Tiểu Thư Kỳ Quái

Chương 37: Ba người trở về tất có an bài




Kế mẫu nhỏ giọng nói:

- Muộn thế này rồi con còn đi đâu, mà con là phụ nữ ra ngoài có nguy hiểm không?

- Không có gì ạ, bạn con tìm con, xe ở ngay dưới lầu. Mà con đã làm mẹ thì còn có nguy hiểm gì chứ? Mẹ, mẹ trông Bảo Bảo cho con.

Nói xong Kế Xuân Mai ôm Kế mẫu, hôn mạnh vào má bà rồi chạy ra ngoài.

- Con bé này, làm mẹ rồi mà không nghiêm chỉnh.

Kế mẫu tự nhủ rồi chạy ra trước cửa sổ nhìn xuống quả thật thấy một chiếc xe ô tô đỗ dưới đó. Lát sau bà lại thấy Kế Xuân Mai đi tới, cửa xe kia được mở ra, người đàn ông trên đó đi xuống mở cửa mời Kế Xuân Mai lên rồi xe chạy đi.

Kế mẫu thấy người đàn ông kia đón con gái chẳng những không lo mà còn vui mừng. Ba năm trước Kế Xuân Mai không lấy chồng có thai, dù là người nhà hỏi như thế nào cũng không biết bố Bảo Bảo là ai, cuối cùng càng không thể ngăn cản Kế Xuân Mai sinh Bảo Bảo. Sau khi Bảo Bảo sinh ra, Kế Xuân Mai không có hứng thú với người đàn ông nào khác, trong mắt chỉ có Bảo Bảo mà thôi. Người nhà không ít lần giới thiệu đối tượng cho Kế Xuân Mai, nhưng Kế Xuân Mai không buồn đi gặp. Hôm nay có một người đàn ông tới đón Kế Xuân Mai, muộn thế này mà Kế Xuân Mai còn đồng ý đi ra thì quan hệ nhất định không bình thường. Việc này làm Kế mẫu rất vui mừng.

Kế Xuân Mai nghiêm mặt ngồi trên ghế không nói một câu. Hứa Lập lái xe như không thấy mặt sa sầm của cô, hắn có chút hưng phấn nói:

- Chúng ta đã có hai ba năm không gặp, gặp được chị đúng là không dễ. Vì gặp chị mà tôi cả ngày không ăn cơm, bây giờ chị đi ăn với tôi chắc cũng không phải yêu cầu quá đáng chứ?

Kế Xuân Mai trừng mắt nhìn Hứa Lập để tỏ vẻ bất mãn của mình. Hai năm qua mình mỗi ngày đều xem thời sự vì để có thể thấy hình ảnh của hắn, nhìn xem sự biến hoá của hắn. Nhưng hôm nay gặp được thì lại phát hiện Hứa Lập trên Tv là đeo mặt nạ, Hứa Lập bên cạnh mình mới thật sự là Hứa Lập. Mặc dù hắn không còn thoáng cái đỏ mặt như lúc mới gặp nhưng mình có thể cảm nhận được sự vui vẻ, hiền hậu của hắn.

Chỉ là không biết lời bình này của Kế Xuân Mai dành cho Hứa Lập rồi bị Trịnh Quân Ba nghe được, Trịnh Quân Ba có buồn bực tới chết không?

Hứa Lập thấy Kế Xuân Mai không nói gì cũng đành mặc cô. Hắn lái xe đến một quán lẩu nổi tiếng ở thị xã. Bây giờ mặc dù gần 10h nhưng quán vẫn có rất đông khách. Hai người lấy một phòng riêng gọi món và gọi bia. Lẩu ở đây nổi tiếng là vì cách chế biến của bọn họ, các món ăn được gọi ra bỏ vào nồi đun lát là có đồ ăn ngay.

Kế Xuân Mai từ trên xen vào tới quán mà vẫn không nói một câu, cô để mặc Hứa Lập muốn làm gì thì làm. Hứa Lập mỉm cười bật bia rót cho mình và Kế Xuân Mai.

- Nào, trước hết chúng ta uống một cốc.

Nói xong hắn tự uống trước.

