Tiểu Thư Kỳ Quái

Chương 41: Tôi đang suy nghĩ, chữa trị vị giác cho anh




Cát Binh gọi tới nhằm báo cho Hứa Lập một việc, do số nhân viên liên quan tới vụ án Trịnh Quân Ba quá lớn, ảnh hưởng quá ác liệt nên thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang đã báo cáo lên tỉnh ủy, ủy ban tỉnh. Cuối cùng tỉnh ủy, ủy ban tỉnh quyết định do Ủy ban kỷ luật tỉnh trực tiếp phái một tổ công tác xuống chuyên môn điều tra về vụ án Trịnh Quân Ba, điều tra các cán bộ lãnh đạo phạm pháp. Hơn nữa tổ điều tra có lẽ chiều nay sẽ tới Vọng Giang.

Hứa Lập cũng rất chờ mong tổ điều tra này. TRỊNH QUÂN BA mấy năm nay hối lộ những ai đều được ghi vào quyển sổ kia, bên trên liên quan tới hơn trăm người. Đừng nói là ở Vọng Giang, ngay cả Tùng Giang hoặc tỉnh muốn điều tra hết cũng rất khó khăn. Vì thế mình có thể đẩy cục diện này đi là điều mong còn không được.

Quyển sổ Hứa Lập đã giao cho Văn Thiên, Văn Thiên chắc đã trao đổi với các lãnh đạo liên quan. Lần này tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh xuống là chấp hành ý kiến của lãnh đạo tỉnh ủy, ủy ban tỉnh. Hứa Lập không rõ trên tỉnh có ý kiến xử lý như thế nào, không biết vụ án Trịnh Quân Ba sẽ xử lý tới trình độ nào nữa. Hứa Lập chỉ hắn vọng cố gắng bắt nhiều phần tử phạm pháp, giúp Vọng Giang có cơ hội phát triển mới.

Hứa Lập thu dọn một chút rồi không kịp ăn sáng mà trực tiếp đến gặp Lưu Hồng Đào. Dù sao Ủy ban kỷ luật tỉnh phái tổ điều tra xuống thì Lưu Hồng Đào phải đích thân tiếp đón. Cho nên Hứa Lập tới trao đổi qua với Lưu Hồng Đào về việc này. Càng quan trọng hơn là hắn muốn thống nhất ý kiến xử lý việc này với Lưu Hồng Đào, hy vọng thị ủy, ủy ban Vọng Giang có sự thống nhất thì mới có thể khiến tổ điều tra - Ủy ban kỷ luật tỉnh coi trọng.

Lưu Hồng Đào thấy Hứa Lập tới nói muốn bàn qua về phương án tiếp đón tổ điều tra – Ủy ban kỷ luật tỉnh, Lưu Hồng Đào xua tay chặn lại:

- Vụ án Trịnh Quân Ba về cơ bản do ủy ban thị xã phụ trách bắt, bây giờ cậu cũng phụ trách tiếp đón đi. Tôi là cây gỗ sắp mục, ngoài mấy việc cần phải ra mặt thì tôi sẽ không tham gia. Mà cậu bây giờ phải đi theo tôi, có việc gấp.

Nói xong Lưu Hồng Đào kéo ngay Hứa Lập chạy tới bệnh viện thị xã.

Trong thời gian này Hứa Lập vì bận việc, cuối tuần lại lên Tùng Giang, Giang Ninh vì thế không có thời gian đến thăm hai đứa bé ở bệnh viện. Hai đứa bé vốn chỉ thân với mỗi Hứa Lập, bây giờ Hứa Lập mất tích thì những người khác quan tâm tới chúng như thế nào, chúng cũng không vui. Đặc biệt ngày hôm qua Lưu Hồng Đào đến bệnh viện thăm cháu thì hai đứa bé từ sáng sớm đã không ăn, ai khuyên cũng không ăn. Lưu Hồng Đào lo lắng, khẩn trương đến độ sau một ngày mà tóc bạc đi nhiều. Nhìn cháu trai không ăn, Lưu Hồng Đào đâu còn tâm trạng làm việc khác chứ. Chỉ cần cháu trai tốt lên thì bảo Lưu Hồng Đào lập tức từ chức cũng không thành vấn đề.

