"Tàn Nguyệt cũng đã cố hết sức . . . . . ."
Nhẹ nhàng kéo Tố Vân qua, Địch lão tướng quân an ủi:
"Trong lòng của Tàn Nguyệt cũng không chịu nổi, về sau không nên nói như vậy . . . . . ."
Tố Vân gật đầu đáp ứng nhưng hoài nghi vẫn ở trong lòng giống như một mầm
móng còn nhỏ, chỉ cần xuất hiện, rất nhanh sẽ mọc rễ ra lá, thậm chí nở
hoa kết quả.
Đi khỏi nhà ăn, vẻ mặt Tàn Nguyệt u buồn bước trong
viện, Tiểu Mạt lặng yên bồi ở phía sau, định nói nhưng nhiều lần đều
không có nói ra.
"Tiểu Mạt, ngươi muốn nói cái gì cứ nói đi, ta sẽ trả lời !"
Tiểu Mạt thở dài, khó hiểu hỏi:
"Tiểu thư, ngươi vì sao không nhân cơ hội nói cho lão gia và phu nhân việc ngươi bị Ngũ hoàng tử uy hiếp?"
"Nói cho bọn họ biết? Vừa nãy ngươi cũng nhìn đến ta thiếu chút nữa bị thích khách giết nhưng phu nhân lại hỏi ta, tại sao lại có người cứu ta. . . . . ."
Khóe miệng nở nụ cười u buồn. Không có ai biết, lúc này
trong lòng của nàng có bao nhiêu khổ. Trở lại Tướng phủ, vì cái gì không chỉ là tìm ra sự thật về cái chết của nương, mà hơn hết nàng muốn thay
con của nàng và Địch Mân báo thù.
Chuyện này, phu nhân hẳn là
cũng biết, nhưng nàng bị người ám sát , nàng thương chính mình như vậy,
lão phu nhân hẳn là nên quan tâm hỏi xem nàng có việc gì không, mà
không nên hỏi là. . . . . .
Thôi, có lẽ tâm tình của nàng cũng không tốt, nhưng tâm tình mình cũng rất kém . . . . . .
Cả ngày sống ở trong sự sợ hãi, những người vốn nên đứng trên cùng chiến
tuyến với nàng nhưng hiện tại cũng bắt đầu hoài nghi nàng, bắt đầu không tin nàng, nàng không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu. . . . . .
"Tiểu thư, vậy ngày mai thì làm sao? Ngày mai là ngày cuối cùng rồi, người nên làm cái gì bây giờ?"
Tiểu Mạt lo lắng nhìn vẻ mặt đau thương của Tàn Nguyệt, đau lòng hỏi.
"Đến lúc đó rồi nói sau, cùng lắm thì mất mạng. Dù sao đó là ta làm , cùng
phủ tướng quân không có liên quan đến người nào . . . . . ."
Địch Mân, ngươi cảm thấy sao? Có lẽ ta sắp xuống dưới đó gặp ngươi, ngươi
phải chờ đợi ta, ta sẽ không liên lụy người nhà của ngươi, tuyệt đối sẽ
không. . . . . .
"Nhưng mà tiểu thư, Ngũ hoàng tử sẽ không bỏ qua cho người. . . . . ."
Lo lắng gục đầu xuống, chỉ tiếc nàng không thể giúp Tàn Nguyệt được gì, cái gì cũng giúp không được. . . . . . . . . . . .