Tiểu Thư Kỳ Quái

Chương 44: Không làm bà xã của tôi, lại làm em dâu, cô gái này thật độc ác




Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại mấy người, Hứa Lập cẩn thận đánh giá Trịnh Quân Ba. Chỉ sau gà tuần không gặp nhưng lúc này Trịnh Quân Ba đã không còn dáng vẻ của một tên cầm đầu thế lực hắc đạo hoành hành Vọng Giang nữa. Y co quắp ngồi trên ghế, râu ria dài không ít, người cũng trông khá mệt mỏi. Chẳng qua Hứa Lập vẫn thấy được sự căm hận mà Trịnh Quân Ba dành cho mình và Triệu Quốc Khánh.

- Trịnh tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt.

Hứa Lập nói trước.

Trịnh Quân Ba như không nghe thấy lời này. Hắn ngoảnh mặt sang bên không thèm để ý tới Hứa Lập.

Triệu Quốc Khánh ngồi bên tức giận nói:

- Hỏi anh đó, anh điếc à?

-Hừ, đây không phải là cục trưởng triệu sao? Sao, hôm nay tôi rơi xuống nước như vậy còn cần lãnh đạo như ông tới thăm tôi ư?

Trịnh Quân Ba trừng mắt nhìn Triệu Quốc Khánh.

- Nhìn anh? Tôi muốn xem anh chết như thế nào.

Triệu Quốc Khánh nói lại làm Trịnh Quân Ba thấy chấn động.

Mặc dù Trịnh Quân Ba từ ngày bị bắt đã biết mình không thể thoát chết được, nhưng con người ai không muốn sống chứ. Không tới lúc tuyệt vọng thì không ai muốn chết cả, Trịnh Quân Ba đương nhiên cũng không ngoại lệ. Mặc dù hắn mấy ngày này suy nghĩ rất nhiều xem mình sẽ chết như thế nào nhưng nghe Triệu Quốc Khánh nói vậy, hắn vẫn có chút kích động.

- Triệu Quốc Khánh, tao nhớ mày. Nếu ông mày may không chết thì chờ ngày tao ra ngoài cam đoan cả nhà mày sẽ chết. Dù tao có chết thành quỷ cũng không tha cho mày. Còn có Hứa Lập, tao đời này nhìn người vô số nhưng không ngờ lại nhìn nhầm mày, vì tao coi thường mày nếu không tao sao bị rơi vào tình trạng như hôm nay.

- Trịnh Quân Ba rất xin lỗi, đời này anh sợ là không thoát được, về phần làm quỷ thì với những gì anh gây ra có làm quỷ cũng xuống 18 tầng Địa ngục. Hừ, mà anh còn sống tôi còn không sợ huống chi là quỷ, nực cười.

Triệu Quốc Khánh nhấp ngụm trà bình tĩnh nói.

Hứa Lập ở bên thấy hai người Trịnh Quân Ba, Triệu Quốc Khánh nói chuyện tiếp sẽ càng lúc càng căng thẳng, chuyện mình muốn hỏi sẽ không có kết quả. Hắn cắt ngang câu chuyện.

- Trịnh Quân Ba, lần này tôi tới không phải nghe anh chửi bới, chúng tôi làm việc theo pháp luật, anh có hôm nay không thể trách ai cả, có trách thì trách anh làm quá nhiều việc xấu đi.

- Người làm việc có trời nhìn. Chuyện anh làm dù có kín đến đâu, hoàn hảo tới đâu cuối cùng cũng có ngày bị đưa ra pháp luật.

- Hừ, nực cười, trời nhìn? Ông trời sớm mù mắt rồi. Tao chết trong tay mày là do thế lực của tao quá lớn nên có người không vừa mắt. Hơn nữa quan hệ của mày mạnh hơn tao nếu không tại sao mấy năm qua không ai dám động vào tao? Tao đánh thằng Tống Xuân Vĩ kia chảy máu đầu cũng có ai dám nói gì đâu?

Trịnh Quân Ba nói như vậy, ba người Hứa Lập không ai đáp lời. Căn phòng rơi vào yên tĩnh, Trịnh Quân Ba thấy ba người không nói gì y cũng không nói.