Lưu Hồng Đào rất muốn tìm Hứa Lập tới nhưng y cũng biết nhà Hứa Lập ở Giang Ninh, bạn gái ở Tùng Giang, trong thời gian này vì vụ án Trịnh Quân Ba nên đã hơn nửa tháng không về nhà. Cuối tuần này được rảnh, Hứa Lập đã sớm đi. Lưu Hồng Đào cũng thông cảm cho Hứa Lập, đâu thể để Hứa Lập cuối tuần vì cháu trai của mình mà không về nhà gặp bố mẹ, bạn gái chứ?

Lưu Hồng Đào đoán hôm nay Hứa Lập nhất định sẽ về Vọng Giang. Vì thế từ sáng sớm y đã gọi tới phòng Thư ký – ủy ban thị xã hơn chục cuộc hỏi Hứa Lập ở đâu, bảo bọn họ thấy Hứa Lập là nói mình muốn gặp. Vì vậy khi Hứa Lập tới, Lưu Hồng Đào đâu có tâm trạng nghiên cứu công việc, y vội vàng kéo Hứa Lập tới bệnh viện.

Khi hai người tới phòng bệnh, Hứa Lập vừa xuất hiện đã thấy nhiều người ở đây, trong đó có cả bố của Lưu Hiểu An mới từ nước ngoài về không lâu. Hai đứa bé thấy Hứa Lập, chúng đang buồn thoáng cái vui lên nhiều.

Nhìn hai đứa bé khá suy yếu, Hứa Lập thấy mình có lỗi với chúng. Trái tim đóng chặt của chúng chỉ mở cho một mình mình, mình lại phụ kỳ vọng của chúng, mình lại quên quan tâm tới bọn họ.

Nếu hai đứa bé thật sự vì mình mà một lần nữa đóng chặt trái tim thì mình là người hủy đi cả hai đứa bé.

Hứa Lập đi tới giữa hai đứa bé, hai đứa bé cũng không như trước thoáng cái cầm tay Hứa Lập, mà chúng hơi sợ ngồi trên giường đồng thời thi thoảng nhìn lén hắn.

Hứa Lập biết đây là hai đứa bé đang trách mình, hắn đưa tay ra phân biệt nắm tay mỗi đứa, kéo hai đứa bé vào cạnh mình. Hắn nhỏ giọng nói:

- Là anh sai, hai đứa đừng trách anh. Anh còn bận việc, còn muốn bắt kẻ xấu. Nhưng anh cam đoan về sau rảnh là tới thăm các em, nhất định sẽ không nuốt lời.

Nghe xong Hứa Lập cam đoan, hai đứa bé mặc dù không nói gì nhưng đã nắm chặt tay Hứa Lập, đây là chúng bỏ qua cho Hứa Lập. Hứa Lập vuốt tóc hai đứa bé, hắn cũng ra hiệu y tá mang đồ ăn lên. Hứa Lập cầm đưa cho từng đứa. Vì đề phòng sau lại xảy ra chuyện như vậy, Hứa Lập còn nói.

- Anh đã cam đoan vậy hai em cũng phải cam đoan với anh, sau này không được tuyệt thực như vậy nữa, phải nhanh khỏe rồi anh dẫn hai đứa đi chơi. Có được không?

Hai đứa bé nghe nói được ra ngoài chơi lập tức gật đầu. Hai đứa bé từ khi bị Trịnh Quân Ba bắt liền chưa được ra khỏi căn phòng, được cứu lại trực tiếp đưa tới bệnh viện. Các y tá, bác sĩ ở bệnh viện biết bé trai là cháu của Lưu Hồng Đào, hơn nữa thị trưởng cũng rất quan tâm tới hai đứa bé nên đâu dám xem nhẹ. Vì cam đoan cho sự an toàn của hai đứa bé, bọn họ không dám cho chúng ra ngoài chơi. Mà hai đứa bé vì tính cách nên càng không mở miệng chủ động muốn ra ngoài chơ. Vì thế hai đứa sau bốn năm năm vẫn chưa từng tiếp xúc với cuộc sống bên ngoài.

Thấy hai đứa bé đã nở nụ cười, Lưu Hồng Đào và vợ chồng Lưu Sở Tạ Tiệp đứng bên đều yên tâm, đều ở bên nhìn Lưu Hiểu An. Trước khi Hứa Lập tới thì đám người Lưu Hồng Đào muốn tới gần Lưu Hiểu An sẽ làm nó sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.