Tiểu Thư Kỳ Quái

Chương 25: Sỉ nhục lớn




Cuộc sống hạnh phúc của Bạch Lâm chỉ sau một đêm đã hoàn toàn biến mất. Bạch Lâm chịu đả kích lén về Vọng Giang nhìn mặt cha mẹ lần cuối rồi quay về trường học. Cũng may Bạch gia cũng khá giàu có, Bạch Thiên Minh cũng để cho Bạch Lâm không ít tiền giúp cô học xong đại học. Chẳng qua từ đó về sau Bạch Lâm vốn luôn mỉm cười lúc này lại không quan hệ với bất cứ ai.

Bạch Lâm dùng thời gian một năm cẩn thận tính kế báo thù. Tốt nghiệp xong Bạch Lâm chuyển hộ khẩu tới nơi mình đang học, sau đó cô lấy một thân phận khác quay về Vọng Giang. Ba tháng sau Trịnh Quân Ba trong cuộc rượu “ngẫu nhiên” gặp Bạch Lâm và cứu cô, từ đó hai người quen biết. Trịnh Quân Ba rất nhanh bị Bạch Lâm hấp dẫn.

Trịnh Quân Ba không ngừng tán tỉnh nhưng Bạch Lâm cố ý từ chối, mãi sau cô mới nhận lời làm tình nhân của Trịnh Quân Ba. Chẳng qua Trịnh Quân Ba sau khi có Bạch Lâm thì gần như không tìm người phụ nữ khác, y coi như toàn tâm toàn ý với Bạch Lâm.

Qua mấy năm Trịnh Quân Ba càng tin tưởng Bạch Lâm hơn nữa. Bạch Lâm tốt nghiệp đại học khiến kiến thức của cô rất nhiều, cô giúp Trịnh Quân Ba không ít việc. Trịnh Quân Ba có chuyện gì cũng không giấu Bạch Lâm, cũng thường xuyên bàn với cô. Hơn nữa có mấy lần Trịnh Quân Ba nói muốn cưới Bạch Lâm làm vợ, Bạch Lâm không đồng ý càng làm Trịnh Quân Ba yêu cô hơn.

Nhưng Bạch Lâm làm sao có thể quên mối thù giết cha, giết mẹ. Ngoài mặt cô cố nở nụ cười nhưng cứ tối đến thấy Trịnh Quân Ba ân ái với mình, cô chỉ muốn vung đao chém chết Trịnh Quân Ba. Chẳng qua Bạch Lâm vẫn phải nhịn, dù cô có giết được Trịnh Quân Ba thì cũng không vạch được bộ mặt thật của hắn, mình sẽ mất mạng. Hơn nữa dù cô có giết được Trịnh Quân Ba nhưng nhóm người đốt siêu thị vẫn không bị bắt thì cô sao tính là đã trả được thù.

Cho nên Bạch Lâm chỉ có thể nhẫn nại bốn năm trời. Càng hiểu về Trịnh Quân Ba, Bạch Lâm càng cảm thấy mạng lưới quan hệ của Trịnh Quân Ba quá khổng lồ. Mặc dù mình nắm giữ nhiều chứng cứ phạm tội về Trịnh Quân Ba nhưng có thể làm được gì chứ? Cô đã từng lén copy một ít tài liệu gửi tới Sở công an, ủy ban tỉnh, thậm chí là cả Bộ Công an nhưng kết quả cuối cùng lại làm Bạch Lâm rất thất vọng.

Tối một ngày Trịnh Quân Ba uống say trở về nhà, hắn cầm một tập tài liệu ném vào ghế rồi mắng.

- Không biết thằng chó chết nào dám kiện ông, làm hại ông phải đút cho thằng Sử Lâm kia bao tiền.

Bạch Lâm mở tập tài liệu mới phát hiện đây là tài liệu do mình gửi đi. Bên trên mặc dù có một ít lãnh đạo Bộ Công an, tỉnh ủy, ủy ban tỉnh ký tên, yêu cầu điều tra rõ tình hình phản ánh và báo cáo lên, nhưng tài liệu đã rơi vào tay Trịnh Quân Ba thì còn có tra được sao?