Lát sau Hứa Lập mới nói:

- Trịnh Quân Ba, chúng ta không thảo luận vấn đề này nữa. Chúng tôi hôm nay tới là muốn hỏi anh một việc, cô bé bị nhốt trong khu mỏ than là ai?

- Hả, cô bé nào? Bị nhốt ở khu mỏ?

Nhìn vẻ mặt Trịnh Quân Ba, Hứa Lập suy đoán Trịnh Quân Ba không phải đang nói dối. Chẳng lẽ hắn không còn nhớ ư?

- Là cô bé bị nhốt cùng với cháu của bí thư Lưu Hồng Đào, năm nay khoảng 11, 12 tuổi. Chẳng lẽ không phải do anh bắt?

Hứa Lập la lên.

- Ồ, tao nhớ rồi, tao thiếu chút nữa còn quên có con bé này.

Trịnh Quân Ba đột nhiên cười lạnh một tiếng.

- Tao tại sao phải nói với mày, dù sao tao cũng sẽ chết, bí mật này tao sẽ đưa vào quan tài.

- Anh…

Triệu Quốc Khánh ở bên không nhịn được. Hứa Lập ngăn Triệu Quốc Khánh lại.

- Trịnh Quân Ba, anh có kết quả như thế nào thì anh cũng biết đó, chẳng lẽ mấy ngày này anh không suy nghĩ những chuyện mình đã gây ra sao? Anh tới bây giờ còn ngoan cố sao? Hai đứa bé bị anh nhốt trong căn phòng bốn năm năm không được thấy ánh mặt trời, chúng bây giờ bị bệnh tự kỷ, anh nhẫn tâm nhìn hai đứa bé không được gặp bố mẹ sao?

- Hắc hắc, có gì không đành lòng chứ? Tao nếu không đành lòng thì đã không bắt chúng, không nhốt bốn năm năm trời. Về phần nhốt chúng là để chúng trả nợ thay bố mẹ.

Trịnh Quân Ba chưa bao giờ có sự đồng tình, càng không biết gì là hối hận.

- Thị trưởng Hứa, anh đừng nhiều lời với hắn, nếu không chúng ta đi ăn trưa về có lẽ Trịnh Quân Ba sẽ nghĩ thông.

Vạn An Hùng thấy thái độ Trịnh Quân Ba quá kiêu căng có khác gì không cho mình mặt mũi. Vạn An Hùng đã quyết định cho cấp dưới “chăm sóc” Trịnh Quân Ba, xem Trịnh Quân Ba còn cứng miệng nữa không?

Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh đều là người thông minh nên biết ngay ý của Vạn An Hùng. Hai người nhìn Trịnh Quân Ba rồi gật đầu nói:

- Ừ, trưa nay ăn ở chỗ anh, chẳng qua không nên phiền phức quá vì chiều có một tổ điều tra – Ủy ban kỷ luật tỉnh tới Vọng Giang chúng ta, tôi cũng phải tới tiếp đón.

Vạn An Hùng lập tức hiểu ý, Hứa Lập bảo y xử lý nhanh một chút nếu không chiều Ủy ban kỷ luật tỉnh tới thì sẽ không tiện hành động.

- Xin thị trưởng yên tâm, đều là đồ ăn trong nhà, rất nhanh sẽ xong.

Một cảnh sát dẫn Trịnh Quân Ba ra ngoài, Hứa Lập và Triệu Quốc Khánh cũng theo Vạn An Hùng tới nhà ăn. Ngoài Vạn An Hùng ra còn có bốn lãnh đạo trại giam tới ngồi tiếp lãnh đạo. Do chiều còn có công việc nên Hứa Lập không uống rượu. Hứa Lập tuy uống tốt nhưng uống một chút vào cũng là có mùi rượu, có thể sẽ khiến tổ điều tra có ấn tượng không tốt. Về phần những người khác thì Hứa Lập không hạn chế.

Ăn xong mọi người về lại khu thẩm vấn, lát sau Trịnh Quân Ba cũng được mang tới đẩy xuống ghế. Nhưng lần này Trịnh Quân Ba đã không còn vẻ kiêu ngạo vừa rồi mà ủ rũ cúi đầu ngồi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.