nổi Loạn

Chương 1: Xuyên qua




Một trận hỗn độn tiếng bước chân đột nhiên tới gần, Thanh Hạ đang ẩn núp trong kho binh khí của quân cơ đại doanh khẽ cau mày thầm nghĩ: "Sẽ không xui xẻo như vậy đi, bọn họ thế nhưng muốn tiến vào nơi đây lấy binh khí?!"

Nhưng sự thật chứng minh gần đây vận khí của nàng thật sự không được tốt cho lắm, sau khi rời khỏi ngõ nhỏ không lâu thì liền phát hiện bản thân bị người theo dõi, trăm phương nghìn kế mới cắt đuôi được tên khốn kiếp kia, không nghĩ tới vừa vào ẩn núp ở nơi này không lâu lại đụng phải binh lính của quân lính của binh cơ đại doanh hành động về đêm, hiện tại muốn tẩu thoát cũng không còn kịp nữa rồi, nơi đây không cửa không đường, trừ bỏ xuyên tường chạy trốn thì cũng chỉ còn cách lao ra ngoài cùng bọn họ đánh bừa một trận.

Thanh Hạ cũng biết rành mạch rằng bản thân nàng sẽ có kết cục ra sao nếu như bị bọn họ nhìn thấy nàng một thân giả trang như hiện tại nên càng cẩn trọng hơn.

Trên trán mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống, Thanh Hạ cầm trong tay chủy thủ sắc bén, hai mắt dần dần ánh lên một tầng thần sắc hung ác, sự tình nếu như không ổn thì chỉ còn cách động thủ để giải quyết.

"Ngô!" 

Đột nhiên một bàn tay to lớn bỗng dưng xuất hiện che kín miệng Thanh Hạ khiến nàng giật mình kinh hãi, chủy thủ tại tay phải nhanh như tia chớp xẹt qua trong không gian, tay trái lăng lệ lao đi bóp chặt cổ họng của người mới đến đang đứng sau lưng nàng, chân phải triển khai một cú đá toàn lực hướng về mắt cá chân của đối phương đi đến, người tới trong phút chốc liền buông lỏng sự trói buộc đối với Thanh Hạ, ngã xuống trước mặt nàng.

Dương Phong! 

Thanh Hạ một thoáng ngây người ngẩn ngơ mở to hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt tuấn của Dương Phong, lúc này thân thể của y đã muốn ngã xuống mắt đất tạo nên một trận tro bụi mù mịt kèm theo thanh âm không nhỏ vang vọng trong không gian.

"Người nào?!" 

Tiếng quát hỏi hùng hậu của nam nhân nhất thời vang lên, bên ngoài truyền tiến đến hàng loạt tiếng dao động binh khí của thủ binh quân cơ đại doanh khi nghe được động tĩnh trong đêm.

"Là ta!" 

Dương Phong nhanh chóng từ trên mặt đất đứng dậy cất giọng khàn khàn đáp, đôi hàng chân mày khẽ nhướng đem khăn che mặt cùng y phục của Thanh Hạ cởi bỏ, bả vai trắng mịn như tuyết tuyết và gương mặt tuyệt mỹ của nàng nhất thời bại lộ trong bóng đêm.

Một đạo thần sắc giận dữ đột nhiên xuất hiện nơi đáy mắt Thanh Hạ, nàng phẫn nộ nhìn Dương Phong trừng trừng, tuy nhiên hắn vẫn không có nửa điểm cảnh giác mà nhanh chóng rút ra dây buộc tóc trên đầu nàng, một đầu tóc đen dài buông xoã trên hai đầu vai.

"Là ta!"

Dương Phong nhanh nhẹn chạy ra ngoài đối với bên ngoài vài tên binh lính quân cơ đại doanh thấp giọng cười làm lành nói: "Là ta tại đây!" 

"Là ngươi?!" 

Một gã binh lính mang thân phận thủ trưởng đứng trong đám người nhận ra Dương Phong nên vội vàng thu hồi sự đề phòng. 

Một tên binh vệ khác đứng bên cạnh gã thủ trưởng kia bắt gặp Dương Phong một thân đầy người tro bụi liền nghi hoặc hỏi: "Tiểu tử ngươi ở nơi đây làm gì? Bên trong còn có người khác hay không?!"

"Không có! không có!" Dương Phong gương mặt toát lên bối rối bất an vội vàng đáp: "Thật sự chỉ có một mình tiểu đệ chứ không còn người nào khác!"

"Hừ! Ta xem ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!" 

Tên thủ trưởng vệ binh tặc cười một tiếng, không màng đến sự ngăn trở của Dương Phong đã tiến lên vén mành vải bố của kho binh khí, chỉ trong thoáng chốc liền lâm vào ngẩn ngơ.

Kiều mỵ nữ tử khẽ cúi đầu, một mái tóc đen dài mềm mại rũ xuống trên hai bờ vai tuyết trắng, trong bóng đêm tuy không thấy rõ dung mạo nhưng lại khiến cho người nhìn cảm nhận được sự lạnh lùng trong trẻo toát ra từ trên người nàng, một vẻ đẹp mê hoặc.

"Tham lĩnh đại nhân..." Dương Phong vội vàng tiến lên phía trước che chắn trước mặt Thanh Hạ trước người, đối với gã nam nhân dẫn đầu đám vệ binh cúi đầu hành lễ, vội vàng nói: "Tiểu tử không hiểu quy củ, còn thỉnh tham lĩnh đại nhân trách phạt!"

"Ngươi cái xú tiểu tử này tốt lắm, lá gan cũng đủ lớn, ở trong quân doanh thế nhưng lại chiêu kỹ, ngươi sống cũng quá không kiên nhẫn đi!"

Tên thủ trưởng quát to một tràng dài làm cho đám binh vệ phía sau lúc này mới hiểu rõ được đầu đuôi sự tình, vẻ mặt kẻ nào kẻ nấy đều lộ ra một tia gian tà đáng khinh.

"Tham lĩnh đại nhân, các vị đại ca, các ngươi nói nhỏ chút a! Này nếu để cho người bên ngoài nghe được, tiểu đệ còn toàn mạng sao?!"

Dương Phong thần sắc khẩn trương nói, mắt thì thỉnh thoảng lại hướng nhìn ra phía bên ngoài còn tay thì lại đối với chúng binh lính từng tên từng tên cẩn thận nhét bạc.

"Được! Được!!" 

Tên thủ trưởng cười lớn đánh mạnh một quyền lên đầu vai Dương Phong, cười mắng: "Xem xét tiểu tử ngươi ngày thường làm người cũng không đến nỗi tồi, huynh đệ chúng ta liền giúp ngươi giấu diếm chuyện này, về sau thăng quan phát tài thì đừng quên đám người chúng ta là được!"

"Đó là chuyện đương nhiên! Đương nhiên a!" Dương Phong vội vàng cảm động đến rơi nước mắt, trầm giọng nói: "Ân tình của các vị đại ca Dương Phong đi đến chân trời góc bể cũng sẽ nhớ kỹ!" 

"Dương Phong tiểu tử nhà ngươi nay sắp thăng chức thành hắc y vệ, về sau các huynh đệ tất cả đều dựa vào ngươi!" Tên thủ trưởng vệ binh cười nói.

Một gã binh vệ bên cạnh hắn tiếp lời hỏi: "Nữ nhân kia là người của sân nào mà lại dám tiếp cái dạng sinh ý có nguy hiểm cao như vậy a?! Không muốn kiếm tiền sống nữa đi?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.