Bạch Lâm biết con đường gửi đơn tố cáo không thông, cô tuyệt vọng thậm chí muốn giết Trịnh Quân Ba. Nhưng khi Bạch Lâm còn do dự lại xảy ra chuyện Trịnh Quân Ba đánh Tống Xuân Vĩ. Việc đó khiến Bạch Lâm thấy được hy vọng, đây có lẽ là cơ hội tốt. Sau đó chuyện phát triển đúng theo Bạch Lâm mong muốn. Tân thị trưởng ngày đầu tới nhận chức bị Trịnh Quân Ba đánh, đây là sỉ nhục của cả thị ủy, ủy ban thị xã Tùng Giang.

Thị trưởng khác tới rất nhanh, Bạch Lâm mặc dù hoài nghi về độ tuổi của Hứa Lập nhưng Bạch Lâm cũng không xem thường Hứa Lập như đám người Trịnh Quân Ba, ngược lại cô thấy tuổi trẻ chính là ưu thế, làm việc sẽ không phải nhìn này nhìn kia.

Sau đó Sử Lâm bị điều đi, Trịnh Quân Ba vui mừng ra mặt. Sau khi biết việc Trịnh Quân Ba chuẩn bị mưu sát Triệu Quốc Khánh, Bạch Lâm thấy mình không thể đợi nữa, cô liền gọi điện cho Hứa Lập. Về sau Bạch Lâm mặc dù bị Trịnh Quân Ba phái tới Giang Ninh tìm hiểu về Lý Đại Sơn nhưng cô cũng không cố sức, tất cả chú ý của cô đều dồn vào Vọng Giang.

Tới tận hôm nay khi Trịnh Quân Ba đã bị bắt, bao áp lực dồn nén trong lòng cô bốn năm năm qua đã không kìm được nữa, cô đau đớn gào khóc.

Nghe lời kể trong tiếng khóc của Bạch Lâm, mọi người đều ngây dại. Mặc dù báo được thù nhưng về sau Bạch Lâm sẽ sống như thế nào?

Chẳng qua Trịnh Quân Ba không nghĩ tới việc này, hắn tức tối chỉ vào Trịnh Quân Ba.

- Con điếm này, tao từ đầu sao không giết sạch nhà mày, sao cho mày cơ hội trả thù tao chứ?

Chẳng qua Trịnh Quân Ba biết giờ nói cũng đã muộn, có chứng cứ trong tay Bạch Lâm thì mình đã xong đời, chờ mình tiếp theo chỉ là xử tử mà thôi. Nhưng Trịnh Quân Ba cũng không muốn Bạch Lâm được yên thân.

- Hắc hắc, dù ông có chết cũng không lỗ, giết cả nhà mày, mày còn tự hiến thân cho tao. Tao bây giờ còn nhớ kỹ tối hôm đầu tiên chơi mày, mày vẫn còn trinh mà như một con điếm.

Triệu Quốc Khánh không nhịn được nữa, hắn vung chân đá vào tay trái Trịnh Quân Ba. Một tiếng xương gãy rơi vào tai mọi người.

- Bọn mày, bọn mày thấy chưa? Thằng này đánh tao.

Trịnh Quân Ba muốn kéo người chết theo mình.

Nhưng lời nói của Trịnh Quân Ba lại không được ai chú ý. Hứa Lập ho khan một tiếng:

- Hôm nay hành động rất thành công, chẳng qua khi bắt Trịnh Quân Ba thì hắn đã ngoan cố chống cự, cục trưởng Triệu dũng cảm bắt tội phạm nên bị thương. Nửa tiếng nữa cục trưởng Triệu gọi điện cho bệnh viện thị xã để bọn họ đưa xe tới cấp cứu.

Hứa Lập nói xong liền đi thẳng ra ngoài.

Triệu Quốc Khánh nghe xong thoáng ngẩn người? Mình bị thương ư? Mình đá Trịnh Quân Ba thì sao mình lại bị thương chứ?

- Thị trưởng Hứa, ý của cậu là?

Triệu Quốc Khánh không hiểu nhưng Trịnh Lôi lại hiểu. Y cười nói:

- Thị trưởng Hứa đúng là tốt.

Nói xong y nghiêm túc ra lệnh cho đám chiến sĩ bên cạnh.

- Hung phạm rất nguy hiểm, các cậu mời trưởng thôn Triệu và vợ chồng lão Phùng ra ngoài, đảm bảo an toàn của bọn họ, trong 10m quanh căn nhà không cho ai tiến vào. Lát nữa khi cảnh sát tới mới được vào lại phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.