Kế Xuân Mai liếc hắn, cô cũng cầm lên uống.

- Đứa bé tên là gì vậy?

Nhắc tới đứa bé, Kế Xuân Mai cuối cùng cũng im lặng.

- Đứa bé đó không có quan hệ gì với anh, tôi không hy vọng anh làm phiền tôi nữa. Được rồi, tôi nói xong rồi, tôi phải đi, anh cứ ngồi ăn đi.

Nói xong Kế Xuân Mai cầm ví định đứng lên.

Hứa Lập mất bao công sức mới kéo Kế Xuân Mai tới đây được, chưa nói chuyện rõ ràng thì hắn sao có thể để cô đi cơ chứ? Mà chuyện còn có thể có quan hệ tới con của mình, hắn càng không dám qua loa.

Hứa Lập đưa tay ra túm lấy Kế Xuân Mai.

- Tôi biết chị suy nghĩ cho tôi, suy nghĩ cho sự nghiệp, cuộc sống của tôi. Nhưng chị có nghĩ là tôi chẳng lẽ không quan tâm tới chị, không quan tâm tới đứa bé ư? Chị đừng dấu nữa, tôi nghe em trai chị nói hết rồi. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện được không?

- Thành Cường? Nó đi tìm anh?

Kế Xuân Mai không ngờ là do em trai mình lắm mồm.

- Đâu chỉ là đi tìm, cậu ta còn lấy gạch đập tôi nữa.

Hứa Lập cười khổ một tiếng.

- Nếu không phải tôi biết ít võ thì giờ chỉ sợ đang ở trong bệnh viện.

- Anh không sao chứ?

Kế Xuân Mai vội vàng la lên.

Nhìn vẻ sốt ruột của Kế Xuân Mai, Hứa Lập có thể cảm nhận được sự quan tâm mà cô dành cho mình. Hứa Lập nắm chặt hai tay cô nói:

- Bây giờ có thể nói chuyện chưa? Năm đó sao chị lại đột nhiên rời đi, lại không nói chuyện có thai với tôi? Chẳng lẽ tôi là kẻ bạc tình, kẻ không đáng tin như vậy để chị phải giấu tôi ư? Nếu không phải em chị tìm tôi, tôi chẳng phải vẫn không biết gì ư? Thậm chí cả đời cũng không biết mình đã có con?

- Tôi, tôi không muốn làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh…

- Sự nghiệp… không phải, chị sợ tôi chê chị, sợ tôi xem thường chị, sợ tôi không nhận cái thai đó là của mình. Chúng ta mặc dù ở bên nhau không lâu nhưng chẳng lẽ chị không biết gì về tôi ư?

Hứa Lập có chút kích động.

Kế Xuân Mai rơi lệ nức nở nói:

- Đúng, là tôi sợ anh không cần tôi, sợ anh nói tôi là con điếm …

- Lúc đó chị đột nhiên rời đi có phải là vì biết mình có thai? Chị sợ tôi bắt chị phá thai không?

- Tôi biết mình không xứng với anh, anh có tiền đồ vô hạn. Nhưng còn tôi thì sao, trong mắt người khác tôi là một con điếm, có thể có được như hôm nay đều là do ngủ với đàn ông. Mà tôi hơn anh vài tuổi, dù anh lúc ấy không ghét tôi nhưng sau vài năm nữa thì anh còn cần tôi sao? Anh quan hệ với tôi cũng là do tôi bỏ thuốc, tôi cho tới bây giờ không hy vọng có kết quả gì với anh. Có thể có con với anh đã là ông trời ban ơn cho tôi, tôi đương nhiên phải quý trọng nó. Phạm tiểu thư và anh mới là cặp đôi trời sinh, anh quên tôi đi, coi như chưa bao giờ gặp tôi cả.

- Cô ngốc này.

Hứa Lập dở khóc dở cười, cô hạ thấp mình, nâng mình lên cao vút Hứa Lập ôm chặt Kế Xuân Mai vào lòng, Kế Xuân Mai khẽ giãy dụa nhưng không làm gì được. Cả người cô thoáng cái từ cứng chuyển thành mềm, không tiếp tục giãy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.